Phong Tình Ấm Áp

Chương 25: Hạnh Phúc Con Tim(1)




Danh tiếng của Hao Hổ đối với quân Tào mà nói, có một lực chấn nhiếp không hề nhỏ. Có khi Tào binh vừa nghe thấy hai chữ ‘Lã Bố’ đã tim đập chân run rồi.

Trương Liêu trừng mắt như muốn nứt, rong ruổi trong loạn quân. Phía sau y, sáu trăm Phi Hùng Quân càng như lang như hổ, thấy người liền chém, gặp người liền giết.

Dầu hỏa dùng để thắp sáng bên trong doanh trại đã bị bọn họ đạp đổ, lập tức có vài cái lều bị bốc cháy, trong nháy mắt lửa đốt hừng hực.

Tống Hiến trong lúc mơ màng tỉnh dậy, thậm chí không kịp mặc giáp trụ, liền lao ra lều lớn. Lúc gần tối, Tào Tháo phái người tới gọi Hầu Thành và Tang Bá đi. Tống Hiến vâng mệnh lưu thủ đồi Cô Pha. Đợi ngày mai đại quân của Tào Tháo tới, sẽ chuẩn bị phát động công kích cuối cùng với Lã Bố. Y rất yên tâm, bởi vì y tận mắt trông thấy Lã Bố bị Ngụy Tục bắn trúng chỗ yếu hại.

Tống Hiến xem ra, Lã Bố đã thành cá trong chậu, căn bản không đáng để lo sợ. Cho nên, y rất yên tâm, phi thường yên tâm, sớm trở lại trong lều nghỉ ngơi. Ai biết đang lúc ngủ say, thì bị tiếng rối loạn bên ngoài đánh thức. Khi nghe thấy Lã Bố suất quân tập kích doanh trại, Tống Hiến không khỏi rùng mình một cái, thậm chí áo giáp không kịp mặc, liền chân trần lao ra lều lớn.

- Dắt ngựa tới đây, dắt ngựa.

Cái uy của Lã Bố rất lớn, Tống Hiến thân là một trong tám kiện tướng, sao không biết dũng lực của Lã Bố kinh người như thế nào? Cho nên khi y nghe thấy Lã Bố đột kích, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu chạy trốn…Tuy nhiên, khi chiến mã được dắt tới, Tống Hiến liền tỉnh táo lại.

Hình như có chỗ nào không đúng!

Rõ ràng mình nhìn thấy Lã Bố đã bị trọng thương, sao có thể suất quân đánh lén? Nếu như Lã Bố không bị trọng thương, thì hôm qua y đã dẫn theo người phá vòng vây đồi Cô Pha rồi, đâu có khả năng bị quân ta bao vây xung quanh? Hơn nữa, cho dù Lã Bố có lợi hại, nhưng bên ta binh hùng tướng mạnh. Mà bên y, tướng chỉ có Trương Liêu, binh không quá ngàn người, mà trong tay của ta có hơn hai vạn người. Dù cho Lã Bố không bị thương, ta việc gì phải sợ.

Nghĩ tới đây, Tống Hiến liền tỉnh táo lại.

- Chớ hoảng loạn, chớ hoảng loạn!

Y lớn tiếng la lên, sau đó đeo giày, xách thương lên ngựa.

- Người đâu, theo ta đi nghênh địch.

Có câu rằng, tướng là hồn của binh, suất là đảm của quân. Lúc lâm chiến, sợ nhất chính là chủ tướng bối rối…Trong bát kiện, dù Tống Hiến không phải là một tướng lĩnh xuất chúng. Nhưng đi theo Lã Bố đánh đông đánh tây, cũng coi như là ngựa chiến cả đời. Y đã trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, mà vẫn có thể giữ được mạng sống, thậm chí luôn được Lã Bố trọng dung. Sao có thể không có thực học được? Lúc trước, y nghe thấy cái tên Lã Bố, theo bản năng liền sợ hãi. Nhưng khi y tỉnh táo lại, lập tức khôi phục tinh thần, dẫn theo binh mã tiến tới nghênh địch.

Tống Hiến vừa nghênh địch, lập tức ổn định quân tâm. Quân Tào trải qua bối rối, chậm rãi tụ họp lại, dưới sự chỉ huy của Tống Hiến, bao vây đoàn người Trương Liêu lại.

- Hóa ra là Trương Văn Viễn.

Khi Tống Hiến nhìn thấy Trương Liêu, nhịn không được cười lên. Y biết Trương Liêu dũng lực hơn người, nhưng so với Lã Bố mà nói, lực uy hiếp của Trương Liêu chưa đủ.

Đây cũng là chỗ bi ai của Trương Liêu…Có một chủ tướng dũng lực vô song như Lã Bố, làm một thủ hạ đi theo, tránh không khỏi sẽ bị người khinh thị.

- Văn Viễn, đã tới nước này, ngươi còn muốn ngoan cố chống cự sao?

Dưới sự bảo hộ của đám tướng lĩnh, Tống Hiến cao giọng hô. Trương Liêu nhìn thấy Tống Hiến ở phía xa xa, nhịn không được chửi ầm lên:

- Tống Trọng Mẫn, đồ phản chủ, nạp mạng cho ta.

- Văn Viễn, Lã Bố tàn bạo cố chấp, sáng Tần chiều Sở, quả thật là quốc Tặc. Nay Tào Công thừa lệnh vua chinh phạt, chính là thuận theo thiên ý…Ta bất quả chỉ là thuận thiên mà đi, sao nói tới phản chủ được? Văn Viễn, ngươi là người có bản lĩnh, tội gì phải chịu chết thay cho Lã Bố? Không bằng vứt vũ khí xuống ngựa đầu hàng, ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt Tào Công, bảo đảm ngươi quan to lộc hậu, chẳng phải khoái hoạt sao?

- Đồ vô sỉ, bớt nỏi nhảm đi.

Trương Liêu tức giận tới không ngừng rống giận, phóng ngựa muốn phóng tới Tống Hiến. Nhưng quân Tào tầng tầng ngăn trở, khiến cho Trương Liêu vọt lên mấy lần, cũng không thể không lùi lại.

Tống Hiến cười lạnh nói:

- Hạng người hồ đồ ngu xuẩn, nên nhận lấy cái chết!

Nói xong, y liền điều động binh mã, hướng Trương Liêu phát động vây công. Dù Trương Liêu dũng mạnh, nhưng cả ngày hôm nay không có gì vào bụng, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi. Phi Hùng Quân đứng bên cạnh, từng người từng người một rơi xuống vũng máu. Trương Liêu xung phong liều chết gần nửa canh giờ, cuối cùng vẫn cảm thấy tay chân như nhũn ra.

Cũng không biết Quân Hầu đã phá được vòng vây chưa!

Trương Liêu cắn răng một cái, nâng cây thương lên, đâm chết một tướng Tào…

******

Mắt thấy Trương Liêu dần dần tới giới hạn, Tống Hiến không khỏi kích động.

Nếu có thể chém đươc đầu Trương Liêu, thì chính là một công lớn! Nếu như lúc bình thường, Tống Hiến nhất định không dám giao thủ với Trương Liêu. Nhưng hiện tại, Trương Liêu người kiệt sức, ngựa hết hơi, quân sĩ đứng bên cạnh càng ngày càng ít, Tống Hiến liền động tâm tư.

Tuy nhiên, khi y đang chuẩn bị lao ra chém chết Trương Liêu, chợt nghe hậu quân vang lên tiếng rối loạn.

Ở hậu doanh của quân Tào, ánh lửa ngút trời, người hô ngựa hý vang lên một mảnh.

Hai đội kỵ quân, từ hậu doanh của quân Tào lao tới. Dẫn đầu là hai người vạm vỡ. Một người khua Bàn Long Bát Âm Chùy, như sóng to gió lớn giết thành một đường máu đi tới. Người khác thì cầm Cửu Hoàn Kim Bối Đại Đao, dẫn đầu kỵ quân đánh tới phía Trương Liêu đang bị bao vây.

- Lão già Tào Tháo ở đâu…Phi Hùng Lưu Sấm ở đây, nghịch tặc các ngươi còn không mau chịu chết!

Đây là bực khí phách nào chứ!

Lưu Sấm rống to một tiếng, thanh âm quanh quẩn trên bầu trời. Tượng Long Mã dưới háng ngửa mặt lên trời hí to một tiếng, giống như hổ khiếu long ngâm.

Lưu Sấm và Hứa Chử đã suất Phi Hùng kỵ tới đồi Cô Pha.

Tuy là lặn lội đường xa nhưng Lưu Sấm và Hứa Chử lại không thấy mỏi mệt chút nào. Hai người ở bên ngoài đồi Cô Pha, gặp được Trần Cung đang phá vòng vây lao ra ngoài. Vừa nghe Trương Liêu suất theo đội cảm tử liều chết, liền lập tức cùng Hứa Chử chạy tới cứu.

- Hoàng thúc, quân Tào binh hùng tướng mạnh, ngài không nên mạo hiểm!

Trần Cung muốn ngăn cản, lại bị Lưu Sấm cự tuyệt:

- Công Đài, hiện tại Văn Viễn đang vì trượng nhân hy sinh tính mạng. Nếu ta không cứu, sau này ai còn vì ta quên mình phục vụ?

Hắn không để ý tới Trần Cung ngăn trở, dẫn theo Hứa Chử chạy tới cứu viện. Mà Trần Cung và Lã Bố thì do Hạ Hầu Lan dẫn binh hộ vệ, rút quân về hướng Đồng quốc.

Ở trong mắt Lưu Sấm, chỉ có Tào Tháo có thể coi như địch thủ. Cái gì mà Tống Hiến, Hầu Thành, chỉ là mấy thằng hề nhảy nhót mà thôi, hắn sao có thể để vào trong mắt.

Từ hậu quân của quân Tào nhảy vào, xa xa đã chứng kiến ở phía dưới đại kỳ, Tống Hiến kích động chuẩn bị ra ngựa, Lưu Sấm gầm lên giận dữ, phóng ngựa lao tới hướng đại kỳ. Hai tên kiêu tướng Tào tiến lên muốn ngăn cản, đã thấy Lưu Sấm vung Bát Âm Chuy, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân phát ra tiếng rít thảm thiết. Tay Tào tướng kia vung đao tiếp đón, đã thấy Bát Âm Chùy vung lên thành một đường hình cung rõ ràng, pằng một cái, đập vào người Tào tướng. Kiêu tướng quân Tào lập tức bị đánh bay xuống ngựa. Lúc rơi xuống mặt đất, đã khí tuyệt bỏ mình, thi thể giống như một đống thịt nhão rơi xuống mặt đất vậy. Mà một tên kiêu tướng khác tiến lên ngăn trở, lại bị một thanh phi tiêu của Lưu Sấm bắn trúng, rơi xuống ngựa.

- Kẻ nào ngăn ta, chết!

Mắt hổ Lưu Sấm trợn lên, đại chuy tung bay như gió.

Quân Tào chen chút mà tới, bị đại chuy oanh giết, huyết nhục tung tóe.

Tượng Long Mã giống như con Giao Long rời biển vậy, không ngừng va đập, không ngừng cắn đạp, căn bản không có người có thể tiến gần. Mà Phi Hùng kỵ đi theo sau Lưu Sấm, mặc dù không dũng mãnh vô địch như Lưu Sấm, lại giống như một cơn lốc lao vào loạn quân.

Phi Hùng kỵ trải qua hai năm huấn luyện, đã có thành tựu.

Ba kỵ một tổ, phối hợp cực kỳ thuần thục. Một người ngăn cản binh khí, một người phóng ngựa đi tới, còn một người thì tùy thời tiến lên bảo vệ…Đoàn Phi Hùng kỵ này của Lưu Sấm công kích vào trong đại doanh của Tào, thật giống như một cối xay thịt, đem đại doanh Tào quấy tới long trời lở đất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.