Phong Tình Ấm Áp

Chương 47: Thám Tử Vào Cuộc!(1)




Mã Kiều không nói thêm gì nữa, giơ tay lên gõ mạnh.

- Rầm rầm rầm!

Chúng ta lại không phải tới đòi nợ. Dùng lực lớn như vậy sao? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Mã Kiều.

- Ai đấy!

Nghe bên trong có người hỏi.

Giọng nói này chính là giọng của Tiểu Đào.

Thật là có hiệu quả! Lý Kỳ trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, liền nói:

- Là ta, Lý Kỳ.

Vừa dứt lời, cửa chính liền mở ra, chỉ thấy Tiểu Đào đứng trước cửa. Bây giờ Tiểu Đào đã duyên dáng yêu kiều. Quả nhiên là mỹ phụ môn hạ không có người phụ nữ xấu. Nhìn Lý Kỳ vui vẻ nói:

- Hóa ra là đại nhân đã trở về.

Lý Kỳ nhìn Tiểu Đào, trêu ghẹo nói:

- Tiểu Đào, ngươi có phải là khiến phu nhân không vui rồi sao?

Tiểu Đào kinh ngạc nói:

- Đại nhân, vì sao lại hỏi như vậy?

Lý Kỳ nói:

- Không ngờ Kim đao hộ vệ người lại lưu lạc tới đại môn.

Tiểu Đào cười khúc khích, lại không đáp, đưa tay nói:

- Đại nhân mời vào.

- Không cần khách khí như vậy, ta lại không phải là người ngoài gì.

Lý Kỳ nhấc chân bước vào, bỗng lùi nhanh về phía sau nói:

- Mẹ kiếp! Ta không vào nhầm chỗ đấy chứ.

Tiểu Đào kinh ngạc nói:

- Sao thế?

- Sao bên trong đến một người cũng không có, tử khí trầm trọng.

Lý Kỳ kinh ngạc nói.

Mã Kiều nói:

- Bộ soái, người không thể còn không biết chứ?

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Ta biết cái gì?

Mã Kiều nói:

- Sau khi Hồng nương tử chuyển về trang viên của người, Tần phu nhân cũng cho người hầu của phủ này đi theo. Người trở về lâu như vậy rồi, lẽ nào còn không phát hiện ra?

- Thật sao?

Lý Kỳ gãi đầu. Hắn về lần này chẳng biết đông nam tây bắc gì cả, thật sự không chú ý tới chi tiết này, nhìn Tiểu Đào nói:

- Trong phủ này không thể là chỉ có một mình ngươi đấy chứ?

Tiểu Đào lắc đầu, nói:

- Còn có phu nhân.

Lẽ nào phu nhân thật sự xuất gia rồi? Lý Kỳ lúc này mới nhớ tới lời nói ban đầu đó của Vương Trọng Lăng, liền hỏi:

- Phu …. Phu nhân sao lại làm như vậy?

Tiểu Đào nói:

- Phu nhân nói người vẫn thích thanh tĩnh. Do đó liền để Trần đại nương dẫn một số người đi tới trang viên của đại nhân. Về phần còn lại, phu nhân để họ tới nhà đẻ của phu nhân.

Vương gia hiện giờ địa vị phóng đại, đương nhiên càng cần nhiều người hầu trong trường hợp.

Oa! Vương lão đầu này xuống tay cũng thật là hung dữ, tiền cũng coi như xong, ngay cả người hầu cũng không buông tha. Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:

- Vậy thật sự là vất vả cho ngươi rồi.

Tiểu Đào cười nói:

- Trước đây đều là như vậy, là đại nhân sau khi tới mới thay đổi. Huồng hồ đám Lục Tử bọn họ cũng thường xuyên tới đây.

Ây da, xem ra đám Tiểu Lục tử này cũng thật sự là có tiến bộ, biết thừa dịp mà tới. Lý Kỳ gật đầu, bước vào trong, nói:

- Phu nhân ở nhà chứ?

- Ồ, phu nhân ở hoa viên, ta đi thông báo một tiếng.

- Còn muốn thông báo gì chứ? Được rồi, ta tự đi là được rồi. Mã Kiều, ngươi ở đây cùng Tiểu Đào người ta nói chuyện, giải khuây, ở bên cạnh phu nhân, nhất định sẽ thấy buồn.

Nói xong, Lý Kỳ bước nhanh về phía hoa viên. Tất cả đều không có xem mình là người ngoài, để lại Mã Kiều và Tiểu Đào đang lúng túng. Hai người họ thật sự đều không có gì có thể nói với nhau.

Tới bên ngoài hoa viên, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, xông vào mũi, hoa viên này có lẽ là bảo bối của Tần phu nhân. Các loại hoa quý được gieo trồng bên trong, một năm bốn màu đều có hoa nở rộ. Nếu là mùa xuân, cả Tần phủ đều đầy tiếng chim hót, hương hoa. Đây cũng là một điểm mà Lý Kỳ thích nhất ở Tần phủ.

Lý Kỳ lén lút bước vào hoa viên, đứng trước cửa nhô đầu vào, chỉ thấy hoa tươi nở đầy vườn, xanh xanh đỏ dỏ, ong bay vù vù, tiếng chim kêu ríu rít, như mê đắm lòng người. Nhưng, nếu nói đẹp nhất vẫn là bóng dáng yêu kiều đó đứng bên trái. Mái tóc dài tung bay, chảy dài qua chiếc cổ đẹp như bạch học, chiếc váy hoa màu lam tím, ôm sát cơ thể. Dáng người đầy đặn nổi bật vô cùng nhuần nhuyễn. Mặc dù chỉ là bóng dáng, nhưng cũng đủ khiến cho hoa tươi thất sắc.

Xem ra thói quen ăn uống cũng tốt, còn thật sự có thể bảo đảm được cơ thể tốt như vậy. Lý Kỳ nhìn thấy thế không khỏi thở dài một tiếng, chẳng qua hắn là đầu bếp, cho nên toàn bộ cảnh đẹp này đều quy rõ về mặt ăn uống. Kỳ thực điều này cũng vô cùng có lý. Tần phu nhân tâm trong sạch ít ham muốn, đối với chuyện gì cũng đều không quá chú ý tới. Rượu ngon món ngon làm một bữa, dù là cơm rau dưa cũng là một bữa. Mặc dù ngay cả Tiểu Đào làm cơm, nàng cũng đều có thể nuốt xuống, có thể thấy nàng thực sự là không có yêu cầu gì cả nha.

Lý Kỳ bước vào, thấy thần phu nhân đang cẩn thận xử lý những đóa hoa, cũng không muốn quấy rầy nàng, liền đi thẳng tới chiếc chòi ở giữa, chỉ thấy trên bàn đá đặt một quyển sách.

Không phải là Tiểu hoàng thư chứ. Lý Kỳ mang theo một trái tim tà ác, cầm lên xem, lập tức quăng xuống bàn, buồn bực lẩm bẩm:

- Xem ra vị phu nhân này thật sự xuất gia rồi, luôn mang theo kinh Phật bên người. Người tục tằn như ta không nên quá thân cận là tốt hơn, tránh làm vấy bẩn Phật Tổ!

Ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tần phu nhân, thấy nàng vẫn đang tỉa cành cho các chậu hoa. Đối với việc hắn tới, cũng không hề có chút cảnh giác, lắc đầu, cảm thấy có chút khát nước. Do đó đã tiện tay cầm bình trà trên bàn lên rót một chén trà, uống một hớp, ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn đúng vào phần mông của Tần phu nhân …. Ồ không, có lẽ là đóa hoa, trong lòng thầm cười. Ta muốn xem xem tới khi nào nàng mới phát hiện ra chàng đẹp trai ta.

Một khắc trôi qua.

Tần phu nhân không nhìn, khiến Lý Kỳ không chịu được đả kích, hắn liền đánh cược với Tần phu nhân, thà chết cũng không lên tiếng. Nhưng rất nhanh đã thấy buồn ngủ, không bao lâu sau đã ngủ quên mất.

Khoảng nửa giờ sau.

Lý Kỳ chậm rãi mở mắt ra, sao ta lại ngủ quên mất? Không tốt! Bỗng nhiên hai mắt trợn lên, liền đưa mắt nhìn xung quanh, làm sao còn thấy bóng dáng của Tần phu nhân, nói:

- Mẹ kiếp! Không phải chứ, lẽ nào phu nhân bị mù rồi. Người sống to lớn như vậy ngồi ở đây mà không nhìn thấy.

- Ngươi mới mù.

Lý Kỳ vừa mới dứt lời, bên phải bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng, dọa Lý Kỳ nghiêng cả người đi. Do vì hắn vốn chính là người ngồi một bên mông, bị dọa như vậy liền ngồi phịch xuống ghế đá.

- Ây da!

- Khanh khách!

Bên cạnh lập tức vang lên tiếng cười khúc khích.

Lý Kỳ đảo mắt lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đầy khí chất, đang cười nhìn hắn, không phải là Tần phu nhân thì là ai?

Hàm răng trắng tinh, da thịt như băng tuyết, khuôn mặt trái xoan như thiên thần, khiến chúng sinh điên đảo.

Tần phu nhân nhìn Lý Kỳ, liền thu hồi nụ cười, bình thản nói:

- Ngươi nhìn cái gì?

Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nhủ, gặp ma rồi, lẽ nào gần đây lão là cùng với đám vũ phu như nhau. Bệnh cũ tái phát rồi, không phải là người đẹp sao, ông mày cũng gặp không hề ít. Đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhướn hai mày lên, chuyện gì thế? Sao lại không nhúc nhích được?

Lý Kỳ bỗng phát hiện thấy hai chân mình bị mất đi cảm giác, ngay cả cánh tay trái cũng không thể nhúc nhích nổi. Nhưng chỉ cần dùng một chút lực, liền cảm thấy tê nhức, không phải chứ. Ông trời, đây là trò cười à. Nếu muốn người ta thấy Yến Vân Vương ta ngồi dưới đất, bị một người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống, chuyện này thật không ra làm sao cả!

Tần phu nhân thấy hắn động tác kỳ dị, hiếu kỳ nói:

- Vì sao ngươi lại không đứng lên được?

Ta cũng muốn, vấn đề là đứng không nổi! Da mặt Lý Kỳ dày hơn, trong thời khắc này hắn thật sự muồn tìm một cái lỗ mà chui vào, nói:

- Phu nhân, ngươi đây … đây là hại ta thảm rồi!

Tần phu nhân liếc nhìn nói:

- Tốt xấu gì ngươi cũng là đại Nguyên soái, không ngờ bị một người phụ nữ ta dọa thành ra như vậy.

Ta đây là bị hù dọa, ta đây là ngủ ngủ thành ra như vậy sao? Thật đúng là tự gây nghiệt! Lý Kỳ nói:

- Kính nhờ, ta đây là tê chân được không?

- Tê chân? Ngươi … ngươi lại bị ta dọa tới tê chân sao?

Tần phu nhân kinh ngạc nói.

Lý Kỳ khóc không ra nước mắt, nổi giận nói:

- Ta cũng không phải là bị ngươi dọa, ta chỉ là thấy một người phụ nữ đẹp như ngươi, hai chân không thể nhúc nhích nổi. Lời giải thích này có lẽ là hợp lý.

Tần phu nhân đỏ ửng mặt lên, gắt một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Ngươi đừng gây chuyện nữa, đứng dậy đi rồi nói. Nếu điều này để người ta nhìn thấy, còn ra thể thống gì?

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Ngươi cho là ta không nghĩ à, tốt xấu gì ta cũng là Yến Vân Vương, vấn đề là ta vừa mới ngủ, hai chân đã tê rần rồi, thật lòng không thể đứng dậy nổi.

Vừa nói xong, mặt hắn đỏ bừng lên như mông khỉ, thật là mất mặt.

Tần phu nhân nhếch miệng lên, cố nhịn không cười thành tiếng, nói:

- Thật sao?

Lý Kỳ có lòng giết người, nói:

- Ta đã như vậy rồi, ngươi cho rằng ta còn có ý lừa ngươi sao?

Tần phu nhân đứng lên, nói:

- Vậy … ngươi chờ chút.

- Chờ? Ngươi đi làm cái gì?

Lý Kỳ thực sự nghĩ không thông, tình huống này sao có thế chờ được chứ.

Tần phu nhân đương nhiên nói:

- Ta đi gọi người tới đỡ ngươi lên!

- Gọi người?

Lý Kỳ sắp nổi giận vì Tần phu nhân rồi, nói:

- Phu nhân, người cố ý đùa với ta à?

Tần phu nhân nhíu mày nói:

- Vì sao ngươi nói như vậy? Lẽ nào ta đi gọi người giúp ngươi là sai sao?

Lý Kỳ nghiến chặt răng lại nói:

- Phu nhân à, làm chút chuyện này, ngươi còn muốn đi gọi người giúp đỡ, lẽ nào ngươi không thể đỡ ta dậy được sao?

Tần phu nhân há hốc miệng ra, trợn trừng mắt lên, không thể tin nổi nói:

- Ngươi …. Ngươi muốn ta đỡ ngươi lên?

- Đúng vậy!

Lý Kỳ gần như rít lên, cả người sắp bị Tần phu nhân làm cho phát điên lên rồi. Chuyện lớn như hạt vừng này, chỉ cần lấy tay dắt lên là được, sao lại tới lượt Tần phu nhân, phức tạp như vậy còn gọi người tới giúp, ông đây cũng không là heo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.