Phong Thanh Vô Tình

Chương 13: Gặp lại... món quà bất ngờ!




Tát Vân La bị một đám nam nhân áp giải lảo đảo ra bên ngoài hành cung. Phía sau là một hắc y nam tử đeo mặt nạ gắt gao theo sát, ánh sáng từ cây đuốc chiếu vào mặt nạ lạnh như băng khiến hắn càng thêm quỷ dị cùng lãnh khốc, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nam tử đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.

Nam nhân toàn thân cao thấp đều mang theo hơi thở tử vong lạnh lẽo này đến tột cùng là loại người nào?

Đi đến bên ngoài Hàm Quang điện, hắc y nam tử đột nhiên dừng lại, đem theo thứ được cầm trong tay một binh sĩ, tiến lên từng bước, lẳng lặng đi đến cái đền hết sức xa hoa trước mắt, châm một ngọn lửa phóng vào hàm quang điện, theo đường dẫn đã sớm được bố trí tốt chui vào trong điện, ngọn lửa càng thiêu càng lớn khiến khói bụi mịt mù, trong khoảng thời gian ngắn, ánh lửa sáng đến tận trời.

" Đi!” Nam nhân mạnh mẽ ném cây đuốc trong tay xuống, lạnh lùng cứng rắn phát ra mệnh lệnh, binh sĩ phía sau đồng thời lên tiếng, giống như người không liên can hoả tốc ly khai khỏi hiện trường.

Vừa mới đánh nhau thể lực bị tiêu hao khá nhiều, lại bị lửa lớn cực nóng tiếp cận, Tát Vân La sớm đã kiệt sức, tùy ý hai binh sĩ dùng dây thừng trói hai tay lại, áp giải đi.

Để ý thấy hành động nhanh nhẹn, đâu vào đấy của đám binh sĩ, Tát Vân La có chút kinh ngạc, xem ra đội kỵ bịnh này sẽ đi rất là nhanh đây, bởi vì cho dù nàng là nữ nhân cũng không bị nhét vào trong xe mà cùng cưỡi ngựa giống các binh sĩ khác .

Điều duy nhất không giống là, hai tay nàng bị trói cho ra phía sau, ngồi trên lưng ngựa mà cương ngựa lại bị người khác khống chế.

Đội ngũ di chuyển với tốc độ rất nhanh, ngựa cũng không ngừng nghỉ lấy một lần, một đường chạy như điên, vào lúc chạng vạng thì bọn họ đi tới phụ cận của một rừng cây, phỏng chừng là tính đóng quân dã ngoại, bởi vì bọn họ đã dựng lều trại cùng đốt lửa ở ven đường.

Tát Vân La cẩn thận quan sát một chút, phát hiện chính mình được một tổ binh sĩ phụ trách trông giữ, hiện tại mấy chục người kia đang vây quanh đống lửa vừa nói chuyện vừa nấu nướng này nọ, nàng chỉ có thể nghe đứt quãng bọn họ đang nói đến cái nam nhân gì đó.

Không biết bọn họ có thân phận gì, chỉ biết là bọn họ đang giả dạng như là thị vệ.

Sau một trận nói chuyện phiếm, mấy người đó đều đứng dậy đi uy mã hoặc là canh gác, lưu lại một mình nàng ngồi ở nơi này, lưng tựa vào một gốc cây đại thụ, trước mắt là đống lửa, binh lính thủ vệ canh gác ngay gần đó vài bước. Tát Vân La ngoại lệ trở nên nhu thuận, không nói một lời nào, chính là cặp mắt hoa đào xinh đẹp như lơ đãng chuyển động qua lại, âm thầm xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Khi màn đêm buông xuống, một người binh sĩ trẻ mang đến một ít lương khô và nước, nhìn thấy cái đầu cúi xuống bất động của Tát Vân La, trong lòng không khỏi có chút mềm đi, xoay người thả dây thừng trên tay Tát Vân La xuống, nói nhẹ một câu:" Ăn một chút gì đi."

Tát Vân La hơi động nhìn xuống, một chút khẩu vị cũng không có, một đường nảy xóc không đem đồ ăn trong bụng nôn ra ngoài hết đã là cảm tạ trời đất rồi, đừng nói là ăn thêm cái gì, ngửi mùi thôi đã muốn nôn mửa.

Nhưng là nếu không ăn, chỉ sợ thân thể xương cốt yếu đuối này chưa kịp bị tra tấn đến chết đã bị đói chết ở trên đường, để bảo tồn thể lực, Tát Vân La bắt buộc chính mình phải ăn, nghĩ vậy liền đưa tay ra tiếp nhận lương khô, dùng thanh âm khàn khàn nói:" Cám ơn!" Sau đó liền giống như là thấy được kẻ thù, lạnh lùng cắn xuống một ngụm, ngấu nghiến đem chúng nuốt xuống.

Thể lực đã được khôi phục một chút, âm thầm hoạt động cho tay chân đỡ tê, đánh giá lại bốn phía, Tát Vân La nâng mặt lên hé ra một khuôn mặt điềm đạm mà đáng yêu, một đôi mắt hoa đào câu hồn ngấn nước trong veo, nũng nịu như cánh hoa lê trong cơn mưa, khuôn mặt phủ lên chút tia xấu hổ biểu tình sợ hãi nhìn người binh lính trẻ thấp giọng nói:" Đại ca, ta không được tốt lắm? Ta...... Ta nghĩ có thể đi xí......được không…"

" A? Này......" thị vệ không khỏi sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu, khó xử nhìn thoáng qua phía một binh lính khác trông coi Tát Vân La.

Đại vương phân phó trông coi kỹ lưỡng nữ nhân này, tuy chưa nói phải đối xử tử tế với nàng, nhưng cũng không dặn có thể ngược đãi nàng. Đại vương tự mình chuẩn bị suốt đêm, tỉ mỉ chọn lựa tám trăm kỵ binh, tự mình nhảy vào trong điện bắt được cũng chỉ ra lệnh áp giải đi.

Theo đại vương đã mấy năm nay, cho tới bây giờ vẫn chưa bắt gặp hắn vì người nữ nhân nào mà xúc động, dụng tâm như vậy, còn dặn dò đi dặn dò lại. Bọn thị vệ trên đường nhìn thấy ánh mắt của đại vương thường dừng ở trên thân thể của nàng, liền hiểu được nữ tử xinh đẹp này ở trong mắt đại vương có phần nào phân lượng.

Đại vương bất chấp rắc rối bắt được nữ tử này, trên đường đi đương nhiên phải trông coi cẩn thận, tuyệt đối không thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Lại nhìn mỹ nhân trước mắt này mang theo nước mắt yếu đuối dáng vẻ xấu hổ, thị vệ cảm thấy khó xử, nhất thời cũng không thể mở miệng cự tuyệt cho được.

Tát Vân La nhìn ra hắn do dự, lập tức tăng thêm công kích, âm thầm dùng sức bấu cánh tay một cái, liền cảm thấy đau mà nước mắt tràn mi, nhân tiện nói:"...... Làm ơn đi mà,… cái phương tiện này......"

Thị vệ càng thêm khó xử, vừa nhấc đầu lên lại thấy một người đang đi đến đây, không khỏi vui vẻ, mở miệng cung kính kêu một tiếng:" Thị vệ trưởng!"

Cười vội vàng đi qua, đem cái yêu cầu khó mà mở miệng của Tát Vân La nói ra một chút, có một số việc có thể nhẫn nhịn nhưng cái này......

Thị vệ trưởng liếc mắt nhìn Tát Vân La chỉ thấy một giai nhân tuyệt sắc vẻ mặt ngượng ngùng khó nhịn, sụp mi thuận mắt, cuối cùng quyết định, cho thị vệ đem một góc rừng cây rậm rạp bao quanh lại, sau khi kiểm tra kĩ thị vệ mặt hướng ra ngoài giơ cây đuốc lên liền một vài người bước tới, tay giơ cao đuốc để chiếu sáng, sau đó thỉnh Tát Vân La đi vào.

Bọn họ cũng không có ngu ngốc, hơn nữa cũng rất là cẩn thận, Tát Vân La không khỏi gật đầu, tinh tế nhìn xung quanh, chỉ có một vài lùm cây rậm rạp, một ít cây cao lớn tươi tốt xanh um, thật sự không có lấy một nơi để trốn, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

Nghe những người này nói, nửa đêm là có thể tới, nàng thật sự không nghĩ ra một nữ nhân có cái gì quan trọng để sử dụng mà muốn những người trông coi nghiêm mật như vậy, lại vội vàng áp tải đi, chẳng lẽ là nhân vật trọng đại nào nhìn trúng này nàng công chúa mỹ lệ này? Nếu là như vậy thì thực là không ổn, nàng chính là rất không thích loại cảm giác giống hàng hóa bị người đoạt đến cướp đi.

Đào tẩu, nhất định phải đào tẩu! Sau khi xem xét kĩ lưỡng, Tát Vân La lựa chọn một cây đại thụ tươi tốt phải mấy người mới ôm, các cành lá xum xuê, ẩn thân trong đó có lẽ sẽ tránh né được tạm thời.

Quyết định xong liền không hề chần chờ mà đem làn váy dài cột thật chắc, lộ ra trung y màu trắng, cởi giầy đem chôn ở bụi cây gần đấy, chỉ còn lại vớ bên trong, Tát Vân La vận dụng những kỹ xảo đã từng đặc huấn qua, âm thầm dùng sức, leo lên ôm lấy đại thụ .

" Cọ cọ cọ " vài cái, giống như hầu tử leo đến chỗ có những tá lá vừa già vừa rậm trốn đi.

Thị vệ trưởng ở bên ngoài vòng tròn lo lắng đi qua đi lại, thời gian đợi đã lâu mà không thấy Tát Vân La đi ra lại không thể mạo muội vọt đi. Mắt thấy thời gian trôi qua càng lâu, Thị vệ trưởng cảm thấy không thích hợp liền không nghĩ nhiều nữa vội vàng chỉ huy thị vệ vọt vào rừng cây, trong miệng liên tục reo lên:" Nhanh chia nhau ra đi tìm người, một chỗ cũng không cần buông tha! Làm mất người này, các người một người cũng đừng hòng thoát tội!"

Trong rừng đã không còn bóng người nào, tiêu tre kinh hãi lập tức an bài thị vệ lục soát, tìm tòi cẩn thận trong lùm cây, hốc cây, sau lại truyền lệnh xuống, ngay cả trên cây cũng không buông tha.

Tát Vân La ở trên cây thấy rõ hết mọi chuyện, càng ngày càng kinh hãi, không biết còn bao lâu nữa bọn họ sẽ tìm đến nơi này, nghĩ là chính mình nên chủ động chịu trói vẫn hơn bị người lên đây bắt xuống.

Trong lúc đang vô cùng lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy rừng cây bên cạnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau tiếng hét thảm ấy là thị vệ trưởng cùng bọn thị vệ vọt nhanh qua, sau đó Tát Vân La chợt nghe thấy âm thanh đao kiếm chạm vào nhau, cũng không biết là nhóm người nào, tóm lại là đã đánh loạn thành một đoàn.

Nhánh cây bên người chợt động đậy, Tát Vân La không khỏi khẩn trương nhìn lại, phát ra một tiếng " không tốt” , còn đang nghi hoặc thì sau tán lá lộ ra một nam tử thân hình cao lớn, dùng âm thanh trầm thấp nói với nàng:" Công chúa, đắc tội!"

Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thắt lưng đã bị người này nắm chặt, nam tử thân hình cao lớn tốc độ lại cực nhanh, nhún người nhảy vài cái đã xuyên qua đám cây tới rừng cây bên cạnh, thổi hai tiếng còi rồi cấp tốc phi mình lên ngựa, thuận thế đem Tát Vân La đặt ở trước người, một bàn tay to nhanh chóng vòng qua vòng eo tinh tế của Tát Vân La, thét to một tiếng đánh ngựa phi nước đại.

Tiếng gió rít, bóng đêm lặng lẽ, vốn muốn quay đầu lại xem là ai, hỏi một chút có mục đích gì nhưng cái nào cũng chưa làm được đã bị nam tử phía sau gắt gao ấn ngồi yên lại. Tốc độ ngựa cực nhanh, vì bảo trụ mạng nhỏ, Tát Vân La quyết định hành động tùy theo hoàn cảnh, điều phải làm bây giờ là cúi đầu ôm lấy yên ngựa, không cho chính mình ngã xuống đất, cho dù con ngựa có phi nước đại đến mức nào.

Một đường nảy xóc, Tát Vân La cảm thấy xương cốt của mình đã đau nhức muốn điên, chút lương khô vừa mới ăn vào trong bụng đã bắt đầu không ổn, ngay tại thời điểm sắp muốn nôn ra, tốc độ con ngựa cuối cùng cũng dần chậm lại.

Ức chế sự khó chịu trong dạ dày, Tát Vân La ngẩng đầu nhìn lên liền lờ mờ thấy ánh sáng phía trước có một mảnh quân trướng, nhiều điểm lửa trại, một ít binh lính ngồi trên chiếu bao quanh ánh lửa, có một ít binh sĩ đang chữa thương, một ít còn lại nướng thú rừng mà họ săn được.

Đèn đuốc sáng lên chỗ có một ít người đang đứng, đứng đầu là một người mặc bộ y phục kỵ binh hoàng kim màu đen, mắt phượng dài hẹp, khóe môi một chút suy sút mà ngả ngớn châm biếm, vẻ mặt tửu sắc quá độ bộ dáng...... Người này......

Lại nhìn binh sĩ bên cạnh cùng hợp sức tung cờ, Tát Vân La trong lòng một tiếng ai oán, má ơi! Vừa rời hang hổ lại tiến vào hang sói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.