Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 8: Tỳ nữ trung thành




Đường Tử Trần cầm thương đứng thẳng, thương đặt ngang eo, không biểu hiện gì, tư thế giống như đứng ba thể thức. Nhưng hông và đùi một lên một xuống, thật giống như đang cưỡi ngựa.

Tư thế như vậy, thật sự là thế đứng mã bộ tiêu chuẩn!

Chẳng những như thế, Đường Tử Trần đưa thương về phía trước, như tên nhắm thẳng, có chút giống như phát Băng quyền kình.

Nhưng thân thể của nàng đồng thời cũng lên xuống, giống như là lăng không đánh Pháo quyền kình vậy.

Cả mũi thương cũng chớp động rug lênn nhè nhẹ, như là một đầu độc xà, tìm kiếm cơ hội cắn người, đúng là lực lượng của Toản quyền kình.

Một thức cầm thương này, thế nhưng đã bao gồm "ba thể thức" "đứng mã bộ" "Băng quyền tiễn kình" "Pháo quyền lăng không kình" "Toản quyền phiên lãng kình" trong đó.

"Đây mới thật là quyền tiêu chuẩn chân chính, quyền của cao thủ" Vương Siêu nhìn không chớp mắt ngọn thương của Đường Tử Trần, trong lòng vô cùng cảm thán, giống như những quyền mà mình luyện lúc trước đều là phân chó.

Đột nhiên, Đường Tử Trần cả người tung lên, thật giống như cưỡi ngựa với tốc độ cao trong khoảnh khắc thuận thế xuất ra một thương.

Thương cắt không khí, lóe lên như là một luồng điện.

Bộp! Thương của Đường Tử Trần đã đâm vào quả cầu thủy ngân ở trong cái máng đá.

Vào khoảng khắc mũi thương điểm lên quả cầu, Vương Siêu chỉ thấy Đường Tử Trần trầm eo xuống, hất tay, lấy mũi thương quay thành hình tròn, mạnh mẽ quay vòng quanh quả cầu rồi hất lên.

Xoẹt vù vù! Cả quả cầu rời khỏi máng đá, sau đó như dính vào đầu thương, theo thương thế của Đường Tử Trần mà luân chuyển. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Xẹt xẹt xẹt… mũi thương của Đường Tử Trần liên tục hất lên, cả quả cầu cứ nảy ở trên mũi thương như một viên đạn.

Bộp! Đường Tử Trần thu thương lại, quả cầu lại rơi xuống máng đá vù vù luân chuyển không ngừng.

Cả quá trình xuất thương, hất cầu, giữ cầu, chuyển cầu, chỉ có ngắn ngủn vài giây, nhưng đã đem tinh túy của quyền thuật hoàn toàn phô diễn ra trong đó.

"Vận kình thành vòng tròn, nghe thủy ngân trong cầu lưu động, nắm chắc trọng tâm, mượn lực luân chuyển để giữ lấy, đây tinh túy của Thái Cực quyền. Thực không có chiêu thức đặc biệt trong đó" Đường Tử Trần sau khi diễn luyện qua một thức "Long xà hợp kích" này. Ánh mắt phiêu lãng nhìn lên cao, như là nhìn thấu nóc nhà tới chính tầng mây.

"Một thức Long xà hợp kích này đệ hiểu được bao nhiêu?"

"Hiểu được bảy tám phần, trên cơ bản không sai biệt lắm! Còn phải suy ngẫm lại!" Vương Siêu trầm tĩnh nói.

Vừa rồi Vương Siêu nhìn không chớp mắt, tập trung tinh thần. Trong lòng đem toàn bộ những gì đã học trong hơn nửa năm nay hợp lại, trong lòng đã có chút lĩnh ngộ, nhưng cụ thể là ngộ ra cái gì, hắn lại nói không ra được.

Cảm giác như thông mà không thông đó, làm cho hắn cảm giác không thoải mái, nhưng hắn hôm nay đã luyện được một ít sự thâm trầm nội liễm, trong lòng âm thầm tính toán, chỉ cần suy ngẫm những gì có thể thông được.

"Ài, tỷ vốn chỉ dạy những thứ này, nhưng hôm nay có hứng thú, sẽ diễn thêm một thức thương thuật nữa, theo tỷ đến đây!" Đường Tử Trần cầm thương, ra khỏi phòng luyện công.

Vương Siêu đi ở phía sau, phát hiện Đường Tử Trần đi tới gara.

Gara rất lớn, ở giữa có đỗ một chiếc xe thể thao màu bạc, sàn lát đá.

Sau khi bật đèn, Vương Siêu phát hiện ra, trên vách tường gara có một dấu bàn tay rõ ràng, hơn nữa trên vách tường còn có vết máu dính trên đó.

"Xem cho kỹ!" Thanh âm Đường Tử Trần cắt đứt suy nghĩ của Vương Siêu, Vương Siêu vội vàng tinh thần tập trung, chỉ thấy thương của Đường Tử Trần như độc xà chui ngập vào trong thân chiếc xe.

Cán thương chống xuống đất, cong lên. Đường Tử Trần trầm eo xuống một chút! Cả chiếc xe thể thao màu bạc đã theo cây chương vọt lên, lăng không quay hai vòng, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất như một chiếc lá. Một chút tổn thương cũng không có.

"Trong kinh kịch có một màn diễn tên là Thiết hoạt xa, diễn lại năm đó bộ tướng của Nhạc Phi là Cao Sủng công kích sơn trại quân Kim, quân Kim chế tạo thiết xa, theo triền núi đẩy xuống dưới, lại bị Cao Sủng dùng thương nhất nhất hất đi. Long xà hợp kích của tỷ nếu luyện đến mức thượng thừa, cũng có thể làm như vậy".

Vương Siêu nhìn thấy tất cả, yên lặng gật gật đầu.

"Tinh túy quyền thuật của tỷ, đều ở trong hai thương này. Đệ tự mình luyện tập đi" Đường Tử Trần thả thương xuống, phủi phủi tay đi ra ngoài.

Vương Siêu lẳng lặng nhặt cây thương lên, đi ở phía sau.

Liên tiếp hơn mười ngày sau đó, Vương Siêu đều yên lặng luyện công, chẳng qua, hắn lại đem tâm tư để vào một thức "Long xà hợp kích" của Đường Tử Trần, thường xuyên cầm thương đứng thẳng, nhưng không có lần nào có thể học theo Đường Tử Trần mà xuất thương.

Đường Tử Trần mấy ngày này, cũng rất ít dạy Vương Siêu thứ gì khác, chỉ ngẫu nhiên khi gặp Vương Siêu luyện tập "Long xà hợp kích", chỉ điểm cho hắn một ít sai lầm khi vận kình.

Cho đến mấy ngày cuối cùng, Vương Siêu cũng chuẩn bị phải trở về, nhưng nhớ tới lời của Đường Tử Trần sẽ ra đi sau mùa hè này, trong lòng hết sức nặng nề.

"Hôm nay không cần luyện, đệ theo tỷ ra ngoài đi dạo" Đến cuối ngày, trời chiều đã ngã về tây, Đường Tử Trần đột nhiên nói vớii Vương Siêu.

Vương Siêu ngừng luyện, đi theo Đường Tử Trần ra khỏi biệt thự.

Hai người đi tới một chỗ yên tĩnh của Thiên Tinh hồ, xa xa là Bạch hạc sơn, mặt trời đã khuất một nửa sau núi, phản chiếu lên mặt hồ tầng tầng ánh vàng.

Đường Tử Trần tới bên bờ hồ thuê một con thuyền nhỏ, "Đi lên đi, tỷ đệ chúng ta bơi thuyền trò chuyện".

Vương Siêu gật gật đầu lên thuyền, Đường Tử Trần nhẹ nhàng chèo, con thuyền đẩy sóng, hướng ra giữa hồ.

Mặt nước hết sức bình lặng, gió nhẹ lao xao, xa xa không biết là ai ca hát, truyền đến đồng giao thanh thúy:

"Nhượng ngã môn đãng khởi song tưởng.

tiểu thuyền nhi thôi khai ba lãng,

hải diện đảo ấn trứ mỹ lệ đích bạch tháp,

tứ chu hoàn nhiễu trứ lục thụ hồng tường,

tiểu thuyền nhi khinh khinh, phiêu đãng tại thủy trung,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.