Phong Thần Thời 4.0

Chương 9: Điều khoản ở chung




Trên đỉnh khán đài phía đông, hàng ghế dành riêng cho các cao tầng Tam Sơn Môn, Đường chủ Bạch Hổ Đường – Ngạo Trung Vân phóng tầm mắt bao quát cả chiến trường khốc liệt, vô cùng hài lòng mà cười to

“Ha ha, đánh như vậy mới gọi là đánh chứ!”

“Để ta xem, sau một năm ròng rã luyện tập, đám oắt con Ngoại Môn kia có đẻ ra thêm một tên Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu nào không” 

Ngồi trên chiếc ghế chạm khắc tinh mỹ đặt ngay bên cạnh, Đường chủ Dạ Lang Đường – U Mị Mị híp mắt cười hỏi

“Ngạo đường chủ nói như thế, có phải là ngầm thừa nhận, Bạch Hổ Đường của ngài chẳng có một tên đệ tử thiên tài nào, đủ khả năng chạm tới danh hiệu Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu?”

Bị U Mị Mị cất lời trêu chọc, Ngạo Trung Vân thế những chẳng hề cảm thấy mất mặt chút nào, ngược lại, ông ta còn vô cùng hào sảng mà gật đầu thừa nhận

“U đường chủ nói không sai, đám đệ tử Ngoại Môn Bạch Hổ Đường của ta, thế hệ này đúng là phi thường vô dụng, so với lớp đệ tử Nội Môn phía trên, thực sự là chẳng ra làm sao, nhiều khi còn khiến cho ta thở dài ngao ngán”

Ngự tại chính giữa, Đường chủ Chu Tước Đường – Nguyệt Vẫn lại từ tốn nói

“Đó là tại vì yêu cầu của Ngạo đường chủ quá cao mà thôi, chứ theo ta thấy, hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư của Bạch Hổ Đường cũng tương đối lợi hại đấy chứ. Các vị xem, cả mặt trận phía Tây của Tam Thiên Kim Tự Tháp, giờ đã là là thế giới của bọn hắn rồi, một đường đẩy lên, Sư Hổ Song Hành, đích thị là uy thế vô song, không ai cản nổi”

Nguyệt Vẫn nói có lý là vậy, thế nhưng Ngạo Trung Vân vẫn khăn khăn không cho là đúng, tức giận bóp tay, làm các đốt ngón tay đập mạnh vào nhau, kêu lên răng rắc.

“Tầm bậy, tuyệt đối là tầm bậy, một đường đẩy lên, Sư Hổ Song Hành? Ta phi, đó mới chính là việc ngu ngốc nhất mà hai huynh đệ bọn chúng có thể làm”

“Khác với Chu Tước Đường chủ luyện cường công, Dạ Lang Đường am hiểu mai phục, điều đặc biệt nhất làm nên thương hiệu của Bạch Hổ Đường chúng ta chính là chiến thuật Phòng Ngự Phản Công”

“Mà Phòng Ngự Phản Công là gì? Đó là trước hết phải tạo thế phòng thủ cho thực chặt chẽ, dụ địch tấn công mà không bại trận, để rồi từ trong đó, tìm ra những điểm yếu, những sơ hở chết người của kẻ địch mà phát động phản công chớp nhoáng, hạ gục kẻ địch trong một nốt nhạc”

“Không động thì thôi, một khi đã động thì như lôi đình, tuyệt đối không cho địch thủ bất kỳ đường sống nào, đó mới là phương châm tác chiến, sức mạnh cốt lõi của Bạch Hổ Đường chúng ta”

“Vậy mà các người nhìn xem, hai thằng cốt đột đó đâu có biết hai chữ phòng ngự viết như thế nào, mới vừa vào trận thì liền như trâu húc mã, hoàn toàn không thèm suy nghĩ mà cứ đùng đùng cắm đầu xông lên, chưa chi hết đã bộc lộ ra trước mắt bàn dân thiên hạ một đống sơ hở của mình, quả thực là nước chảy lá môn, ngu không tưởng nổi!”

Nói đến lời cuối cùng, trên trán Ngạo Trung Vân cũng đã giật giật gân xanh, xem ra ông ta là thực sự tức giận chứ không phải đùa.

Bất quá, có thể xổ hết ra một tràn trường giang đại hải như vậy, tức khí trong người Ngạo Trung Vân có vẻ đã lắng dịu phần nào, thả nhẹ tay ra, dựa lưng vào ghế, trầm tĩnh nói

“Theo như ta thấy, nếu đặt lên bàn cân để so sánh, thì Chu Tước Thập Kiệt của Chu Tước Đường khá hơn rất nhiều, quả thật là một ngôi sao sáng chói trong kỳ Ngoại Môn Đại Chiến lần này”

“Ngạo đường chủ quá lời rồi” Nguyệt Vẫn khách sáo cười đáp

Lão bà U Mị Mị cũng gật gù tán thành

“Không, Ngạo đường chủ nói đúng đó, Chu Tước Thập Kiệt tuy rằng mỗi một cá nhân đều không quá nổi bậc, thế nhưng khi kết hợp lại thì giống y như một thể thống nhất, mười người như một, tu vi đồng đều, khí thế cộng hưởng, phối hợp chiến đấu nhuần nhuyễn phi thường”

“Đó là còn chưa kể đến, công thủ toàn diện, xa gần hợp kích, theo như hiểu biết của ta, đây chính là đội hình tác chiến phải nói là hợp lý nhất mà một tổ đội mười người có thể tạo nên. Nếu lấy tu vi Võ Tướng mà bị bọn chúng quần công, e là đến cả ta cũng chẳng thể nào địch lại”

Nói rồi, U Mị Mị lại quay ra hỏi ý kiến của vị đường chủ cuối cùng

“Còn ngài thì sao, Hồ Đường Chủ? Ngài cảm thấy đánh giá của bọn ta như thế nào?”

Đường chủ Hắc Cẩu Đường – Hồ Tử Lục vẫn như mọi khi, nhàm chán nghiêng người, dựa vào thành ghế, vừa thổi tách trà nóng trên tay, vừa nói

“Ta lại không nghĩ vậy!”

“Chu Tước Thập Kiệt lợi hại quả thật không sai. Như lời U đường chủ đã nói, sự lợi hại đó của bọn hắn là đến từ khả năng phối hợp phi thường chặt chẽ và một đội hình cực kỳ hợp lý, giống như mối liên kết không rời giữa những mắc xích vậy”

“Thế nhưng, sẽ ra sao nếu như một mắc xích trong vòng tròn khép kín bất ngờ bị đứt? Đó sẽ là sự sụp đổ của cả đội hình” 

“Tựa như một phản ứng dây chuyền nối tiếp nhau, kẻ trước gục gã kéo theo người sau thất bại, để rồi dẫn đến hậu quả cuối cùng là toàn quân bị diệt!”

Nhẹn nhàn hớp vào ngụm trà, cảm nhận hương vị cực phẩm lan tỏa trong miệng, Hồ Tử Lục chậm rãi nói tiếp

“Dù là trong bất kỳ đội hình nào, không thể để cho tất cả thành viên đều tầm thường như nhau mà bắt buộc phải có một kẻ xuất chúng làm tâm điểm. Khi xung trận thì dẫn đắt cả đội cùng tiến lên, khi bại trận lại là điểm tựa để cả đội dựa vào. Đó mới chính là một đội hình hợp lý trong suy nghĩ của ta”

“Về khoản này, ta lại thấy tiểu tử Băng Cơ của Dạ Lang Đường là được nhất, vừa có khả năng hiệu triệu lại vừa có sức mạnh đáng gờm”

“Ba vị không để ý à, kể từ khi bắt đầu, ta chưa bao giờ thấy Băng Cơ quay đầu nhìn lại hay chủ động giúp đỡ bất kỳ một ai, thay vào đó, vô số đệ tử Dạ Lang Đường lại không tiếc hết thảy, dùng toàn bộ sức lực và khả năng của mình, hổ trợ hắn xông đến đỉnh cao mà hoàn toàn không có một lời oán thán”

“Để có thể làm được điều này thì cần phải có bao nhiêu tin tưởng, bao nhiêu quyết tâm?”

“Từ đó mới thấy, tên tiểu tử Băng Cơ này, gần như là đã thu phục được tất cả đệ tử Dạ Lang Đường về dưới trướng của mình, toàn bộ đều tự nguyện toàn tâm toàn ý nghe hắn hiệu triệu”

“Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho hai chữ Lòng Người!” 

“Kẻ nắm giữ được Lòng Người sẽ có được Thiên Hạ”

“Vẫn là câu nói kia, một tổ đội… không nhất thiết phải phối hợp ăn ý, tuy nhiên bắt buộc phải có một cá nhân xuất chúng lãnh đạo”

Nguyệt Vẫn nghe vậy liền cười “Một cá nhân xuất chúng là điều bắt buộc, thế nhưng vẫn xa xa chưa đủ để hình thành nên một tổ đội siêu cường”

“Theo suy nghĩ của ta, một tổ đội mạnh mẽ, phải là do nhiều cá nhân xuất chúng tập hợp lại tạo nên. Đơn cử chính là tiểu đội bốn người của Hắc Cẩu Đường, đồng thời cũng là bốn đệ tử yêu quý của chú Lục”

“Mọi người xem, bốn đứa nó, mỗi đứa đều có một thế mạnh riêng, không ai giống ai”

“Diệt Thiên Hồng chủ tu luyện thể, dù phòng thủ hay tấn công thì cũng đều vô cùng lợi hại, đích thị là một con quái thú hình người”

“Diệt Vân Hà sống trong hắc ám, am hiểu ngự ảnh thuật, thành thục vô số kỹ năng khống chế thuộc hàng đỉnh cao, thủ đoạn công kích cũng quỷ dị khó lường”

“Vũ Văn Lập chuyên về phân tích và ứng biến, sở hữu khả năng thao tác Quang Minh đấu khí vô cùng đa dạng, vừa tấn công, vừa phòng ngự, vừa chữa thương, thậm chí khi trốn chạy cũng cực kỳ nhanh”

“Diệp Khắc Linh thì càng khỏi nói, kẻ sở hữu Phong Nguyên Thể làm sao có thể là loại tầm thường?”

“Chưa kể, bốn đứa nhóc này cũng rất biết học hỏi sư phụ của mình, thế nhưng không hề tranh cường háo thắng mà ngược lại, rất biết ẩn mình, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ xuất hiện thì liền lao ra tập kích quân thù, lấy tư thế xét đánh bưng tai, đạt được hạng nhất”

Hai người Ngạo Trung Vân và U Mị Mị nghe thế thì cũng kẻ trước người sau, gật đầu “Hợp lý!”

Thế là qua một hồi tranh luận nảy lửa, nói qua nói lại một hồi giữa bốn vị Đường Chủ, thì ra lại thành khen ngợi đệ tử của nhau, bầu không khí phải nói là vô cùng vi diệu.

Có điều, bầu không khí vi diệu kỳ lạ này, rất nhanh đã bị phá bỏ bởi một biến cố ít ai ngờ tới trên mảnh chiến trường khốc liệt dưới kia.

Chỉ thấy, Ngạo Trung Vân đang cầm tách trà trên tay, định đưa lên uống thì bổng nhiên ném luôn xuống đất, khiến tách trà bể nát tan tành, nước trong cốc vung vẩy tứ tung, làm ướt cả người hai vị Trưởng lão đang ngồi bên dưới, nhất thời thu hút sự chú ý của vô số người.

Tuy nhiên, Ngạo Trung Vân lại không hề quan tâm đến những ánh mắt tìm kiếm câu trả lời đó, ông ta đứng lên, đôi mắt hung tợn như mãnh hổ trừng lớn hết cỡ, nhìn chằm chằm xuống vị trí ít ai để ý nhất, chính là bậc thang dưới cùng của Tam Thiên Kim Tự Tháp khổng lồ, vừa khó hiểu lại vừa ngạc nhiên, quát

“Chúng nó đang định làm cái quỷ gì thế kia? Lấy trăm người đánh một à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.