Phong Lưu Tam Quốc

Chương 3: Sát Nhân Trong Đêm Đen




Tiêu Phong Dương tuy không hoàn toàn tin Nhạn Tuyết,cũng không hi vọng là có thể trốn thoát, khi ánh mắt sắc lạnh đó dừng lại trên

người hắn, hắn không khỏi lo lắng, toàn thân mồ hôi lạnh toát ra, khi ra khỏi Lăng phủ biệt viện cũng đụng phải nhiều người chất vấn, may

mà Tiêu Nhạn Tuyết ứng phó tốt nên mới thoát khỏi nguy hiểm.

Mặc dù là thân nhân vật thứ hai của Tiêu gia nhưng Phong Dương cũng không khỏi tặc lưỡi. Lăng phủ biệt viện phòng bị nghiêm ngặt, Tiêu

gia không thể nào mà sánh bằng!Hơn nữa Lăng phủ biệt viện cũng không phải là chỗ cơ mật nhất, chắc hẳn chỗ cơ mật của Lăng Thiên

còn canh phòng cẩn mật hơn, còn Tiêu gia, chỗ ở của gia chủ Tiêu Phong Hàn phòng vệ chắc cũng chỉ như phòng vệ vòng ngoài của Lăng

phủ biệt viện, thật khó mà thoát khỏi Lăng phủ biệt viện, hai người lên ngựa chạy xa đến hơn mười dặm, Tiêu Nhạn Tuyết

dừng bước, nhìn Tiêu Phong Dương nói:"Nhị gia gia, Tuyết Nhi chỉ đưa người đến nơi này thôi, đây là hai trăm lượng bạc, ba ngàn lượng

ngân phiếu, Nhị gia gia thuận buồm xuôi gió"
Phong Dương xúc động nói:"Tuyết Nhi, ngươi vì cứu ta đã chuẩn bị bao lâu."

Nhạn Tuyết sắc mặt buồn bã:"Trước đây khoảng hơn mười ngày, ta lấy cớ tâm trạng không tốt ra ngoài đi dạo, nếu không như vậy thì sao

có thể dễ dàng cứu Nhị gia gia như vậy chứ, Lăng phủ biệt viện phòng vệ nghiêm mật, vừa rồi mấy người canh gác bí mật còn nhận ra là

ta nên mới không tra hỏi."


Tiêu Phong Dương kinh ngạc nói:" Mấy lần kiểm tra vừa rồi mới chỉ là kiểm tra bề ngoài sao?"

Nhạn Tuyết nói:"Đúng vậy, người trong gia tộc phái rất nhiều cao thủ đến cứu nhị gia gia nhưng đều không thể vượt qua Lôi Trì, nỗi khổ

trong này Nhị gia gia sao có thể biết được!"


Phong Dương mơ hồ nói:"Ngươi không đi cùng ta sao?"

Nhạn Tuyết buồn bả cười nói:"Tuyết Nhi đã không thể rời khỏi Lăng phủ biệt viện, chỉ cầu Nhị gia gia lên đường bình an về đến gia tộc,

chỉ cần giữ cho gia tộc bình an vậy là ta không còn yêu cầu gì nữa."


Phong Dương trong nội tâm không khỏi kích động nói:"Tuyết Nhi, ngươi lén thả ta ra, Lăng Thiên biết lẽ nào sẽ tha cho ngươi? Hơn nữa,

đoạn đường này có nhiều người tra hỏi như vậy, nếu một khi phát hiện ra ta trốn thoát, người bị tình nghi duy nhất là ngươi, ngươi tính thế

nào? Chẳng lẽ ngươi trúng độc dược gì của Lăng Thiên sao, bị hắn khống chế sao?"


Nhạn Tuyết cười cười, nói:"Đúng vậy, Tuyết Nhi đúng là trúng độc tình của ca, kiếp này không thể giải được. Nhị gia gia, nói thật,

Thiên ca trong lòng Tuyết Nhi còn quan trọng hơn người, nếu là tháng trước thì ta quyết định sẽ không cứu người ra, nhưng bây giờ, Tiêu

gia chúng ta đang đứng bên bờ diệt vong, mà ta có muốn truyền tin ra ngoài cũng không được nên chỉ có hạ sách này, đây cũng là chuyện

bất đắc dĩ."


Tiêu Phong Dương khó hiểu nói:"Cái gì mà diệt vong? Nếu Tiêu Gia quyết bảo vệ mình thì vẫn còn ba nghìn dặm núi sông Đông Nam,

Lăng Thiên dù có khả năng thông thiên thì cũng làm sao có thể làm khó dễ được ta?"


Tiêu Nhạn Tuyết lo lắng nói:"Nhị gia gia vẫn còn chưa biết hết, bí mật này của Thiên ca đến ngay cả ta thời gian gần đây mới biết! Từ hơn

tháng trước, mỗi lần nghe tiếng nổ, không biết là do đâu, lúc đầu còn tưởng tiếng pháo nổ, cứ như thế tiếp diễn nhiều ngày vì tò mò nên ta

đã đi tìm hiểu, mới phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, nếu không tăng cường phòng bị, thì Tiêu gia chúng ta quả thật đang đứng bên

bờ diệt vong."

Tiêu Phong Dương lo lắng hỏi:"Tiếng nổ đó không phải là tiếng pháo sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Nhạn Tuyết nói:"Nhị gia gia còn nhớ sông Bích Lan không hiểu sao bị cắt đứt, lũ lụt tràn ngập khắp nơi không?!"

Thỉnh Phong Dương gật nhẹ đầu, giọng căm hận nói:"Làm sao có thể quên được! Cũng là bởi vì việc này, ta mới bị bại trận, bốn mươi vạn

đại quân đều hóa thành hư không, ta sao có thể không nhớ? Chỉ trách ông trời trêu người, hết lần này tới lần khác vào lúc then chốt, sét

đánh núi lớn, chặn sông Bích Lan. Chuyện này lẽ nào là thiên ý?

Nhạn Tuyết cười cười nói:"
Chuyện đó không phải là thiên ý, ta nói cho Nhị gia gia biết, sông Bích Lan bị chặn là do con người làm ra, Nhị

gia gia có thể tin được không?","Do con người làm ra? Sức người có hạn, muốn làm vậy cũng phải mất thời gian dài, sao có thể chứ?"

Tiêu Phong Dương trợn mắt há hốc mồm nói.

"
Đúng là có chuyện này. Đó cũng chính là bí mật." Tiêu Nhạn Tuyết sắc mặt trịnh trọng nói:"Tiếng nổ lớn đó là vũ khí bí mật do Lăng phủ

biệt viện nghiên cứu chế tạo ra, Thiên ca đã chặn sông Bích Lan được là nhờ loại vũ khí bí mật này. Đó cũng là lần đầu tiên sử dụng loại vũ

khí này. Loại vũ khí này một khi được sử dụng cho dù là rời núi lấp biển cũng chỉ trong nháy mắt!Tiêu diệt cả trăm ngàn quân cũng chỉ

trong giây lát mà thôi."

"
Có việc này sao?" Tiêu Phong Dương lập tức hồ nghi, Nhạn Tuyết hơi do dự một chút, giơ roi đánh ngựa, lại chạy thêm hai mươi dặm

đường, lúc này mới ghìm ngựa dừng lại, nhìn Phong Dương bằng ánh mắt khó hiểu, Tiêu Nhạn Tuyết cực kỳ cẩn thận từ trong áo lấy ra

một vật gì giốn to như hai đầu ngón tay, tròn căng, nặng trịch, tựa như bên trên có hoa văn kì lạ, và còn có một cái tay giật kì lạ:"
Đây là vũ

khí bí mật, ta đã lấy được nó từ chỗ Lê Tuyết tỷ tỷ, uy lực cực lớn, chỉ cần một cái thôi cũng đủ để giết chết mấy chục người thậm chí là

trên trăm người!" Tiêu Nhạn Tuyết trịnh trọng nói:"Tất cả những xưởng sản xuất bí mật của Lăng phủ biệt viện đều đang sản xuất loại vũ

khí bí mật này: nguyên liệu chế tạo đắt đỏ, mà trình tự phức tạp, họ sớm đã chế tạo được một số lượng lớn vũ khí bí mật này rồi, chỉ với vũ

khí bí mật này th chuyện tấn công một thành nào đó là chuyện dễ như trở bàn tay."

"
Chính là thứ đồ chơi này?" Phong Dương cầm lấy hoài nghi nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

"
Cho dù đây là khối sắt nguyên chất, cũng không thể đập chết mấy người? Tuyết Nhi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Nhị gia gia hồ đồ vậy sao?"

Nhạn Tuyết nhìn quanh nói:"
Giờ đây cũng đã đủ xa rồi, ta sẽ làm cho người xem." Nói xong Nhạn Tuyết cầm lấy vũ khí bí mật, xoay người

ném ra xa.

Trên không trung lóe sáng, sau đó rơi xuống một cái cây to đến ba bốn người ôm, Phong Dương hừ một tiếng, có phần không kiên nhẫn,

nhưng vẫn kiềm chế, liếc nhìn Tiêu Nhạn Tuyết. Đột nhiên, không hề báo hiệu, một tiếng giống như sét đánh vang lên, nơi vũ khí đó rơi

xuống nổ tung, ánh sáng chói mắt phát ra, cây đại thụ kia âm thanh rợn người rồi đổ gục xuống.

Phong Dương bất ngờ không đề phòng, chỉ nghe thấy oang một tiếng,còn đâu không nghe thấy gì, tựa hồ như có mấy ngàn vạn con muỗi

đang vo ve, hắn xì mũi một cái, máu mũi chảy ra, chiến mã hí vang một tiếng, đá chân trước lên, tựa hồ như muốn hất hắn xuống ngựa,

Nhạn Tuyết sớm đã biết nên bịt kín lỗ tai, may mắn vô sự, sau tiếng nổ lớn hai người phi ngựa qua đó, cái cây đại thụ này đã bật cả rễ lên,

bên dưới là một cái hố to đùng, Dương Phong trợn tròn mắt, vật này mà dùng trên chiến trường thì quả là đáng sợ, Tiêu gia làm sao có thể

thắng được? Thậm chí, muốn thắng cũng là hi vọng xa vời.

Cho dù có cố gắng che dấu, phòng bị đến đâu thì cũng có tác dụng gì không?Trước loại vũ khí này thì tất cả đều chỉ như trang giấy mà

thôi. Nếu Lăng Thiên dùng vật này tham gia chiến đấu, chỉ sợ Tiêu gia thật sự tiêu rồi, Vật như vậy con người có thể lại sao?

Nhạn Tuyết nghiêm mặt nói:"Ta cũng vì phát hiện ra chuyện này nên mới biết chuyện Lăng gia thống nhất thiên hạ đã là không thể ngăn cản,

nếu Tiêu gia cứ cố chấp thì chỉ e rằng....."

Tiêu Nhạn Tuyết lắc đầu nói:"
Cho nên ta mới mạo hiểm, cứu Nhị gia gia trở về gia tộc, gia tộc sau này nên như thế nào quyết định sớm vẫn

hơn." "Có vật này thì còn có thể thế nào được chứ? Còn có thể thế nào được chứ?"

Tiêu Phong Dương nản lòng thoái chí, sau khi chứng kiến tận mắt sức mạnh như vũ bão của vũ khí bí mật đó, Phong Dương cũng không

còn hi vọng gì về tiền đồ của Tiêu gia,"
Chẳng lẽ phải đầu hàng Lăng gia thật sao? Từ bỏ cố gắng của bao thế hệ đi trước? Từ bỏ cơ

nghiệp của Tiêu gia......" Tiêu Phong Dương hai con mắt bỗng lóe sáng:"Tuyết Nhi, ngươi đã có thể lấy được một cái, thì chắc hẳn cũng có

thể lấy thêm vài cái, nếu lấy được cách chế tạo thì với thế lực của gia tộc ta, chiếm thiên hạ,......"

"
Nhị gia gia, người lại hồ đồ rồi, việc ta thả Nhị gia gia ngày hôm nay đã là vi phạm những điều tối kị của Thiên ca và cũng là đi ngược lại

với lòng ta, ngay cả khi ta thực sự muốn vậy cũng không có cách nào, Nhị gia gia cũng chỉ được nhìn thấy thần uy của nó, vì sao lúc trước

ta cũng chỉ được nghe thấy âm thanh của nó, bởi vì cách chế tạo nó là tuyệt mật, vũ khí đó cũng là Lê Tuyết tỷ tỷ tặng cho ta, chứ đừng

nói đến chuyện lấy được phương pháp chế tạo, thử hỏi Nhị gia gia, nếu đã như vậy thì người nào có thể làm được?" Tiêu Nhạn Tuyết sắc

mặt sầu khổ vạn phần, Phong Dương tài trí hơn người, không thể không biết nguyên nhân Tiêu Nhạn Tuyết nản lòng thoái chí.

"
Ta chỉ có thể đ người tới đây thôi, Nhị gia gia mau đi đi, thứ này ta cũng chỉ là lần đầu sử dụng, về sức mạnh của nó đến đâu cũng

không hiểu rõ hết, tiếng nổ lớn vừa rồi sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, một khi phát hiện Nhị gia gia cũng đừng lo nhưng cơ

nghiệp ngàn năm của Tiêu gia không thể bị hủy hoại trong chốc lát!" Tiêu Nhạn Tuyết nói. Phong Dương cũng như tỉnh ngộ nói:"Đúng thế

ta phải nhanh chóng trở về gia tộc, cùng đại ca thương lượng xem nên làm thế nào. Tuyết Nhi, làm khó ngươi, ngươi lúc này vẫn phải trở lại

Lăng gia, cho dù phải chịu uất ức đến đâu cũng không thể từ bỏ, cơ hội sống cuối cùng của Tiêu Gia đều nằm trong tay ngươi.", Nhạn

Tuyết quay mặt qua chỗ khác, nói:"
Nhị gia gia mau đi đi, đêm dài lắm mộng, Đông Phương đã bắt đầu chiến tranh ; vũ khí này cũng đã

chuyển qua một phần rồi, Nhị gia gia xin hãy bảo trọng."

Phong Dương nghe tin loại vũ khí này đã vận chuyển tới Đông Phương không khỏi lo lắng, vội vàng cáo biệt, tức tốc phi ngựa, biến mất

trong bóng đêm. Nhạn Tuyết thở dài:"
Muội muội làm sao vậy? Kế hoạch viên mãn thành công, sao lại thở dài?" Một giọng nói nhẹ nhàng

vang lên là tiếng của Lăng Thần.

Bóng trắng lóe lên, Lăng Thần, Lê Tuyết, Lăng Trì ba người đồng thời xuất hiện sau lưng Nhạn Tuyết, Nhạn Tuyết không chút ngạc nhiên,

thở dài, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nói:"
Nhưng ta cũng là con gái nhà Tiêu Gia, lừa gạt trưởng bối của ta như vậy, ta luôn cảm thấy không

phải."

Lê Tuyết khuyên nhủ:"
Mấy lời nói của muội muội câu nào không phải là sự thật? Chính muội muội mới là người cứu vớt gia tộc, nói một

cách khó nghe, khi mà chiến sự lan rộng, chúng ta muốn toàn thắng, tốc thắng, thì chỉ có thể sử dụng vật này trên chiến trường, khi đó Tiêu

Gia đúng là sẽ bị diệt vong, bây giờ Phong Dương mang tin tức này về, ta tin họ sẽ quyết định nên làm gì, đến lúc đó hai nhà không làm tổn

thương hòa khí, hòa giải mọi chuyện, muội muội cũng có thể an tâm đứng cạnh Thiên ca vậy chẳng phải là chuyện vui sao?" Nhạn Tuyết

mặt đỏ bừng.

Lăng Thần nhẹ nhàng cười nói:"
Lê Tuyết tỷ tỷ nói đúng, muội muội không cần để ở trong lòng. Chúng ta sở dĩ làm như vậy, cũng là vì Tiêu

gia."

Lăng Thần vừa nói vừa nhìn về phía Lê Tuyết, nói:"
Nhưng thứ này, chỉ dựa vào lời của Phong Dương thì vẫn không được, có lẽ phải thể

hiện chút cho bọn họ nếm mùi đau khổ, cộng thêm lời của Phong Dương mới có thể khiến cho các trưởng lão gia tộc tin tưởng, nếu không

thì khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng."

Lê Tuyết gật đầu, cười nói:"
Nên như thế", Lăng Trì kích động nói:"Lăng Thần tỷ, chuyện này để ta làm được không?"

Lăng Thần nhìn nhìn Lăng Trì nói:"
Ngươi ở nhà cùng với Điệp nhi muội muội đi, trước khi Lăng Kiếm cùng công tử trở về không được

chạy khắp nơi. Việc này ta sẽ sắp xếp."

Từ chỗ Nhạn Tuyết được biết, Đông Phương chiến tuyến, vô luận là Lăng gia hay là Tiêu Gia, đều đa chuẩn bị khai chiến, bất cứ lúc nào

cũng có thể nổ ra cuộc chiến tranh tàn khốc nhất, chỉ cần có lệnh là sẽ có chiến tranh, mà một khi chiến tranh xảy ra thì không có đường lùi

nữa, Tiêu Phong Dương lòng nóng như lửa đốt, thúc ngựa đi về hướng đông.

Phong Dương quyết tâm mang tin tức này an toàn trở về Tiêu Gia, trên đường hắn nhiều lần thay trang phục, thậm chí còn hóa trang

thành nhà buôn, đầy tớ, đầu đường xó chợ, hắn rất cẩn thận nhưng lại không ngờ nhất cử nhất động của hắn đều bị theo dõi. Tin hắn trốn

thoát khỏi Lăng phủ biệt viện đã lan ra khắp nơi, Lăng phủ biệt viện vây bắt khắp nơi, Phong Dương cũng vô cùng thận trọng.

Lăng phủ biệt viện báo: Phong Dương hôm nay đã rời khỏi Thừa Thiên thành, hóa trang thành một người buôn thuốc, mua hai con ngựa đi

về phía đông ",...","Báo: Tiêu Phong Dương đã xuất hiện ở Vũ thành, hóa trang thành một thư sinh,"..."

"
Báo: Phong Dương trưa nay lại cải trang thành thầy tướng ""","Báo: Phong Dương hôm nay lại giả làm du côn, trà trộn vào đám côn đồ,

nhưng chúng ta vẫn theo sát."

"
Báo: Tiêu Phong Dương đã......" "Báo: Phong Dương đã tiếp cận Thiên Thủy Nhất Tuyến Quan, trước mắt hắn hóa trang thành một

tướng sĩ Lăng quân."

Lê Tuyết sau khi nhận được tin ny mới quyết định:"Cho Phong Dương chịu chút đau khổ, sau đó để hắn trốn thoát trong lúc ngàn cân treo

sợ tóc, hắn trốn thoát quá thuận lợi, sẽ khiến hắn nghi ngờ."

"
Báo: Phong Dương khiến cho ba quân sĩ của ta bị trọng thương, hắn rốt cục đào thoát thành công.". Bố trí phong tỏa vây bắt, phải phong

tỏa hắn trong phạm vi nhất định, sau đó nghĩ biện pháp khiến cho Đông Nam Vũ gia biết, để bọn họ tới cứu, diễn trò một phen, những

người đến cứu có thể giết không tha."

Lê Tuyết đại tiểu thư không hề kém Lăng Thiên, thậm chí còn có phần hơn, Lăng Thần ngồi cạnh cũng thấy hoa mắt chóng mặt, trong nội

tâm không khỏi sợ hãi, kiểu bố trí này đúng là đánh vào lòng người, đến ngay cả Lăng Thần theo Lăng Thiên đã lâu cũng không khỏi kinh

ngạc.

Cuối cùng Đông Nam Tiêu Gia cũng nhận được tin báo, mời tuyệt đỉnh cao thủ của Thiên Thượng Thiên, phối hợp với gần năm trăm binh

sĩ thương vong và bị chết, rốt cục cũng đã cứu được Tiêu Phong Dương trở về, cũng đúng hôm đó, cuộc chiến giữa Lăng gia cùng Tiêu

Gia nổ ra!

Tiêu gia một vì cứu viện Tiêu Phong Dương nên dùng kế điệu hổ ly sơn, hai vì muốn biết phòng ngự của Lăng gia thế nào nên đã tấn công,

đại quân Tiêu gia trực tiếp xông lên như nước vỡ bờ, điên cuồng đánh sâu vào Thiên Thủy Nhất Tuyến Quan, quân kỳ phần phật, một

cuộc đại chiến hừng hực khí thế; khiến cho Phong Dương có chút không kịp thích ứng, số lượng người chết hai bên không ngừng tăng lên,

quân lệnh từ soái trướng phát ra.

Đại tướng thống lĩnh quân lần này, là nhân vật kiệt xuất đời thứ ba Tiêu gia, Tiêu Kiếm Phong, hắn vừa chỉ huy tác chiến, vừa thỉnh giáo

Phong Dương, đúng lúc đó, trên chiến trường, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, dường như trời đất sụp đổ, mặt đất dường như

cũng rung chuyển, bụi đất rơi đầy trên trướng bồng; Mọi người đều thất sắc, kinh ngạc. Tiêu Phong Dương lập tức nhớ tới vũ khí bí mật

mà Tiêu Nhạn Tuyết cho hắn xem, sắc mặt không khỏi tái đi, chẳng lẽ, Lăng gia bắt đầu sử dụng vũ khí bí mật đó.

Quyển 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.