Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 37: Xuất trướng (Ra sân khấu)




Cây sào tre bị chém làm mấy đoạn, Vương Siêu lập tức hai tay vung ra, như hổ nhập bầy sói đánh loạn, đặc biệt nhằm thẳng mặt mà đánh.

Cây sào tre kia bị phá nát, thành rất nhiều mảnh tre nhỏ, lập tức được tung ra đâm vào mắt mũi của người khác. Nhất thời lại có hai đại hán cầm đao chặt đá bị đánh ngã xuống đất, khuôn mặt bị dằm tre đâm nát bấy.

Cùng lúc đó, Vương Siêu bộ pháp liên tục chuyển đổi, thân thể uyển chuyển, tránh né đao chém xuống, đang muốn cố sức xông qua. Nhưng đột nhiên một đại hán bị đánh ngã trên mặt đất liều mạng ôm chặt lấy chân của Vương Siêu.

Bị chụp lại như vậy, Vương Siêu lập tức bộ pháp bị tán loạn, thân hình bị kềm hãm, lập tức hai thanh đao từ phía sau bổ xuống vai. Thấy tình thế không ổn, đem hai đoạn tre còn cầm ở trên tay phóng về phia sau, đỡ lấy hai thanh đao đang chém xuống, nhưng đoạn trúc bởi vì dùng kình vội vàng, cũng đều bị chém rơi xuống đất.

Vương Siêu hiện tại hoàn toàn là tay không. Tung mạnh một cước vào mặt tên đại hán đang ôm chân của mình, trên đầu tên đại hán phát ra một tiếng bốp, miệng mũi đều chảy máu đỏ tươi, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng.

Vừa đánh chết người này, tránh khỏi bị trói chân, phía trước lại có một ánh đao nhằm đầu bổ xuống.

Vương Siêu ứng biến rất nhanh, phành! Một chiêu "Lão hùng chàng thụ", đánh thẳng vào giữa, tay phải chụp lấy, nắm chặt cổ tay của đối phương, đoạn lấy thanh đao chặt đá đang chém xuống, đồng thời dùng lực vay đánh bay đại hán này lên.

Nhưng cũng làm cho người chậm lại một chút, phía sau đao lại chém tới.

Phụp! Một thanh đao thật dài chém xuống, ánh đao phong lóe lên phá tung áo ngoài và trong, để lại trên lưng Vương Siêu một vệt máu dài cả thước.

Chỉ cảm thấy chỗ bị đao chém trúng lanh toát, sau đó là đau đớn vô cùng, có một dòng chất lỏng nong nóng chảy xuôi bên hông mình, chảy xuống dưới chân, Vương Siêu biết mình đang bị chảy máu.

"Hự!" Một đao chém trúng thân thể, đã bị đau đớn kích thích, khí tức từ lỗ chân lông toàn thân của Vương Siêu bị tiết ra, không thể không thở ra một hơi, để điều chỉnh lại.

Ngay lúc này, ba thanh đao khác lại chém tới, cũng không để cho Vương Siêu có cơ hội thở dốc.

Vương Siêu vừa thấy máu, kích phát trong lòng nổi lên sự ngoan cường, cước bộ đạp xeo tới, thân thể hoạt động, né qua ba ngọn đao này, sau đó đao cầm trong tay, đâm thẳng vào sườn một tên đại hán.

Máu tươi bắn ra, đại hán nọ một đao xuyên eo, khí lực toàn thân lập tức bị xả ra, như là bị rút gân mà mềm xèo ngã xuống.

Bát quái chưởng vốn lấy đao pháp mà diễn ra, lấy tay hóa đao, hiện tại Vương Siêu đoạt lấy một thanh đao. Thi triển Bát quái chưởng công, như hổ thêm cánh, uy lực tăng gấp bội, một đao đâm ra này, là ai cũng phải chết.

Bất quá đây là đao chặt đá, mũi đao cũng không sắc bén, cũng không đâm thành lỗ trống được, Vương Siêu mặc dù đâm vào, nhưng khi rút mạnh ra, lại chỉ bắn ra máu tươi, đao như là bị giữ lại, không hoàn toàn rút ra được.

Động tác chém giết này, chỉ về mặt công phu, biến hóa cực nhanh. Giao đấu sinh tử, Vương Siêu đã hoàn toàn đem tiềm lực mà mình bình thường luyện tập phát huy ra.

Không thể không nói, chém giết kịch liệt như vậy, Vương Siêu cũng là lần đầu gặp phải, so với bình thwofng cùng với đối thủ thử tay rất khác nhau, chiêu thức gì, đả pháp gì, đều không thể liên kết lại được, chỉ dựa vào thân thể linh hoạt, thể lực sung mãn, né tránh đồng thời kiếm người yếu mà đánh.

Trong lúc Vương Siêu chuẩn bị rút đao ra lần nữa, mấy người ở phía sau lại hung hãn đánh tới, bổ về phía cánh tay, bả vai, đầu của Vương Siêu.

Vương Siêu cũng không cố dùng lực rút đao, lập tức hai tay phóng ra, nhảy mạnh ra ngoài. Lại nhìn thấy một cây dao ở dưới đất, một cước đá tung lên, cầm lấy nơi tay.

Lúc bắt đầu dùng sào tre đánh chết bảy người, lại quét ngã hai người, đánh bay một người, đâm chết một người, đám người ở phía sau chỉ còn lại ba người, ở bên kia mặc dù có mười mấy người đuổi đến, nhưng vãn còn cách hơn mười thước.

"Không hay, người ở bên kia mà xông lên tới nơi, ta nhất định sẽ bị loạn đao chém chết tại đây!" Vương Siêu nắm chặt đao trong tay có một chút đau xót, hơn nữa vừa mới nhảy ra, cước bộ cũng có chút nhũn ra, bước chân đã dẫm nát tuyết trên mặt đất chứ không còn vững vàng nha ban đầu nữa, loạng choạng như dẫm lên bông vậy.

"Đây là do thể lực tiêu hao quá lớn, không thể đánh lâu được, vừa rồi bị trúng đao, ta đã tiết khí".

Một đao vừa rồi, chém phá đi lỗ chân lông đang bế trụ trên thân thể của Vương Siêu, khiến cho hắn khó mà giữ được hơi thở. Hiện tại hiển nhiên chém giết mãnh liệt như vậy, thể lực đã chống đở không nổi. Nhưng trước mắt vẫn còn ba người như là vách tường không thể vượt qua, che ở trước mặt.

Ba người xuất đao đồng thời chay tới chém.

Vương Siêu vận dũng khí, động thân mà lên, thân thể vặn vẹo một chút, chống đỡ được ba đao!

Ba vết máu lại xuất hiện trên vai, cánh tay của hắn.

Cánh tay vung ngược lại, ánh đao như tia chớp xẹt qua trên cổ hai người, yết hầu bị cắt đứt, máu tuôn ra như suối. Vương Siêu trả cái giá ba đao, chém đứt cần cổ hai người.

Không thể không nói, chém giết sinh tử có thể khiến người ta trưởng thành, một người nhát gan chỉ sau một lần chiến đấu, chỉ cần không chết, cũng có thể gan lớn như trời. Mà trận chiến như hiện tại, đã tương đương giống với chiến trường, Vương Siêu đem Bát quái chưởng dụng đao thi triển chém người, càng phát giác rất thuận tay.

Liên tiếp giết chết mười mấy người, Vương Siêu hai mắt đã đỏ lên. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Đối mặt với khí thế cầm đao của Vương Siêu, một người cuối cùng còn lại rốt cục đã có chút sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau vài bước, tạo nên lối thoát chạy.

Vương Siêu hai mắt sáng ngời, một lần nữa đề khởi tinh thần, cướp đường chạy như điên. Mà lúc này hơn hai mươi người ở phía sau đã chạy tới. Chỉ thiếu một bước, chỉ thiếu một bước là có thể một lần nữa đem Vương Siêu vây lại mà chém giết

Chỉ cần người còn lại kia không úy kỵ, tiến lên liều mạng tranh thủ thời gian mấy giây, cũng có thể giữ Vương Siêu lại.

Cái này cũng có thể thấy được, đám người chém hội đồng này tố chất còn chưa huấn luyện thật sự đến mức đối diện với sinh tử cũng không úy kỵ, so với hai chiến sĩ lính đánh thuê của Trương Đồng mời còn kém một bậc.

"Đáng chết!" Nhìn thấy Vương Siêu một đường chạy như điên ra khỏi hẻm, đám người này cũng không lập tức đuổi theo. Dù sao ở đường lớn bên ngoài, xe cộ qua lại, đèn giao thông vẫn có máy ảnh điện tử, một đám người đuổi chém một người, trăm phần trăm sẽ xuất hiện phiền phức cực lớn.

Vương Siêu một hơi chạy vội ra, cũng không lựa chọn đường đi, mà là chạy đại, cũng không biết chạy trốn bao lâu, hai chân như nhũn ra, thể lực tiêu hao rất lớn, lúc này mới ngừng lại.

Hắn chỉ cảm thấy hai canh tay muốn nhấc lên không nổi, máu ướt đẫm cả áo.

Nhìn thấy phía sau cũng không có người đuổi theo, Vương Siêu mới hơi thở phào, nhưng toàn thân chỉ còn lại một chút khí lực. Nếu như máu vẫn không ngừng chảy, không tới vài dặm đường, thì cũng sẽ ngã xuống.

Hiện với bộ dáng này, cũng không có thể ngồi taxi. Vương Siêu sờ sờ trên người, điện thoại di động đã rớt khi bị chém giết.

Nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút, tuyết đã ngừng rới, con đường này hình như là một con đường đã có từ khá lâu, cây ở hai bên đường cao lớn, con đường u ám, không có người nào.

Ngay lúc này thì, đột nhiên từ ngã tư đường đi ra một cô gái, hình như là mới từ tiệm internet đi ra, Vương Siêu liền chạy tới trước mặt, cô gái nọ sợ đến phát lên tiếng thét chói tai.

Vương Siêu một tay che miệng đối phương, tay kia đưa dao ra: "Có điện thoại di động không, đưa ta dùng một chút!"

Cô gái nhỏ này trợn trắng mắt, cuống quít gật đầu, đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Vương Siêu tìm trên người cô gái một chút, lấy ra một cái điện thoại di động xinh xắn, liền gọi ngay cho Trương Đồng.

"Ta bị mấy chục người vây trong hẻm chém giết, đã giết mười mấy người chạy ra được, trên người cũng trúng đao, không thể chạy được nữa!" Điện thoại vừa bắt máy, Vương Siêu lập tức nói rõ tình hình của mình.

"Cái gì, bị người ta chém? Ngươi hiện tại ở nơi nào,đâu?" Ở bên kia Trương Đồng kinh hãi.

"Đường Đại Hưng" Vương Siêu nhìn dấu hiệu bốn phía một chút.

"Được rồi, ngươi chờ một chút, ta đến đón ngươi!"

Vương Siêu sau khi ngắt điện thoại, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân cũng không còn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.