Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 49: Nơi trú ẩn




Vừa mới cùng Trương Uy bắt tay, Vương Siêu cảm thấy da tay cực kỳ đau đớn, ám kình của đối phương bộc phát, mơ hồ phóng ra, hiển nhiên là một cao thủ võ học tu vi tới cảnh giới thượng thừa.

Nhưng ám kình của đối phương phóng ra thu vào, còn xa mới linh hoạt được như ông lão Lý.

Ám kình của ông Lý lên xuống như độc xà thổ tín, co dãn tự nhiên, mà ám kình của Trương Uy, chỉ thành luồng phóng ra, không để lại đường hậu, hiển nhiên là khống chế tâm lực cùng kình cũng chưa tới mức lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa.

Hai người bắt tay, ám kình va chạm, đều cảm thấy ăn không tiêu nổi.

Vương Siêu toàn thân bị kích thích, lỗ chân lông mở ra, tiết khí. Trương Uy trạng thái thì không rõ, nhưng ngẫm lại cũng không có chỗ nào tốt hơn, bằng không đối phương cũng sẽ không vội vã rời đi.

Bất quá song phương lần đầu tiên thử dò xét như vậy, Vương Siêu cũng lập tức biết, Trương Uy là kình địch.

Đối với việc Trương Uy có công phu như vậy, hắn cũng cảm thấy không có gì kỳ quái.

Đối phương được xưng là một trong Quảng Đông tam hổ, uy danh hiển hách. Tung hoành giới võ thuật Quảng Đông nhiều năm, thanh danh cũng không phải là giả, nếu chừng đó công phu cũng không tới thì sớm đã bị người ta đánh chết.

"Nếu cùng người này luận võ, vậy phải là sinh tử đấu rồi" Nếu hai bên đều luyện thành ám kình, chỉ cần trúng đòn là lập tức gân đứt xương gãy, nội tạng tan nát, vạn vạn lần không có khả năng nới tay.

Nếu ngươi không chết, thì ta mất mạng, tối thiểu cũng là tàn phế.

Vương Siêu nghĩ không ra mình vừa mới luyện thành ám kình, đã đụng ngay phải đại cao thủ. Hơn nữa lại là một trận đánh cuộc. Bản thân vạn vạn lần không thể thua. Nhưng hắn lại không có cách nào không chơi, không nói đến Triệu Quân uy hiếp, coi như là không có Triệu Quân, cơ hội một lần được đấu với một đại quyền sư trong Quảng Đông tam hổ như vậy cũng là muốn cũng không được, hắn nói sao cũng không thể bỏ qua.

Hít một hơi thật sâu, đi tới lấy lấy khăn lau mồ hôi, Vương Siêu nói với Tào Nghị: "Tào phó ty, ta muốn biết tư liệu của Trương Uy".

Tào Nghị lúc này cũng đại khái phỏng chừng ra cuộc nói chuyện của Triệu Quân cùng Vương Siêu, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười khó có thể phát hiện, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Triệu Quân nói gì với ngươi vậy?"

"Một trận đấu quyền đánh cuộc trị giá một trăm triệu để giải quyết mâu thuẫn. Ta thua, chẳng những phải táng gia bại sản, còn phải trả giá hai cánh tay. So với mất đi tính mạng cũng không có gì khác biệt" Vương Siêu đem tình huống đại khái nói một chút.

"Triệu Quân đã thừa nhận chuyện gọi người chém ta là thật, một phó ty công an như ngài mà không quản được sao?"

Tào Nghị trên mặt tỏ vẻ khó khăâythn thở mà mở rộng hai tay, "Ngươi cũng biết, cảnh sát chúng ta đều phải nói tới chứng cớ, hơn nữa ngươi lúc ấy sao không báo án? Bây giờ sự việc đã qua, muốn điều tra cũng rất là khó khăn, nếu không, ngươi bây giờ theo ta về Cục công an lập án, chúng ta sẽ từ từ tìm chứng cớ? Đem Triệu Quân ra trước pháp luật?"

"Thôi bỏ đi" Vương Siêu dở khóc dở cười.

"Triệu Quân lần này muốn quang minh chính đại đem ngươi đưa vào chỗ chết, hết lần này tới lần khác ngươi vẫn không thể cự tuyệt" Trương Đồng nghe Vương Siêu kể lại xong, "Tập đoàn Ức Khoa của Triệu Quân, ta cũng biết, được thành lập trong hai năm gần đây, tổng bộ tại Quảng Đông, ngoài mặt là kinh doanh địa ốc, vận tải, giải trí, dược phẩm, điện tử, vân vân. Vốn liếng chừng một trăm triệu, nhưng sau lưng có thể là buôn lậu, kinh doanh sòng bạc lậu,… có quan hệ chặt chẽ với hắc đạo. Bất quá tư liệu cụ thể về hắn ta thật ra cũng không rõ ràng lắm, như vậy đi, ba ngày sau, ta có thể giúp cậu điều tra rõ ràng".

Vương Siêu trong lòng chợt động, gật đầu: "Cảm ơn cô".

Trương Đồng ưu nhã cười.

Tào Nghị hướng Vương Siêu ngoắc ngoắc ngón tay: "Chúng ta có thời gian nói chuyện riêng không?"

Vương Siêu vẫn cảm thấy thân phận Tào Nghị, "Lão Tào này trong hồ lô rốt cuộc là có thuốc gì. Ta cũng muốn xem".

Trong một trà lâu yên tĩnh, Tây Hồ long tỉnh dùng cát nóng giữ nhiệt, phát ra mùi hương u tĩnh thoang thoảng, chung quanh không khí rất an tĩnh. Đây là căn phòng được đặc biệt thuê riêng.

Tào Nghị cùng Vương Siêu ngồi mặt đối mặt, Cách! Bật lửa bất lên, Tào Nghị rít một hơi thuốc thật sâu, rồi thổi ra một vòng khói ở trong không trung.

Uống một ngụm trà lấy giọng. Tào Nghị mới mở miệng nói chuyện.

"Thành thật mà nói, miền duyên hải dùng đánh quyền các cược để giải quyết phân tranh, cái này đích thực là quy củ trước giờ. Tư liệu của Quảng Đông tam hổ tổ chức của chúng ta cũng đã sớm lập án, thậm chí các quyền sư nổi danh ở miền duyên hải, chúng ta đều có tư liệu chi tiết, thậm chí sinh năm nào, sự tích cụ thể, sư phụ là ai, luyện loại quyền gì, đều rất rõ ràng".

"Tổ chức các người?" Vương Siêu từ miệng Tào Nghị nghe ra một vấn đề không đơn giản.

"Không sai, ta trừ thân phận tại Cục công an ra, còn thuộc về một cơ cấu khác của quốc gia. Nói vậy ngươi có lẽ cũng đã đoán được" Tào Nghị nhàn nhã rít một hơi thuốc lá.

"Ngài thuộc cơ cấu gì?" Vương Siêu lập tức sau đó cảm thấy câu hỏi cũng mình đã quá giới hạn.

"Người tuổi trẻ, cái này không phải là điều ngươi cần hỏi" Tào Nghị cười cười, "Bất quá ta có thể tiết lộ với ngươi một chút. Quốc gia chúng ta mặc dù thành lập mới được một trăm năm, nhưng cũng không phải là yên ổn, có một số nhân vật đặc thù không thuộc phạm vi quản lý của chính phủ, cái này tại triều đại nào cũng có. Trong cơ cấu của chúng ta có một bộ phận nhiệm vụ chính là giám thị nhất cử nhất động của những người này, có thể thu phục thì thu phục, không thể thu phục thì ít nhất cũng phải khống chế được".

"Những người này là những người luyện quyền chúng ta? Khi xưa được gọi là võ lâm nhân sĩ?" Vương Siêu nó: "Người luyện quyền mang theo công phu trong người, không cam lòng yên ổn bình thường, đa số đều là giết người cướp bóc, dùng võ lực để làm việc. Bất quá xã hội khi xưa dùng binh khí lạnh để đối phó nên gặp nhiều phiền phức, chẳng lẻ vũ khí nóng của xã hội hiện đại còn thấy khó khăn sao?"

"Chuyện cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng" Tào Nghị lắc đầu: "Một cao thủ luyện quyền nổi danh, nhất định có rất nhiều người ngưỡng mộ hắn, bái hắn làm môn hạ, sẽ có rất nhiều đệ tử. Hơn nữa có thể luyện võ đại đa số đều là người có tiền có thế, như vậy sẽ từ từ hình thành một thế lực, rất là phức tạp. Cái này, khi xưa được gọi là các môn phái võ lâm. Những thế lực như vậy, tranh đấu với nhau, hình thành xã hội đen đó là điều tất nhiên".

Vương Siêu suy nghĩ một chút, đối với lời của Tào Nghị nói rất đồng ý.

Hắn đọc qua lịch sử võ thuật cổ truyền thời Dân quốc, lúc này xã hội hỗn loạn, quân phiệt cát cứ, chính phủ không có đủ lực và thủ đoạn, quyền sư có danh tiếng các nơi trên cơ bản đều thu nhận đệ tử, sau đó hình thành nên rất nhiều thế lực.

Người luyện võ, 99% đều thích đấu đá nhau.

Lấy đức thu phục người? Trò đùa chăng, lấy đức thu phục người thì cần gì luyện võ. Mặc dù người từng luyện võ khi nhập môn đều nói tu đức, nhưng chân chính tu đức thì cơ hồ không có.

Như ngay cả Tôn Lộc Đường năm đó khu tuổi còn trẻ, cũng đi khắp nơi đá bảng hiệu.

Một nhóm người như vậy, tụ tập lại một chỗ, về lâu về dài không xảy ra vấn đề mới là lạ.

Tương đối điển hình chính là Mã Vĩnh Trinh năm đó, trực tiếp tại Thượng Hải thành lập băng nhóm xã hội đen.

Hoắc Nguyên Giáp trước kia cũng là lão đại của công nhân bốc vác, sau khi nổi danh thành lập Tinh vũ thể dục hội, lúc ban đầu còn có người tài trợ thì không sao, nhưng sau đó tiền bạc khó khăn, một số đệ tử trong đó cũng làm bảo kê, đánh thuê.

Lý Tồn Nghĩa, Thượng Vân Tường năm đó cũng thuộc Nghĩa Hòa đoàn.

Năm đó Dân quốc thành lập rất nhiều quốc thuật quán, hơn nửa là hô khẩu hiệu cường quốc cường chủng, nhưng đại bộ phận trong đó đều là mượn cơ hội thu gom thế lực của nhân sĩ võ lâm. Để bọn họ khỏi đối kháng với chính phủ, nhiễu loạn trị an địa phương.

Một quyền sư nổi danh, đệ tử đông đảo, ngư long hỗn tạp, quản lý cũng không dễ dàng.

Ví dụ như Vương Siêu hiện tại thu mấy đệ tử, đệ tử của hắn lại là con cáhu của quan chức chính phủ, có khi còn là các tiểu thương, các tiểu thương thì hay tranh đấu, phạm pháp, tự nhiên sẽ đi cầu đồng môn sư huynh đệ, đều là đồng môn sư huynh đệ cũng khó ai mà có thể từ chối được, con cáhu của các quan chức chính phủ bị chọc giận, bản thân không tiện động thủ, cũng có thể gọi sư huynh đệ đi đánh. Cứ như thế, không loạn mới là lạ.

"Đài Loan, Hongkong, Macao một vùng duyên hải, đa phần đều chưa trải qua cách mạng Trung Quốc tẩy rửa, năm đó trong nước có một bộ phận rất lớn quyền sư, đều theo Quốc dân đảng chạy ra ngoài, ở nước ngoài khai chi tán diệp, hiện tại trong nước mở cửa, thì lại lén trở về nước. Ngươi xem tình hình trị an tại Quảng Đông hiện tại…"

"Chính phủ muốn diệt trừ các thế lực này, hẳn là không dể dàng chút nào" Vương Siêu nói.

"Rất khó!" Tào Nghị hung hăng dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn, "Hiện tại quan hệ với quốc tế, cần sự ổn định, lấy kinh tế kiến thiết là chính, cũng khó mà làm nghiêm để gây điều tiếng. Trong nước không yên ổn, làm sao ăn nói với nước ngoài. Hơn nữa những người này hiện tại, đều là các công ty lớn, không giống với võ lâm của xã hội cũ. Có tiền, có thế, hết sức phức tạp. Cũng không thể dễ dàng tan rã như vậy".

"Cái này với ta có quan hệ gì? Chẳng lẻ ta cũng bị trong vòng khống chế?" Vương Siêu lơ đãng cười lạnh.

"Ngươi hiện tại khẳng định ở trong vòng khống chế!" Tào Nghị dùng ngón tay gõ lên mặt bàn thủy tinh, "Bất quá gia thế ngươi thanh bạch, không có cấu kết với các thế lực đen. Thật ra cũng đáng để chúng ta thu nạp. Nói thật lòng, Triệu Quân đừng tưởng rằng hắn một tay che trời, tại duyên hải phát triển, thật ra cũng trong vòng khống chế của chúng ta! Chỉ là hắn tại Quân ủy có chút quan hệ, nên cũng chưa tới lúc động đến hắn!"

"Thu nạp ta?" Vương Siêu nghi hoặc một chút. "Các người rốt cuộc là tổ chức gì? Muốn ta làm gì? Ta có giá trị gì?"

"Ngươi có thể đánh nhau, đó chính là giá trị, ta muốn ngươi tại duyên hải đánh võ đài nổi danh, trở thành danh gia quyền thuật! Chúng ta sẽ đem hết toàn lực ủng hộ ngươi, khiến cho ngươi từ từ trở thành nhân vật đức cao vọng trọng tại giới võ thuật duyên hải, kế hoạch này có lẽ là mười năm, có lẽ là hai mươi năm, có lẽ là ba mươi năm. Đến lúc đó, ngươi tập trung quyền lực, đầu nhập chính phủ!" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tào Nghị lạnh lùng nói: "Dùng tiểu thuyết võ hiệp mà nói, chính là nâng đỡ ngươi lên làm Võ lâm minh chủ!"

"Võ lâm minh chủ!" Vương Siêu thân thể hơi chấn động một chút, hắn vạn vạn lần không nghĩ đến Tào Nghị lại có khẩu khí lớn như vậy.

"Đương nhiên, ngươi chỉ là một trong số những người mà chúng ta tuyển chọn mà thôi" Tào Nghị mỉm cười, "Những người như ngươi được tuyển chọn, còn có rất nhiều, bất quá chúng ta sẽ không cho ngươi biết, bởi vì bản thân ta cũng không biết".

"Ngươi nếu không đáp ứng, cũng có thể, bất quá với thế lực của ngươi hiện tại, lần này đánh cuộc, chỉ sợ cho dù chiến thắng, cuộc sống sau này cũng không lấy gì làm tốt!" Tào Nghị nói: "Hiện tại ở hải ngoại có hai vị quyền sư có sức ảnh hưởng rất lớn, một người là Tiết Liên Tín, là hậu nhân của Tiết Điên, Tiết Điên khi giải phóng, bị người của chính phủ dùng súng máy bắn chết ở trong Thiên tân quốc thuật quán. Hậu nhân của hắn đối với chính phủ có thành kiến rất sâu, còn một người nữa là Chu Hồng Trí là hậu nhân của Giáo vụ trưởng Trung ương quốc thuật quán Chu Quốc Lộc năm đó. Đều không có lòng với chính phủ. Bất quá hai vị này hiện tại đã già, chỉ có sức ảnh hưởng, chứ cũng không thể đánh được nữa, hiện tại chỉ có Trần Ngả Dương là đứng đầu trong nhóm người mới nổi. Ngươi phải đánh bại tất cả bọn họ, xác lập uy vọng. Đến lúc đó chúng ta sẽ ủng hộ ngươi gồm thu môn đồ, giới võ thuật tại một vùng duyên hải!"

"Chính phủ cần một người thay mặt. Ngươi là người mà ta đề cử!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.