Phong Lưu Tam Quốc

Chương 46: Nhà Quê




Lăng Thiên khẽ di chuyển thân người, lập tức lẩn vào một chỗ tối, hắn muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm gan báo, dám làm dạ hành nhân trong hoàng cung của hắn. Hắn lúc này đang nộ hỏa đầy người không có chỗ để phát tiết, dạ hành nhân này nếu như gặp phải hắn thì chắc chắn có thể nói là đen đủi vô cùng.

Nhưng nhìn hai bóng dáng yểu điệu lén la lén lút lượn một vòng quang hoàng cung, Lăng Thiên bám theo đằng sau, hắn sớm đã nhìn ra hai người này chính là Lăng Thần và Lê Tuyết. Hành động của hai người đều là vô cùng cẩn thận, dường như sợ kinh động đến ai đó vậy, họ đang làm gì vậy nhỉ?!

Nghĩ lại một cái, Lăng Thiên dường như muốn cười thành tiếng. Vua một nước đêm tân hôn không có chỗ ngủ, còn hoàng hậu và một quý phi đêm tân hôn thì cứ như là trộm lượn vòng hoàng cung, hai chuyện này, bất luận là chuyện nào được đồn ra, thì khó tránh sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Có điều, chắc chắn là Lăng Thần và Lê Tuyết không yêm tâm về mình, mới ra ngoài kiểm tra như này.

Khinh công của Lăng Thần và Lê Tuyết đương kim chi thế cũng đều được xem là cao thủ tuyệt thế, lại cộng thêm thể hình hai người nhỏ nhắn mềm mảnh, bay lượn càng nhẹ nhàng, lúc này hai nàng đang lượn vòng quanh hoàng cung, như là vào chỗ không người, hoàn toàn không có ai phát giác ra.

Đương nhiên là trừ kẻ đang bám theo sau lưng họ, đại đế Lăng Thiên.

Lăng Thiên cẩn thận phục ở vị trí cách họ ngoài mười mấy trượng, dựng hai tai lên nghe ngóng.

"Tuyết tỉ, tỉ xem bây giờ thì gay go rồi, công tử chắc chắn là đã tức giận rồi". Đây là giọng của Lăng Thần: "Bây giờ làm thế nào bây giờ?".

Lê Tuyết trau mày: "Gay go thì không đến nỗi, nhưng tức thì chắc chắn là có. Có điều ai bảo lão ấy lăng nhăng như vậy? Lần này cũng coi như là cho lão ấy một bài học, để lão biết kể cả là lão làm hoàng đế, nhưng trong hậu cung không phải là chỗ lão muốn làm gì thì làm, trong hậu cung thì tiếng nói của tỉ muội chúng ta là có trọng lượng nhất. Điều này, trước mắt bắt buộc phải được xác lập, nếu không sau này ai biết được, có khi còn có cả thập nhị phi gì đó ý chứ".

"Nhưng, nếu như công tử tức giận thật thì làm thế nào?". Lăng Thần có chút hoang mang, giọng nói có chút thương thương: "Đêm tân nương mà lại bị tân nương đuổi ra ngoài, đến bây giờ còn không có chỗ nào để đi, hơn nữa công tử bây giờ là vua một nước, vấn đề thể diện….sao có thể được?".

Lê Tuyết nói một cách chắc nịch: "Yên tâm, ta hiểu hắn nhất, việc như này, đánh chết lão cũng sẽ không chủ động nói ra; chỉ có thể chịu sự ấm ức này trong lặng câm mà thôi, nếu như thật được truyền ra ngoài, đại đế Lăng Thiên đêm tân hôn bị 6 tân nương đồng thời đuổi ra ngoài, có lẽ da mặt hắn cũng không dầy đến mức đó".

Lăng Thần giậm chân nóng ruột, có chút sốt sắng, nói: "Cũng chưa chắc đâu". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ơ?". Lê Tuyết ngạc nhiên một tiếng, nói: "Nói cũng đúng, da mặt lão này trước giờ còn dày hơn tường thành, nếu như lão ấy nói ra thật, chắc chắn sẽ lợi dụng chuyện này để xào xáo, dâng mĩ nữ cho hắn gì đó….".

"Tuyết tỉ, muội vẫn cảm thấy chúng ta làm thế này quả thật có chút quá đáng". Lăng Thần mặt mày ủ rũ nói: "Nói thế nào đi nữa thì công tử hiện nay cũng là hoàng đế, từ cổ chí kim có vị hoàng đế nào giống huynh ấy ở trong hậu cung chỉ có vài người đâu? Có hoàng đế nào là không có vô số giai nhân vây quanh, công tử đã rất không dễ dàng rồi, nếu thật sự có thêm mấy vị tỉ muội nữa thì cũng không sao cả".

Lê Tuyết hừm hừm hai tiếng, nói: "Thần muội muội, muội đúng là có điều không biết. Dựa vào con mắt của lão ấy, muội cho rằng hắn có thể tùy tiện thích một người phụ nữ sao? Chỉ lấy dung mạo mà nói, trong số tỉ muội chúng ta có ai là không nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, còn nếu nói đến học thức, khắp thế gian này chẳng nhẽ vẫn còn có người hơn chúng ta? Khẩu vị của lão ấy từ lâu đã bị chúng ta làm cho quen rồi, những người phụ nữ tầm thường lão ấy sẽ không thèm để ý đâu. Không phải người khác nói dâng là hắn sẽ nhận, chút tự tin này ta vẫn là có!".

"Nếu như đúng là như vậy, thì chúng ta đối với huynh ấy thế này chẳng phải là càng quá đáng sao?". Lăng Thần càng lo lắng.

"Sao lại là quá đáng?" Lê Tuyết cười hihi, nói: "Điều này nói rõ tình cảm của tỉ muội chúng ta tốt, ai cũng không muốn vì mình mà tỉ muội khác bị lạnh nhạt, đúng không, cho nên xuất hiện tình trạng này tuyệt đối là không có gì đáng trách cả. Đợi qua ngày hôm nay mọi thứ sẽ lại tốt thôi".

Lăng Thần vẫn có chút so đo thiệt hơn, ánh mắt nàng nhìn về phía màn đêm tối, nhẹ nhàng nói: "Không biết công tử lúc này đang ở đâu? Đêm nay gió lớn như vậy, ngộ nhỡ cảm lạnh gì đó thì chết!".

Lê Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, vô tâm nói: "Yên tâm đi, nội công của lão ấy, từ lâu đã đến mức độ bách tà bất nhập! Thôi vậy, kệ lão ấy đi, chúng ta về ngủ thôi. Thần muội muội, đêm nay chúng ta nằm nói chuyện cả đêm, thế nào?". Nói rồi kéo Lăng Thần đi.

Lăng Thiên đứng dậy, tự lẩm bẩm nói: "Quả nhiên có âm mưu".

Nhìn hai nàng lặng lẽ rời đi, Lăng Thiên hihi cười thầm trong lòng, nghĩ: "Các nàng chỉnh ta, ta đương nhiên là không dám làm ầm lên, nhưng nếu như là đi trộm hương trộm hoa, chẳng nhẽ các nàng sẽ làm ầm lên?".

Xem lão tử chơi bài một mũi tên trúng hai con bướm đây!

Nghĩ vậy, trong người hắn lập tức nóng ran lên, không thể đè nén được tà niệm trong người, lập tức bám theo hai nàng.

Lăng Thần cùng với Lê Tuyết, hai người lặng lẽ tiến vào tẩm cung của Lê Tuyết, không biết tại sao hai người bỗng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, không biết thế nào mọc ra ý nghĩ: cuộc sống trong hoàng cung còn không bằng cuộc sống ở biệt viện Lăng Phủ.

Hai nàng đuổi hết cung nữ đi, đến phòng ngủ, ngồi đối diện với nhau trên giường, thì thầm với nhau không biết là đang nói gì, lúc vui lúc buồn lúc thì cười khúc khích, không biết nói đến cái gì cả hai nàng đột nhiên đều đỏ mặt. Lê Tuyết từng trải hơn người, nhưng xét cho cùng vẫn là hoàng hoa khuê nữ (đại loại là gái nguyên kem), vừa cười vừa mắng: "Chưa thấy ai làm hoàng hậu nương nương như muội cả…lại…lại…". Lại cái gì thì không thấy nói tiếp.

Lăng Thần vừa cười vừa xin tha thứ, hai nàng cười quấn lấy nhau.

Hồi lâu, Lê Tuyết thở dài một hơi, nói: "Chả trách Lăng Thiên yêu nhất hoàng hậu của mình, bởi vì hai người sống với nhau từ bé, tình cảm sao có thể không đậm sâu! Hậu cung các đời các triều trước giờ đều rối ren, giống kiểu mỗi người một phương thế này, bình thường gặp mặt khó, sao có thể nói đến được tình cảm gì? Nếu như lại có cung nữ thái giám bên cạnh gây chia rẽ thị phi, cộng thêm sự tranh đoạt ngôi vị thái tử, không có tranh đoạt hiềm khích mới là lạ đấy".

Lăng Thần đồng cảm gật gật đầu, vẫn chưa kịp nói câu gì, thì liền nghe thấy một giọng nói: "Nếu đã như vậy, ngày mai ta truyền chỉ, mở rộng tẩm cung của ta, xây thêm mấy căn phòng nhỏ, để các nàng đều chuyển vào sống, chúng ta cùng sống với nhau, cũng tiết kiệm được quãng đường đi lại xa như vậy, được không?".

Hai nàng đồng thời đại kinh thất sắc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một người đang đứng ở cửa, không phải là Lăng Thiên Lăng công tử thì còn là ai?

Hai nàng đồng thời há mồm trợn mắt, không nói được lời nào, đến khi Lăng Thiên bước đến trước mặt hai người thì Lê Tuyết mới hoàn hồn lại, lạnh lùng hỏi: "Huynh sao lại đến đây vậy?".

Lăng Thiên cười hihi, giả vờ ngạc nhiên, nói: "Chả phải vừa này nàng nói sao? Nàng muốn ta đợi đêm khuya vắng người thì lén đến chỗ nàng mà?".

Lời vừa được nói ra, Lê Tuyết lập tức xấu hổ không chịu được. Lăng Thần nghe thế liền nói: "Hóa ra là như vậy, vậy muội tránh đi thì hơn. Để tránh quấy rầy chuyện tốt của công tử". Nói rồi xoay người định đi ra ngoài.

Lê Tuyết kéo chặt lấy nàng, nói: "Làm gì có chuyện đó? Rõ ràng là lão ấy đang nói lung tung!". Điểm này không cần nàng nói, Lăng Thần sao có thể không biết? Nếu như thật sự có chuyện ấy thì sao Lê Tuyết lại kéo nàng về tẩm cung của mình để nói chuyện được? Có điều lúc này có thể tránh thì cứ tránh, nhìn cái bộ dạng sắc dục dâng trào của Lăng Thiên, Lăng Thần sao có thể chịu ở đây?

Còn Lê Tuyết thì sao có thể để Lăng Thần chạy mất? Lúc này thấy Lăng Thiên xuất hiện, đêm nay lại là đêm tân hôn của hai người, Lê Tuyết lúc bình thường kể cả có phóng khoáng hơn đi chăng nữa, nói cho cùng thì cũng là một hoàng hoa khuê nữ, trong lòng lúc này đang vô cùng rối bời. Chỉ cảm thấy toàn thêm mềm như bún, trên mặt như đang có lửa cháy, lúc này nàng chỉ biết tóm chặt lấy Lăng Thần ở lại để làm bùa hộ thân cho mình, không nghĩ ra được điều gì khác.

Nhưng chính cái kéo lại này của Lê Tuyết làm Lăng Thần lập tức mất đi cơ hội thoát thân tốt nhất, Lăng Thiên đã vồ đến ôm cả hai nàng vào lòng, trơ trẽn nói: "Đã đến rồi, thì còn đi đâu nữa? Cùng nhau ngủ thôi".

Lê Tuyết ra sức giãy giụa, quát: "Bỏ ra, huynh, huynh, huynh….đừng…".

Lăng Thiên cười hihi, nói: "Nàng kêu đi, kêu đi ya. Kêu dã họng cũng không ai nghe thấy". Cả ba người liền cuộn tròn lại với nhau, cũng không biết là ai công ai thủ, đột nhiên trong phòng tối sầm lại. Lăng Thiên vẫn cười hehe, như hổ đói vồ mồi lao lên chiếc giường, súng đạn sẵn sàng, lấy 1 chọi hai, uy phong lẫm liệt.

Đêm nay bất luận là bị gọi là bá vương cũng được, hay là cái gì khác cũng được, dù gì thì đại đế Lăng Thiên ta đêm nay cũng là hưởng sạch diễm phúc của thiên hạ.

Sắc trời đã sáng rõ, trong tẩm cung vẫn yên lặng như tờ, chỉ bởi vì ba người đêm qua sau một hồi mây mưa, Lăng Thiên cố gắng ra sức, vất vả kéo cày, trước đó không lâu vừa mới được ngủ, kể cả là có công lực tuyệt thế cũng không chống lại được sự mệt mỏi, lăn ra ngủ say như chết.

Trên chiếc giường lớn là sắc xuân vô hạn. Bên dưới tấm chăn mỏng, Lăng Thiên nằm ở giữa, bên trái là Lăng Thần lúc này mái tóc dài rũ xuống, ngủ như một con mèo, ra sức rúc vào nách Lăng Thiên, một cánh tay nõn nà thò ra khỏi chăn, trắng như tuyết, bên dưới mái tóc dài như thác nước lộ ra cái cổ trắng ngần của nàng, thon dài như cổ thiên nga, bên dưới cổ lấp ló đôi bòng căng mọng trắng hồng.

Bên phải, trên khuôn mặt đẹp của Lê Tuyết như còn lưu lại một sự đau đớn mà khoái lạc, đó là bằng chứng cho việc từ biệt tấm thân trinh nữ, kể cả là người bình thường còn kiên cường hơn cả đàn ông như Lê Tuyết cũng khó có thể quên được sự đau đớn cả đời khó quên này của người phụ nữ. Một cánh tay trắng nõn nà ôm lấy eo Lăng Thiên, khuôn mặt áp sát vào ngực hắn, những tiếng thở đều đặn, đều đặn.

Một đầu khác của tấm chăn, hai bàn chân nhỏ nhắn lộ ra, một lúc, dường như đang sợ lạnh, từ từ co vào trong…

Quyển 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.