Phong Thần Thời 4.0

Chương 41: Dỗ dành bạn trai nhà mình




Kha Tước lười biếng ngồi ở sô pha cầm điện thoại chơi game.

Phó Minh Thư cau mày: "Cá Bên Biển đăng bài viết không sai, hành văn vô cùng tốt. Chắc là một người chuyên nghiệp làm quan hệ xã hội. "

Kha Tước im lặng, tiếp tục chơi game.

Phó Minh Thư vô cũng bình tĩnh, nó giống như một thói quen, chậm rãi mà nói tiếp: " Vốn dĩ công ty tư liệu đã chuẩn bị tốt,chờ ngày hôm nay phát ra ngoài. Không ngờ người này ba giờ rưỡi đã đăng bài lên trang lớn, công ty tư liệu cũng không dùng được chỉ có thể phụ họa cho bài viết này làm cho nó càng thêm sống động. Người này nếu không phải là người chuyên nghiệp làm quan hệ xã hội thì là người quen của cậu. Cậu thật sự không có ấn tượng gì sao?"

"Không ấn tượng."

"Đã có chín vạn chia sẻ, không biết con số này còn tăng lên đến bao nhiêu nữa." Phó Minh Thư tiếp tục cảm khái.

Kha Tước tùy ý nói: " Người này vừa viết lại còn lấy thêm những ví dụ, nhắc tới mấy minh tinh cái nào không phải điều giống nhau sao? Mấy cái minh tinh được nhắc tới, fan của họ chính là một nguồn lực lượng không nhỏ."

"Hóa ra cậu đã xem qua rồi." Phó Minh Thư vô cùng kinh ngạc

Kha Tước ngồi đánh đến khi ván trò chơi kết thúc, đưa điện thoại ném về phía bàn trà, có chút khó chịu mà nói: "Viết còn kèm theo ảnh, đáng tiếc kết cục không được tốt."

Phó Minh Thư lập tức phản bác: "Kết cục như thế nào là không tốt? Lừa được tình cảm, có thể điều động cảm xúc trong lòng người đọc."

"Không phải. Tôi nói hắn lấy ảnh chụp không được tốt."

Kha Tước cau mày nhìn về Phó Minh Thư vô cùng nghiêm túc hỏi: "Hắn ra vì cái gì mà lại chọn cái ảnh chụp tôi xấu như vậy. Tôi còn thiếu ảnh đẹp sao?"

Phó Minh Thư nụ cười nửa miệng đờ đẫn một lát.Có đôi khi anh không hiểu được Kha Tước. Có phải càng lớn càng xinh đẹp, yêu cầu hình tượng của mình cũng được nâng lên. Những lời văn cuối cùng vô cùng hợp với ảnh kia, ở trong mắt Phó Minh Thư quả thực là hình tượng tiêu chuẩn của một nam thần. Không chỉ có anh mà các cô gái trên mạng người nào không nói nhìn thấy ảnh này đã muốn rụng trứng, muốn liếm bình.

"Cậu hôm nay cả ngày không cao hứng, tâm trạng luôn ủ rũ không phải là do quần áo khó coi chứ? " Phó Minh Thư ánh mắt cổ quái nhìn về phía Kha Tước.

"Không hoàn toàn là như vậy." Kha Tước cử động cánh tay trái của mình: "Tôi như vậy làm thế nào để ra khỏi cửa? "

Phó Minh Thư rất muốn nhào lên đấm cho Kha Tước một trận, chỉ là trày da thôi, cũng không để lại sẹo, huống chi còn không phải là ở trên mặt, như thế nào mà lại không chịu bước ra ngoài chứ?" Hơn nữa Kha Tước vừa mới chụp cánh tay bị thương, đương nhiên có thể đổi góc độ chụp như vậy nhiều bức ảnh...

Dục vọng muốn đánh người của Phó Minh Thư vẫn được anh nghẹn trở về. Kha Tước là kim chủ của anh. Cái suy nghĩ này chỉ cần đặt trong lòng thôi là được.

"Nhưng chuyện này cậu định tính toán đến khi nào?" Phó Minh Thư ủy khuất, cùng một công ty các người đại diện khác người nào người đấy điều không phải một Gia Cát Lượng đang sống? Mang nghệ sĩ của bản thân đi lo liệu hành trình, kịch bản quay phim, xảy ra vấn đề đi điều lo lắng tìm cách xử lí. Còn anh làm người đại diện chẳng khác gì tùy tùng cả. Hơn nữa cậu nhóc kia còn nhỏ hơn mình hai mươi tuổi.

"Không vội" Kha Tước đứng lên, đi đến mặt gương to đặt ở góc phòng, chỉnh chu lại quần áo, bất đầu vò tóc tạo hình.

Phó Minh Thư không nói gì, cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Lại tới nữa...

#Muốn đổi một người nghệ sĩ khác quá!

Điện thoại vang lên, Phó Minh Thư liếc nhìn. Là công ty gọi đến thì vội vàng nghe mấy. Anh nghe rất lâu,nói cũng rất nhiều. Mãi một lúc sau mới tắt điện thoại ánh mắt nôn nóng nhìn về phía Kha Tước. Phát hiện Kha Tước vẫn còn đang soi gương, bất đắc dĩ nói: " Cái người paparazzi tử vong, người nhà đi đến trước cửa công ty khóc lóc, kể lể trong nhà có hắn ta là người trụ cột bây giờ lại mất đi. Còn có bà lão đã ngoài tám mươi ở nhà. Gào lên, nhất quyết muốn gặp cậu. Họ muốn một ngàn vạn tiền bồi thường.

Kha Tước cười nhạo một tiếng.

Phó Minh Thư lập tức nói: "Người nhà này thật vô cùng khó coi, chính là công phu sư tử ngoạm. Nhưng cậu cũng yên tâm, công ty pháp vụ không phải có để ăn chay, chúng ta một chút trách nhiệm cũng không có. Nhiều nhất là tỏ ra chủ nghĩa nhân đạo bồi thường tiền, một ngàn vân, cái gia đình này muốn lên trời luôn à?"

"Không. Một phân tiền cũng không cho." Kha Tước nhìn mình trong gương,gợi lên khóe miệng. Khóe miệng đẹp đã thế này, cười rộ lên thêm đẹp mắt.

Phí Minh Thư sửng sốt một chút. Bọn họ hợp tác đến nay đã được ba năm. Phó Minh Thư vẫn là hiểu biết được đạo nghĩa làm người của Kha Tước.Minh tinh đấy à, rất nhiều kẻ là kẻ hai mặt, đứng trước ống kinh và trong sinh hoạt có sự khác nhau vô cùng lớn. Kha Tước cũng không ngoại lệ. Ở trước ống kính Kha Tước là mộtcon người kiêm tốn, có lí lẽ của một nam sinh nhưng sâu trong con người cậu lại có cái không thuộc về độ tuổi này. Bình tĩnh cùng tính kế, còn có ý cố chấp,thậm chí nhất chí cô hành.

Kha Tước không được tính là người nghệ sĩ nghe lời. Phó Minh Thư dẫn dắt anh vô cùng sầu khổ,lo lắng anh không bao lâu đã thành danh lại làm những việc vô pháp vô thiên. Nhưng sau đó Phó Minh Thư phát hiện Kha Tước ngoài kiên định với quyết định của mình thì cũng không phạm những quy tắc sai lầm gì cả. Chính anh còn lấy mấy đại chủ ý điều chính xác. Phó Thư Đông liền ngấm ngầm đồng ý cho tác phong của anh. Nhưng lại cảm thấy Kha Tước quyết định không bồi thường một đồng nào cả không được tốt cho lắm. Cái giới giải trí này chính là vậy, xử lí không tốt có thể tạo lên một điểm đen. Kha Tước mấy năm nay nổi quá nhanh, tuổi tác lại nhỏ, những người đợi anh trở tahfnh trò cười hoặc bị người ta dẫm đạp cũng không ít.Bọn họ không thể qua loa.

Phó Minh Thư lấy ra tư thế là một tiền bói có nhiều kinh nghiệm, kiên nhẫn giải thích: "Kha Tước, nghe anh khuyên một câu. Chuyện này không thể tùy tính làm bậy được. Nếu cậu là người thường thì chuyện dễ giải quyết rồi, dùng pháp luật ra là được nhưng cậu là người của công chúng, làm việc phải suy nghĩ đến hậu quả. Người của công chúng là gì? Giống như đặt một cái kính hiển vi để quan sát cậu. Nếu cậu phạm phải một lỗi sai sẽ bị phóng đại lên rất nhiều lần, hơn nữa khả năng mười năm, hai mươi năm về sau... Chỉ cần cậu còn ở trong cái vòng hỗn loạn này, liền bị người ta không ngừng nhắc tới. Cho nên minh tinh không thể phạm sai lầm, một sai lầm nhỏ cũng không được."

"Hơn nữa, hiện tại trên mạng những người thù phú tâm tính đặc biệt nghiêm trọng,chỗ nào có tin tức minh tinh quyên góp thiếu tiền cũng nhảy ra mắng, phim nhựa kiếm được nhiều lại không quyên góp cũng nhảy ra mắng.... Cậu coi như là tiêu tiền tiêu tai,xem như vì chính bản thân mình mua cái thanh danh thiện tâm. Fans còn có thể đau lòng cho người, lại xoát một đợt hảo cảm. Kha Tước, không lỗ."

"Phó ca, anh đây là đối với paparazzi dung túng."

Phó Minh Thư nhìn Kha Tước soái khí lại quá phận với gương mặt, trong lòng nghĩ cậu vẫn còn quá trẻ. Anh không nghĩ sẽ phản bác lại Kha Tước chỉ xoay đề tào: "Anh đi đến công ty một chuyến, mặc kệ phải làm thế nào. Trước hết phải làm cho người nhà đó rời đi đã."

"Không, phải làm cho bọn họ nháo lên." Kha Tước xoay người lại, ngữ điệu kiên định.

"Rốt cuộc cậu tính toán làm cái gì? "

Kha Tước tiến đến chỗ giá sách, một bên tìm sách, một bên nói: " Nói với bảo an chỉ cần chú ý đến những nhân viên trong công ty ra về được bình an, không phải cần quan tâm đến gia đình cứ. Cứ đề họ nháo. Trên mạng cũng không cần không chế, ồn ào càng lớn càng tốt, công ty cứ tiếp tục duy trì im lặng, đợi đến ba ngày sau hãng lên tiếng."

Phó Minh Thư có chút ngoài ý muốn, dù sao cũng là một mạng người, anh cơ hồ cảm thấy Kha Tước quá bình tĩnh, quá máu lạnh. Nhíu mày hỏi: " Cậu không phải định làm cho chuyện này càng thêm căng thẳng sao? Kha tước, cậu không phải là minh tinh mười tám tuổi, càng không phải vì những cái đó tốt đẹp, không cần làm cjo chuyện này rắc rối hơn. Hơn nữa chuyện này lại không phải là truyện tốt, cậu làm như vậy có thể mất đi một lượng fans, thiệt hại rata nhiều."

"Lăng xê? Tôi cần dùng cái này sao?: Kha Tước quay đầu nhìn Phó Minh Thư liếc mắt một cái.

Nhất thời làm cho Phó Minh Thư không biết nói gì. Kha Tước thực sự không cần phải lăng xê. Thậm trí trong trí nhớ của anh, ngoài hình ảnh tuyên truyền, Kha Tước ở thời điểm hoàng kim cũng không thích lăng xê.

"Không bồi thường tiền cũng không dung túng, lại có thể xét một đợt hảo cảm." Kha Tước hướng về Phó Minh Thư cười: "Phó ca, anh yên tâm đi."

Nói xong Kha Tước ôm sách đi lên trên lầu.

" Cậu muốn làm gì?" Phó Minh Thư hỏi.

Kh Tước quơ quơ quyển sách trong tay: "Học bài."

Phó Minh Thư chỉ thiếu điều chưa trợn mắt trắng lên thôi.

"Đúng rồi" Kha Tước lại quay đầu, "Phó ca, nếu người nhà kia đặt điều chửi bậy, hãy giữ một ít chứng cứ cho tôi."

Phó Minh Thư như đoán được ý gì đó, anh không thể tưởng tượng được mà quay đầu nhìn Kha Tước, cái người kém anh hai mươi tuổi.

Học sinh ban văn lúc sau mới bắt đầu có tiết học tự chọn buổi tối, tại thời điểm tan học ở trong lớp có mấy nữ sinh oán giận không thích ứng được việc dãn tiết học ra, cảm thấy vô cùng phiền toái.

"Kỳ thật nghĩ lại các cậu ở trong đây cũng khá tốt, không cần mỗi ngày điều phí thời gian để đi đến trường."

"Xì, tôi còn hâm mộ các cậu có thể mỗi ngày được về nhà. Ở kí túc xá trong trường đâu có thoải mái bằng ở nhà. Tại nhà cách trường quá xa, không thể không ở lại thôi."

"Tôi cũng muốn về nhà nhưng không được. Bố mẹ công tác thường xuyên nên thời gian có ở nhà rất ít, không thể chăm sóc cho tớ được. Trường học sau khi tan học sẽ có rất nhiều học sinh đi về, đi phương tiện giao thông công cộng cũng được nhưng đi đến nhà còn phải mất một đoạn dài nữa, không ai đi cùng nên tôi cũng không dám đi."

"Nhà tôi cũng vậy. Ba làm bác sĩ, buổi tối thường xuyên phải trực ban. Mẹ còn ở nhà chăm sóc cho em gái, cũng không đi được. Có hai ngày ba được ở nhà, nhưng bỗng dưng lại phân công trực ca đêm, mẹ tôi chỉ có thể ôm em gái đi đón. Em gái tôi mới 3 tuổi, trời đêm lại lạnh như vậy, sợ không chịu nổi nên mới vào trường trọ."

"Tiểu Ngư, cậu cũng là sinh viên ngoại trú. Buổi tối ai đến đón cậu vậy?"

Khang Tiểu Ngư vẫn luôn không gia nhập các đề tài nói chuyện nhưng vẫn bị hỏi đến. Cô đành phải nói: "Nhà tôi rất gần trạm xe bus,chỗ đó có nhiều cửa hàng, vô cùng náo nhiệt nên không cần người khác đón."

Nhà Lâm Thất Âm cách trường học không xa, hơn nữa có bốn năm người người học cùng trưởng, mỗi ngày điều cùng nhau đạp xe về nhà, không bị phiền não cũng không tiếp chuyện với bọn họ. Nghe Khang Tiểu Ngư nói cô có chút kinh ngạc liếc nhìn về phía cô ấy. Cô biết nhà của Khang Tiểu Ngư cách xe bus cũng không gần, hơn nữa đường đi còn rất hẻo lánh."

Đương nhiên, Lâm Thất Âm sẽ không đứng trước mặt mọi người mà vạch trần Khang Tiểu Ngư, chỉ hỏi: "Anh rể cậu không tiện đường đi đón cậu à?"

"Anh rể đi công tác, phải mấy ngày nữa mới trở về."

Nữ sinh ngồi trước mặt thuận miệng hỏi: "Cậu và anh rể sống chung một nhà?"

Ý tứ của nữ sinh kia muốn nói là anh rể ở nhà của cô, Khang Tiểu Ngư không giải thích, thuận miệng "Ừ" một tiếng.

Kỳ thật không phải anh rể ở nhà cô mà cô đang ở nhà của anh rể.

Lâm Thất Âm không nói chuyện, chờ đến tan học, đi ra ngoài mới mở miệng: "Tiểu Ngư, cậu ở địa quá trật, không có bạn bè nói chuyện, buổi tối đi cũng không an toàn. Hay là thời gian anh rể cậu đi công tác thì về nhà tớ đi.

"Thất Âm, cảm ơn cậu nhưng không cần đâu, mấy ngày nữa tớ sẽ chuyển vào kí túc xá." Khang Tiểu Ngư cảm kích nói.

Lâm Thất Âm gật đầu, thở dài nói: "Như vậy cũng tốt. Cậu ở nhà anh rể cũng không phải là lựa chọn tốt."

Khang Tiểu Ngư cười cười, không nói tiếp.

Mấy nữ sinh cùng Lâm Thất Âm cùng nhau về nhà gọi cô, Lâm Thất Âm cùng Khang Tiểu Ngư đi đến, đón lấy xe đạp. Cô chạy được hai bước lại quay lại nhìn Khang Tiểu Ngư vẫy tay, nói: "Trên đường nhớ chú ý an toàn."

"Biết rồi." Khang Tiểu Ngư cong cong con mắt hướng về phía cô cười.

Chờ đến khi Lâm Thất Âm quay đầu đi, nụ cười trên môi cũng được giỡ xuống. Cô rất muốn xin ở trong kí túc xá nhưng cô hiện tại không có tiền, chỉ có 2000 tệ là tiền đi xe.

Cô không nghĩ đến sẽ nói với cha mẹ cũng không mặt dài đòi tiền của anh rể.

Tiền xe bus không thể bớt được chỉ có thể từ phí sinh hoạt tích góp một ít, lại chuẩn bị đi xin việc làm. Trường học buổi tối 9 giờ rưỡi mới tan học, làm sao có thời gian đi làm thêm. Cô chỉ có thể lấy thời gian cuối tuần đi phát tờ đơn, nhưng lại nghe nói từ bây giờ không nhận người phát đơn nữa.

Khang Tiểu Ngư càng nghĩ càng uể oải.

Cô vô cùng hối hận vì đã tới nơi này. Không nói là học phí, tiền đi lại điều rất đắt. Chính là không ai biết trước được hoặc đoán được sự việc xảy ra ở tương lai.

Đến khi xe dừng, Khang Tiểu Ngư tâm trạng vô cùng nặng nề nhấc từng bước bước đi. Trải qua một đoạn đường không có đèn soi sáng, gió lạnh thổi vào khiến cô khẽ rùng mình, lại nhảy ra một suy nghĩ.

Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

Khang Tiểu Ngư một bên tiếp tục bước đi, một bên lắng tai nghe.

Hình như...cô đang bị theo dõi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.