Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 32: Cứu mỹ nhân




Chu Giai lần đầu tiên dùng súng bắn chết người, mặc dù đã có vẻ tương đối bình tĩnh, nhưng sau khi sự việc qua đi, rõ ràng cũng có chút mất hồn. sau khi được Vương Siêu đỡ lên xe, trầm mặc không nói, chỉ lấy tay xoa xoa chân, tinh thần có chút hoảng hốt.

Tào Nghị đối với Chu Giai cũng không dám chậm trễ, dùng xe cảnh sát tiễn một đoạn. Nhà của Chu Giai ở tại một khu yên tĩnh tại Thành Nam, sau khi tiễn tới cửa, Chu Giai chân đi không tiện, cũng do Vương Siêu một mình đỡ nàng vào thang máy.

Nhà tại tầng mười lăm, sau khi mở cửa, cũng không có rộng lớn như Vương Siêu tưởng tượng, cũng chỉ có hai phòng một sảnh, bất quá bố trí rất trang nhã, trên vách tường những bức chữ viết, trong góc phòng có trồng một bụi văn trúc sum xuê xanh tốt, chuông gió trên cửa sổ xoay tròn phát ra những thanh âm thanh thúy, khắp nơi đều lộ ra khí tức của người đọc sách. Cũng không giống như các nữ sinh trong nhà mua rất nhiều búp bê và gấu bông.

"A, mời ngồi!"

Chu Giai ngồi trên ghê sofa, sau một hồi nhắm mắt lại, lúc này mới cảm giác mình thất lễ, vội vàng mời Vương Siêu ngồi xuống.

"Chân của cô không sao chứ" Vương Siêu khẽ đánh giá bốn phía một chút, rồi thu hồi ánh mắt.

"Đã không đau rồi, ta nghỉ ngơi một đêm là khỏi thôi" Chu Giai lắc lắc chân, thử đứng thẳng một chút, quả nhiên so với vừa rồi đỡ hơn nhiều, xem ra cũng không quá nghiêm trọng, vì vậy đưa một tách trà cho Vương Siêu "Hôm nay đã làm phiền ngươi, hôm nào ngươi mời ăn cơm để cảm ơn".

Vương Siêu nhận lấy tách trà uống một ngụm, trong đầu nhớ lại tình hình trận đánh vừa rồi với cao thủ Vịnh xuân bạch hạc quyền Lâm Lập Quân: "Trên cơ bản là mình chống đở không được thế công của hắn, người này quyền thuật kỹ kích đích xác lợi hại, Triệu Tinh Long nói, vùng duyên hải có rất nhiều cao thủ, hiển nhiên không nói dối, ta hiện tại thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Bất quá tập đoàn Trần thị kia, ta đây là lần thứ ba nghe nói tới, rốt cuộc là có lai lịch gì?"

Lần đầu tiên nghe nói đến tập đoàn Trần thị, là từ nhóm bắt cóc Tào Tinh Tinh. Lần thứ hai nghe nói đến tập đoàn này là từ miệng Triệu Tinh Long về lần đánh cuộc đấu quyền 2 tỷ đồng. Lần thứ ba là từ băng nhóm buôn ma túy, là tập đoàn Trần thị, Tổng bộ tại Singapore.

"Khó trách lần trước nhóm nọ bắt cóc Tào Tinh Tinh để ép Tào Nghị gia nhập, có thể là vì đả thông lộ tuyến buôn ma túy".

Sau khi đem các chuyện trước sau liên hệ lại với nhau, Vương Siêu làm người ngoài cuộc bàng quang, hình như lại phát hiện một ít đầu mối để ráp những mảnh ghép lại với nhau.

Vương Siêu có một loại trực giác, mình trong tương lai khẳng định sẽ có chuyện với tập đoàn Trần thị này.

Loại trực giác này cũng không phải đột nhiên xuất hiện, sau khi nghe Triệu Tinh Long kể chuyện xong, hắn biết tại vùng duyên hải, Đông Nam Á này, đệ nhất cao thủ chính là Trần Ngả Dương, là người luyện quyền, Vương Siêu trong lòng cũng rất muốn xem thử cao thủ này như thế nào. Bất quá hiện tại hắn vẫn chưa có tư cách này, về điểm này hắn cũng rất rõ ràng.

"Này! San San phải không? Hôm nay đến đây với mình có được không, mình đang buồn chán, muốn tìm người trò chuyện!" Trong lúc Vương Siêu đang ngẫm nghĩ lại sự việc, chuẩn bị cáo từ, Chu Giai lại đang gọi điện thoại: "Cái gì, bạn mắc chuyện, phải tăng ca sao? Được rồi, để sau hãy tính đi".

Sau khi ngắt máy, Chu Giai lại gọi cho một người khác: "Này! Hồng Hồng, mình hôm nay ở nhà buồn chán, bạn tới đây chơi… Cái gì, bạn đang ở với bạn trai. Thôi được rồi…"

Chu Giai liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, cũng có gọi được người nào tới, có vẻ có chút buồn bực.

"Lần đầu tiên cầm súng bắn người, ban đêm không sợ hãi mới là lạ" Vương Siêu đối với tâm tình của Chu Giai hiện tại rất hiểu rõ.

"Kỹ thuật bắn súng của cô luyện rất khá? Ta nghe nói người chưa được huấn luyện đặc biệt, thì có đứng trước mặt cho bắn, thì cũng bắn hụt? Có phải như vậy không?"

Vương Siêu đặt câu hỏi, Chu Giai sắc mặt lại thay đổi một chút, nhớ lại tình huống khi mình nổ súng, cả người lại run run lên, miễn cưỡng gượng cười, gật đầu: "Quá nửa là như thế, sáu bảy mươi phần trăm là bắn hụt, còn có thể tự làm bị thươgn bản thân, ta trước kia cũng đã luyện qua kỹ thuật bắn súng".

Không biết bao nhiêu võ lâm tiền bối đã chết dưới súng, Vương Siêu tự nhiên cũng sẽ có hứng thú đối với vũ khí nóng. Nhưng trong thực tế, hắn không có điều kiện luyện tập bắn súng, nên cũng chỉ thăm dò một ít đạo lý của súng.

Mặc dù rất muốn hỏi nữa, nhưng Vương Siêu cũng hiểu tâm lý của Chu Giai, không muốn nói nhiều về vấn đề này, nên cũng không nói nữa.

"Nhà này chỉ có mình cô sống thôi sao?"

"Đúng vậy, ta ở một mình, nhà của ta ở tỉnh thành, đây chỉ là nhà ở tạm thời thôi" Chu Giai gật đầu.

"Hoàn cảnh nơi này rất tốt, rất an tĩnh" Vương Siêu thuận miệng nói một câu rồi đứng dậy cáo từ: "Cô nghỉ ngơi cho khỏe, ta cũng về đây".

"Chờ một chút, ngồi một tý rồi hãy đi" Chu Giai hình như rất sợ ở một mình, nghe thấy Vương Siêu nói nơi đây rất an tĩnh, sắc mặt bất giác lại có chút khó coi "Ta đi tắm trước, ngươi cứ ngồi ở đây một lát, để ta hỏi một số việc, ngươi rất có giá trị về mặt abso chí, ta cũng rất có hứng thú phỏng vấn về võ lâm".

Vừa rồi làm phóng sự về cuộc đấu súng, dựa vào dũng khí, Chu Giai cũng không sợ hãi, bây giờ chuyện đã qua, nghĩ lại cũng thấy sợ.

Muốn dùng việc nói chuyện để xóa đi sự sợ hãi trong lòng, Chu Giai vội vàng giữ Vương Siêu lại, lời noó cũng có chút không mạch lạc.

"Được rồi" Trong tích tắc, Vương Siêu như là nắm được động thế vận kình của kẻ địch, chuẩn bị nắm chắc lất tâm lý của Chu Giai.

"Người ta đều nói, lòng của nữ nhân, sâu như biển, ta làm sao có thể biết được nàng ta nghĩ cái gì?" Lắc lắc đầu, đem nhũng ý niệm linh tinh trong đầu khu trừ ra ngoài. Chu Giai đã đứng dậy đi vào trong phòng.

Trong phòng tắm trong chốc lát đã truyền đến tiếng nước chảy. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Vương Siêu trong đầu cũng không có suy nghĩ gì bậy bạ, mà là đem tâm tư đắm chìm trong đả pháp Vịnh xuân bạch hạc quyền của Lâm Lập Quân.

Bất tri bất giác, hắn đứng dậy, tay chân chuyển động, từ từ diễn lại tình hình vừa rồi giao đấu với Lâm Lập Quân, hắn cũng thu được lợi ích trong đó rất nhiều.

"Ngươi đang làm gì vậy? Chăm chỉ luyện tập như vậy sao?"

Đột nhiên, một thanh âm làm cho Vương Siêu tỉnh lại, ngẩng đầu vừa nhìn, thì ra là Chu Giai không biết từ lúc nào đã đi ra, thay đổi một bộ y phục rộng thùng thình, tóc dài được buộc lại, so với khi mặc trang phục công sở càng thêm quyến rũ, bớt đi một phần lạnh lùng.

"Quyền không rời tay, nhạc không rời miêng mà!" Vương Siêu nhìn Chu Giai, rồi lại cụp mi xuống, "Một ngày không luyện tay chân chậm chạp, hai ngày không luyện giảm đi một nửa, ba ngày không luyện trở thành người thường, bốn ngày không luyện trợn mắt mà nhìn".

"Phì!" Bị Vương Siêu nói một hơi, Chu Giai ngồi xuống, "Được rồi, chúng ta nói chuyện đi. Ngươi võ công cao cường, có thể đi trên mặt nước, bay lên trời không?"

"Đó là thần thoại" Vương Siêu không thể không bật cười, sau đó giải thích cho Chu Giai một chút đạo lý cơ bản.

Chu Giai tựa hồ cũng chỉ muốn tìm người trò chuyện, hai người nói một hồi, Vương Siêu nói chuyện càng ngày càng hợp ý. Nói một hồi, Chu Giai thậm chí thành thật hỏi: "Ngươi trên người sao một chút mồ hôi cũng không có? Vừa rồi ta thấy ngươi hoạt động rất kịch liệt mà".

Vương Siêu cười cười, dùng lời nói cho qua chuyện. Sau đó Vương Siêu cũng tùy ý đặt câu hỏi, gia thế, công tác, thậm chí tuổi của Chu Giai, cô chú dì đều hỏi tuốt ra.

Nói tới cuối cùng, Chu Giai mắt đã sụp xuống, cứ thế mà ngủ thiếp đi trên ghế sopha. Hiển nhiên là bị nguy hiểm kích thích, hơn nữa mệt nhọc khiến cho nàng chịu không nổi nữa.

Vương Siêu nhìn thấy như vậy, cũng lui ra ngoài. Khi ra đến đường cái, trời đã mờ sáng, xa xa truyền đến tiếng gà gáy.

Trời sáng rõ, Chu Giai cũng giật mình tỉnh lại, đầu tiên là cả kinh, theo bản năng kiểm tra thân thể một chút, phát hiện không có gì dị thường, lúc này mới nhớ lại chuyện tối hôm qua.

"Mình lại để cho nam nhân ở trong nhà qua cả đêm?" Chu Giai cảm giác có chút kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.