Phong Lưu Tam Quốc

Chương 41: Ai Bảo Anh Nôn Nóng Như Vậy?




Tiêu Phong Hàn cười một cách đắng cay, hắn thẫn thờ nhìn Bích Ba Tiên Uyển hiện nay đã biến thành một đống đổ nát, hồi lâu mới ngán

ngẩm thở dài một hơi, nói: "Lăng Thiên, thái tử điện hạ, Tiêu mỗ có một thỉnh cầu".

"Ngài cứ nói đừng ngại". Lăng Thiên mỉm cười, trong lòng hắn đã đoán được ông ta muốn nói gì.

Tiêu Phong Hàn hít sâu một hơi, giữa hai hàng lông mày hiện lên nét quạnh hiu, chầm chậm nói: "Hi vọng thái tử có thể đối xử tốt với bách

tính ở Đông Nam, đối với binh tướng ở Đông Nam, có thể dùng được thì thái tử giữ lại, những người không dùng được cũng mong thái tử

đừng làm hại họ, để cho họ bỏ giáp quy điền, được không?"
.

"Tiêu gia chủ lo lắng nhiều quá rồi, hai chuyện này kể cả là ông không nói, ta cũng sẽ làm như vậy". Lăng Thiên cười một cách sảng khoái,

nói: "Cường binh hãn tốt, chính là gốc rễ của quốc gia, ta sao có thể bỏ đi dễ dàng được? C về bách tính ở Đông Nam, sau này cũng là

thần dân của đế quốc Thần Châu ta, tất nhiên sẽ được đối xử bình đẳng như nhau. Kể cả là những binh sĩ chán ghét cuộc đời làm lính cũng

có thể tùy ý cho về!"
.

"Hay!". Tiêu Phong Hàn hô lên một tiếng, nói: "Nếu thái tử gia đã nói như thế, thì Tiêu mỗ có thể tuyên bố tại đây, từ nay Đông Nam sẽ

không còn Tiêu Gia tồn tại nữa! Ta sẽ di dời cả gia tộc đến Thừa Thiên, cùng nhau cộng hưởng vãn niên với lão đại ca ta"
.

Lời này vừa được nói ra, tất cả những ai có mặt đều im lặng! Xung quanh là những tiếng thở dài không ngớt.

Tất cả đều biết rõ trọng lượng câu nói này của gia chủ Tiêu Gia! Đặc biệt là những người có mặt của Tiêu Gia, họ càng hiểu rõ hơn quyết

định này của Tiêu Phong Hàn có nghĩa là gì. Tiêu Gia dời về Thừa Thiên, Đông Nam từ nay sẽ không bao giờ còn có Tiêu Gia nữa!

Tâm huyết 1000 năm của tổ tiên, nhất triều từ bỏ, núi sông 3000 dặm, chắp tay nhượng lại!

Thiên hạ tài phiệt, thiên hạ đệ nhất tài phiệt đã trở thành lịch sử!

Còn sau này nhân mã của Tiêu Gia, có thể làm binh, có thể làm tướng, đều sẽ có sự cản trở mang tính vĩnh cửu: cả gốc rễ của gia tộc sẽ

được đặt ở Thừa Thiên, trong thủ đô của đế quốc Thần Châu, tất cả mạch sống sẽ nằm trong tay của đế quốc Thần Châu, kể cả là có ý

đồ gì khác thì cũng có thể tạo được sóng gió gì đây? Mất đi sự ủng hộ của gia tộc mạnh, kể cả có bản lĩnh ngất trời, thì sức lực của một

người cũng làm sao có thể đối kháng lại được một đế quốc?

Quyết định này của Tiêu Phong Hàn sẽ làm cho đế quốc Thần Châu và Lăng Gia từ nay sẽ không còn phải lo lắng đến mầm mống

cực lớn của Tiêu Gia, không những thế còn có được một trợ lực cực lớn!

Lăng Thiên khẽ mỉm cười nhìn Tiêu Phong Hàn, nét mặt tràn đầy ý vị xâu xa, chậm dãi nói: "Khí phách này của Tiêu Gia chủ, đúng là kinh

thiên động địa, Lăng Thiên bái phục!"
.

Tiêu Phong Hàn bỗng đỏ mặt, cười nói: "Thái tử gia chê cười rồi, chỉ là lão phu thân là gia chủ Tiêu Gia, nói thế nào thì cũng phải lo lắng

cho con cháu một chút, đại họa đầy trời như này, cứ nhân lúc còn sớm tránh thì tốt hơn"
.

Lăng Thiên gật gật đầu, không nói tiếp.

Tiêu Phong Hàn đã nói rõ đến vậy, nếu mình nói tiếp cái gì đó, thì sẽ thể hiện ra là nhỏ mọn. Thôi vậy, mình đành làm tiểu nhân một lần

vậy!

Tiêu Gia lần đại biến này tuy đã loại trừ được mối họa nhiều lớn nhất nhiều năm nay là Thiên Thượng Thiên, tuy là địch chết nhiều hơn ta,

nhưng Tiêu Gia cũng vì lần này mà hao tổn nguyên khí cực lớn.

Nhưng bất luận nói thế nào, nguy cơ lớn nhất của Tiêu Gia đã được loại bỏ, sau này hồi phục nguyên khí, nếu lại muốn ngóc đầu trở lại thì

cũng không phải là không được, không những thế sau này không có sự cản trở của Thiên Thượng Thiên, Tiêu Gia sẽ trở thành càng khó

đối phó.

Tiêu Gia chưa từng thiếu đất phát triển, tất nhiên từ lâu đã có người nhìn ra điểm này; càng không thiếu một số những nhà dã tâm lấy thiên

hạ làm mục tiêu. Hiện nay tuy có thể lựa chọn tạm thời thần phục với Lăng Gia, nhưng vẫn có ý đồ nhịn nhục để đợi thời cơ, một khi

cánh mọc đầy đủ, lập tức sẽ trở mặt không nhận, tuyệt đối sẽ không chút do dự, vì bá nghiệp thiên hạ sao có thể để chút tiểu ơn tiểu huệ

này trói buộc chân tay?

Nhưng với tư cách là gia chủ Tiêu Gia, Tiêu Phong Hàn càng biết rất rõ, những suy nghĩ đó người của Tiêu Gia có thể nghĩ ra được, vậy thì

người như Lăng Thiên sao có thể không nghĩ ra được? Sao có thể bỏ qua? Hắn có thể tiêu diệt Thiên Thượng Thiên, tiện tay tiêu diệt luôn

Tiêu Gia đã nửa tàn phế thì có gì là khó khăn? Kể cả là hôm nay hắn nể mặt mình, nể mặt cháu gái Nhạn Tuyết mà không ra tay, nhưng

sau này thì sao? Chỉ cần người trong Tiêu Gia hơi có chút động tĩnh, thậm chí không cần hơi có hành động gì cả, chỉ cần có ý nghĩ muốn lật

mặt, thìđiều mà Tiêu Gia có thể phải gánh chịu chính là sự diệt vong hoàn toàn!?

Người biết nhìn xa trông rộng như Lăng Thiên sao có thể để cho Tiêu Gia có được cơ hội Đông Sơn tái khởi được? Lùi một vạn bước để

nói, kể cả Lăng Thiên bây giờ không hạ thủ, nhưng gốc rễ của Tiêu Gia vẫn cắm ở Đông Nam, Lăng Thiên chắc chắn sẽ dùng tất cả các

thủ đoạn để làm giảm phạm vi thống trị của Tiêu Gia!

Nếu như thật sự là tình hình đó thì Tiêu Gia chỉ có thể bị động hết lần này đến lần khác ứng phó với những thủ đoạn vô cùng vô tận của

Lăng Thiên, những ngày tháng của Tiêu Gia sẽ chỉ càng thêm khó khăn hơn, chứ tuyệt đối sẽ không có cơ hội đông sơn tái khởi để tranh

bá thiên hạ, thậm chí đến cuối cùng Tiêu Gia cũng chỉ có thể thỉnh cầu được dời tộc về Thừa Thiên để tránh họa! Mà lúc đó đến Thừa

Thiên sẽ hoàn toàn khác so với bây giờ đến, nói không hay một chút chính là dắt không đi, đánh cho mới chịu đi! ự tìm sự không thoái

mái mà thôi.

Nếu như bây giờ đi, trong gia tộc, trong quân đội, tin chắc rằng ít nhiều có thể giữ được một bộ phận nhỏ thực lực tồn tại. Lăng Thiên

cũng là người hiểu biết, sẽ không quá cay nghiệt với người trong Tiêu Gia, càng sẽ không vì Tiêu Gia rời tộc về Thừa Thiên mà yên tâm mà

tùy ý sử dụng các mưu sĩ và tướng lĩnh của Tiêu Gia, chỉ sợ đến tất cả tiền đồ và hi vọng của những người này đều sẽ bị chôn vùi!

Mà hiện nay, Tiêu Phong Hàn mượn một câu nói của Lăng Thiên, trực tiếp đề xuất quyết định Tiêu Gia sẽ toàn bộ rời khỏi Đông Nam, nói

trên một ý nghĩa nào đó chính là bảo vệ Tiêu Gia khỏi diệt vong!

Bản thân mình rời tộc đến Thừa Thiên, tuyệt đối sẽ không có bất kì sự không tự tại nào, một là có lão huynh đệ ở đó, hai là có hoàng phi

là Tiêu Nhạn Tuyết, chẳng nhẽ Tiêu Gia đến đó rồi vẫn phải chịu khổ chắc? Hơn nữa, Tiêu Gia lần này chắp tay nhượng lại 3 nghìn dặm

sông núi, đây là công lao lớn thế nào? Nói là mở rộng bờ cõi thì cũng tuyệt đối là không quá! Tiêu Gia đến Thừa Thiên sẽ chỉ có sự phong

quang cực lớn, thậm chí có thể trở thành thế gia quý tộc ở đế quốc Thần Châu, thậm chí là thế gia quý tộc vô cùng lớn!

Việc Tiêu Phong Hàn đẩy thuyền theo gió không nghi ngờ gì là chiếm được không ít lợi cho Tiêu Gia, nhưng trên bề mặt, kể cả là do Tiêu

Phong Hàn nói ra chuyện này, thì Tiêu Gia dường như cũng đã cống hiến được công lao cực lớn, đó là toàn bộ gia sản của Tiêu Gia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Nhưng đối với Lăng Thiên mà nói, thì lại là phải chịu một nỗi oan lớn. Đối với một người không biết được huyền cơ trong đó mà nói, căn

bản sẽ nghĩ là Lăng Thiên sau khi giúp nhà người giải quyết khó khăn liền dựa vào thế lực của mình để bức ép Tiêu Gia mới có thể giành

được chiến quả huy hoàng như vậy. Bất luận sự thật là như nào, thì những tin đồn sau này nhất định sẽ có nội dung như vậy.

Đối với một hoàng đế sắp đăng cơ của một nước mới được thành lập như Lăng Thiên mà nói, chuyện này tất nhiên không phải là chuyện

tốt, cho nên trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút không thoải mái.

Tâm tư này của Tiêu Phong Hàn, không chỉ Lăng Thiên hiểu rõ, Lê Tuyết và Lăng Thần cũng biết rõ trong lòng; còn về phía Tiêu Gia, Tiêu

Phong Dương đương nhiên là kêu hay trong lòng, còn những người khác trầm tư một hồi rồi trên mặt cũng dần lộ ra nét tươi cười.

Nếu đã là chuyện không có hi vọng, sao không dứt khoát làm cho nó triệt để một chút? Làm cho người ta yên tâm hoàn toàn chả phải là

chuyện tốt sao?

Tiêu Phong Dương cười lớn, nhìn Lăng Thiên, nói: "Chuyện này đúng là tốt, chỉ có điều vẫn cần thái tử điện hạ lượng thứ, hahaha…".

Lăng Thiên nhìn hắn một cái, cắn răng cười hihi, nói: "Tiêu nhị gia cũng đừng nên đắc ý quá sớm, Tiêu Gia các ông cho ta đi giầy chật, còn

ông nội và bà nội, ta chắc chắn là không làm khó được lão gia chủ Tiêu Gia, nhưng ông thì khác đấy! Tầm 1 triệu đại quân của Tiêu Gia, ta

sẽ giao lại vào tay của ông, nếu như có tổn thất gì, thì cũng không còn tình cảm gì mà nói"
.

Tiêu Phong Dương sắc mặt khổ sở, nói: "Thái tử điện hạ chỉ cần ra quân lệnh, hạ thần tự nhiên sẽ chỉ biết tuân mệnh mà thôi". Ý là trước

lúc quân lệnh đến, ta vẫn có tể thả lỏng thêm vài ngày nữa.

"Hừm hừm…" Lăng Thiên hừm vài tiếng, hai người ánh mắt chạm nhau, đột nhiên đồng thời

Sau khi xắp xếp cho những người bị thương, Tiêu Phong Hàn bày tiệc lớn, khoản đãi xa hoa đoàn người của Lăng Thiên, trong lòng hai lão

già này đều giống như là gương sáng, đây là hoàng thượng, hoàng hậu và quý phi nương nương trong tương lai, không có ai là nhân vật tầm

thường cả, ai trong số họ cũng đủ để cả Tiêu Gia phải uống mấy bình rượu, đều là những nhân vật chức trọng quyền cao, bây giờ khoản

đãi nhiệt tình, sau này kể cả là không được lợi thì cũng sẽ không bị thiệt.

Bên ngoài những tiếng cười nói vang lên không ngớt, vô cùng náo nhiệt; còn bên trong thì mỗi người một bàn tiệc, số người tuy không

nhiều, nhưng đủ để ngồi chật cả đại sảnh. Lăng Thiên, Lăng Thần, Lê Tuyết, Lăng Kiếm và những người khác của Lăng Gia đều có mặt.

Còn phía bên Tiêu Gia, thì có hai anh em Tiêu Phong Hàn, Tiêu Phong Dương, còn có hai chưởng lão râu bạc, phụ mẫu của Tiêu Nhạn

Tuyết, Tiêu U Hàn và phụ mẫu của Tiêu U Hàn.

Điều này là do Lăng Thiên bảo Lê Tuyết đề xuất ra yêu cầu như vậy.

Bữa tiệc này chủ khách ai nấy đều vui vẻ ăn uống.

Thấy tửu ý của mọi người cũng đã được 5, 6 phần, Lăng Thiên cười một tiếng, nói: "Nói ra thì hôm nay còn có một chuyện vui khác nữa,

muốn cùng bàn bạc với các vị trưởng bối của Tiêu Gia; cô vương bất tài nhưng cũng muốn làm mối cho vị huynh đệ của mình, không biết ý

các vị thế nào?"
.

Tiêu Phong Dương trong lòng sớm đã biết, nói: "Thái tử gia có lời cứ nói, chúng tôi tất nhiên sẽ cân nhắc".

"Được!". Lăng Thiên cười lớn một tiếng, thân người hơi cúi về trước, nói: "Vị cô nương U Hàxinh đẹp trẻ tuổi, tính tình hiền thục,

nếu như Tiêu tứ gia và phu nhân không có ý kiến gì, mọi người xem thần kiếm đại công của đế quốc Thần Châu ta thế nào?"
.

Phụ thân của Tiêu U Hàn xếp thứ tư, Lăng Thiên gọi ông ấy là Tứ gia, ít cũng là cách gọi tôn kính về phương diện lễ độ, còn nhiều chính là

vì nhìn thể diện của Lăng Kiếm.

Nói rồi Lăng Thiên nhìn về phía Lăng Kiếm, nháy nháy mắt.

Lăng Kiếm khẽ rung tay, đôi đũa rơi xuống mặt bàn, khuôn mặt anh tuấn lập tức đỏ rực, trong lòng hắn cảm thấy có chút bồn chồn: mình

lúc nào trở thành "Thần kiếm đại công" thế nhỉ? Sao mình không biết nhỉ? Chuyện lúc nào vậy?

Tiêu U Hàn hứ một tiếng, xoay người giấu khuôn mặt đã đỏ ửng của nàng vào trong lòng mẫu thân.

Tiêu tứ gia và phu nhân hai người nhìn nhau cười, nếu như không phải là trong lòng hai người đã có sự chuẩn bị, thì chỉ sợ chắc chắn sẽ

cho rằng vị thái tử điện hạ này căn bản là đang mỉa mai con gái mình. Tính cách con gái họ sao có thể dùng hiền thục để hình dung được,

có điều nếu như không phải vì chuyện đặc thù này thì buổi tiệc tối nay sao có thể đến lượt hai vợ chồng mình ngồi đây? Trong gia tộc,

những người có tư cách hơn mình là rất nhiều! Hình như cô gia (con rể) tương lai của mình rất có địa vị thì phải, nhà mình đúng là "Nhân

nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên"
?! (Đại loại là con người thăng tiến thì chó gà cũng được nhờ).

Quyển 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.