Phong Lưu Pháp Sư

Chương 17: Minh yêu Thanh Mâu





Giật mình nhìn vào tay của mình, trong ánh mắt Thương Ngô tràn đầy vẻ quái dị, màu đỏ sẫm xen lẫn vài phần xanh biếc kia, chính làmáu trong cơ thể hắn.

Nhưng vết thương này ở đâu ra? Có Tiểu Thiên Lôi Ngục hộ thân, lại có Lệ Bi Hồi hộ pháp, không người nào của Quảng Lăng Tông đến gần được hắn!

Chẳng lẽ những tu sĩ Đại Thừa kỳ bàng quang kia đã nhúng tay?

Nhưng trên thế gian này, ngoại trừ những tán tiên, lại có ai có thểkhông chút tiếng động bức tới gần bên cạnh hắn?

Lại càng không cần phải nói, dưới tình huống hắn không hề phát giác đánh hắn bị thương!

Hai mắt híp lại, lần đầu tiên ánh mắt Thương Ngô lộ ra vẻ ngưng trọng, ngón trỏ tay phải kháp ra một phù văn cực kỳ đơn giản. Sau đó dòng điện màu tím quanh người bỗng dưng co rút lại, tạo thành hình tròn chừng mười trượng. Đem bản thân hắn cùng Lệ Bi Hồi đều bao phủ bên trong. Dòng điện cường đại phảng phất như biến thành huyết thanh, ở bên ngoài lôi thương tạo thành một tầng từtrường mạnh mẽ chí cực.

Nhưng ngay trong nháy mắt, Thương Ngô lại cảm thấy cánh tay trái của mình chợt lạnh, ống tay áo tổn hại không chút nào báo trước, từng giọt máu tươi tràn ra thật rõ ràng. Phảng phất như có đạo lưỡi dao sắc bén vô hình mới xuyên qua cánh tay trái của hắn.

Lệ Bi Hồi nhất thời nghiêm nghị, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, quan sát bốn phía chung quanh. Thương thế trên người Thương Ngô từđầu đến cuối hắn đều phát hiện, một lần có thể nói là ngoài ýmuốn, nhưng liên tục hai lần đều như thế, cũng chỉ có thể giải thích có đại địch bên cạnh.

Nhưng có thể không chút tiếng động trực tiếp xuyên qua công kích của Tiểu Thiên Lôi Ngục, không khỏi quá mức đáng sợ!

Bi Hồi, không cần tìm kiếm! Đây không phải đạo pháp. Hơn nữa ta cảm giác công kích này hẳn phải đến từ bên trong Quảng Lăng Tông. Lần này hành trình Bắc Hoang xem ra càng ngày càng có ýtứ, thì ra trên thế gian này, còn có phương thức công kích mà cảThương Ngô ta cũng không thể chống đỡ.

Thương Ngô khẽ mỉm cười, tầm mắt lướt qua Nông Dịch Sơn nhìn vào tận sâu bên trong Quảng Lăng sơn. Hai đạo vết thương trên người hắn ở trong nháy mắt đã thu nhỏ lại, giống như chưa từng bịthương qua. Dòng máu đỏ xen lẫn màu xanh biếc một lần nữa rót vào bên trong da thịt của hắn, thậm chí y phục bị rách nát cũng nhanh chóng hồi phục lại như lúc ban đầu.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, y phục trên vai trái Thương Ngô lại xérách, máu tươi cuồng phun như bão tố. Cũng như lúc trước, vôthanh vô tức, khác nhau chính là lần này vết thương càng lớn hơn, còn có một loại lực lượng khiến cho vết thương tiếp tục loét rộng ra, ngăn trở không cho miệng vết thương khép lại.

Chẳng qua giờ phút này Thương Ngô cũng không tức giận mà cười dài lên tiếng.

Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Đây là pháp tắc băng giải. Không trách được ta không nhận ra. Bất quá thật sự kỳ quái! Chẳng lẽ bên trong Quảng Lăng Tông cũng có tán tu đang ẩn bên trong tránh né thiên kiếp, hoặc có Yêu Vương mười lăm cấp, hay tu sĩ Đại Thừa kỳ đỉnh phong sao?

Ngay khi lời hắn vừa rơi xuống, dưới chân Thương Ngô lại thêm lần nữa phun ra một đường máu không chút báo trước. Lần này Lệ Bi Hồi nhìn thấy thật rõ ràng, nơi miệng vết thương của Thương Ngôhuyết nhục không phải bị lưỡi dao sắc bén cắt ra mà trực tiếp vỡ vụn, khiến cho máu tươi trong cơ thể Thương Ngô bắn mạnh ra ngoài.

Bộ dáng Thương Ngô như vậy, nhóm người Nông Dịch Sơn cũng sớm nhìn thấy thật rõ. Chẳng qua trong nội tâm mọi người cũng vôcùng khó hiểu. Tuy Thương Ngô nói bên trong Quảng Lăng Tông có người công kích hắn, nhưng bọn họ đều biết bên trong tông môn không có người có bản lĩnh lớn lao như vậy tồn tại. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Tu sĩ Đại Thừa kỳ gì đó, Yêu Vương mười lăm cấp, hay là tán tiên, nghe vào trong tai bọn họ phảng phất như thiên phương dạ đàm. Chỉ có Đoan Mộc Hàn vốn đã bay tới phụ cận trụ cột linh trận gần bên Quan Vân Điện bỗng nhiên trong lòng khẽ động, một lần nữa ngự kiếm bay ngược trở xuống, hướng Truyền Pháp trung điện lao tới.

Ngay trong lúc này, lại có một vết thương tiếp tục xuất hiện trên người Thương Ngô.

Vết thương không còn ở những góc độ nhỏ trên thân, mà thẳng xuyên vùng eo, cơ hồ xuyên ra một lỗ thủng, máu tươi cuồng phun.

Trên mặt Thương Ngô vẫn giữ nguyên nụ cười, trong mắt càng thêm vài phần kinh dị cùng hiểu rõ:

Hình như đã đoán sai, cũng đã đánh giá cao! Thì ra không phải tu sĩ Đại Thừa kỳ, mà là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm! Nhìn vào uy năng, hẳn là ba chiêu tiếp theo trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm. Có người đang ở bên trong ngọn núi này, diễn luyện ba chiêu kiếm thức tấn công ta.

Lệ Bi Hồi xoay người lại, thân thể chấn động nhìn vào phương hướng Quảng Lăng sơn. Hắn theo bản năng dâng lên cỗ nguy cơmãnh liệt, muốn nhanh chóng thoát khỏi địa phương cực kỳ quỷ dịnày, nhưng lại phát hiện khắp không gian bị một cỗ lực lượng cực kỳ kiên cố vững vàng phong tỏa, mặc dù toàn lực ứng phó đều không thể đánh vỡ hàng rào không gian yếu ớt thường ngày.

Trong lòng hắn nhất thời run rẩy, phương thức công kích quỷ dị thìcũng thôi, dù thân thể thần thú đã tăng lên mười hai cấp đỉnh phong như hắn cũng hoàn toàn bị phỏng tỏa bên trong mảnh không gian này. Quảng Lăng Tuyệt Kiếm thật sự mạnh mẽ tới nhưvậy hay sao?

Mơ hồ, trong lòng hắn còn có chút ít dè chừng và sợ hãi. Vốn nghĩmiêu tả của Thương Ngô đối với Quảng Lăng Tán Nhân còn có chút nghi hoặc, nhưng giờ phút này Lệ Bi Hồi lại rất tin tưởng không còn chút nghi ngờ.

Nếu loại pháp môn có thể bất tri bất giác làm bị thương Thương Ngô, thật sự chính là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, như vậy chuyện Ngọc Lăng Tiêu dùng một kiếm đánh bại bảy vị Yêu Vương tại Thanh Châu cũng tuyệt đối là chuyện có thể.

Trên đỉnh Thủy Hàn Phong, bao gồm Nông Dịch Sơn bên trong, vẻmặt mọi người chợt trở nên phấn khởi.

Quảng Lăng Tuyệt Kiếm? Bên trong tông môn, là người nào đãđem ba chiêu thức kế tiếp của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm phục hồi như cũ? Chẳng lẽ là Nhạc Vũ?

Nông Dịch Sơn khống chế hai kiện pháp bảo, những người còn lại phải hợp diễn kiếm trận, nhất thời không ai có thể thoát thân. Cung Trí tạm thời không bị vướng bận, vì thế lao theo phía sau Đoan Mộc Hàn bay về phía Truyền Pháp trung điện.

Tuyệt kiếm vừa ra, không ai có thể trốn! Hắc hắc! Bi Hồi, ta xem ngươi không cần uổng phí khí lực, một khi Quảng Lăng Tuyệt Kiếm phong tỏa thiên địa, dù cả ta cũng không thể thoát đi, huống hồ chi là ngươi?

Cánh tay phải chợt xuyên thủng một đạo vết thương, Thương Ngônhíu mày, sau đó sắc mặt không chút thay đổi đưa mắt tập trung lên thạch điện khổng lồ trên Thủy Hàn Phong, lắc đầu nói:

Ngươi có biết Quảng Lăng Tuyệt Kiếm này, ở trong những Yêu Vương cùng tu sĩ Đại Thừa kỳ vạn năm trước, còn có một biệt danh nổi tiếng, tên là Thiên Ý Kiếm! Trực tiếp nắm pháp tắc thiên địa trong tay, khiến cho huyết nhục trong cơ thể ta hỏng mất, đây làchân tướng của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm a! Không phải là lợi dụng, không phải là dung hợp với Vu Thần gì đó, mà là hoàn toàn thao túng thiên địa pháp tắc!

Lệ Bi Hồi kinh hãi, lần này cảm thấy da đầu mình chợt tê dại. Ngay sau đó, Thương Ngô nhẹ giọng nói tiếp:

Chẳng qua dám thao túng thiên ý tấn công ta, há có thể không bịlực lượng cắn trả? Lại nói loại phương pháp thao túng của Quảng Lăng kiếm quyết này, tuy Thương Ngô ta không có, nhưng cố tỏa pháp tắc ta cũng có thể làm được!

Đang khi nói chuyện, Thương Ngô vung ra một đạo yêu lực mạnh mẽ, trực tiếp từ vết thương của mình sái ra một đoàn máu tươi. Sau đó máu tươi tập trung trước người Thương Ngô, tạo thành một linh trận nho nhỏ, dòng điện màu tím quanh người liền phiêu dật vào bên trong.

Giờ phút này Lệ Bi Hồi lại cực kỳ cảm xúc, hắn chỉ cảm giác nguy cơquỷ dị kia đang dần dần biến mất, mà linh trận do máu của Thương Ngô tạo thành, rõ ràng vô cùng đột ngột, trong cảm giác của Lệ Bi Hồi, lại phát hiện linh trận cùng hoàn cảnh quanh thân lại vô cùng hòa hợp, phảng phất như cùng thiên địa hòa hợp thành một thể.

Nhưng ngay nháy mắt, ở bộ ngực Thương Ngô hiện lên một đạo bạch quang, nhưng tạo thành miệng vết thương lại không chút đáng kể.

Trong mắt Thương Ngô nhanh chóng hiện lên một tia nghi ngờ, đạo vết thương này lại một lần nữa vượt ngoài dự liệu của hắn.

Chỉ tiếc vô luận hắn dùng cách gì, khi chạm tới thạch điện đều không thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Bên trong truyền pháp trung điện, chân tay Đoan Mộc Hàn luống cuống, nàng sớm đoán biết người đánh bị thương Thương Ngôchính là Nhạc Vũ, nhưng chưa từng ngờ tới, khi chạy trở lại Truyền Pháp Điện liền chứng kiến thảm trạng của Nhạc Vũ!

Chỉ thấy thiếu niên trước mắt, quanh thân bao phủ bởi một tầng quang ảnh màu xanh, một trăm năm mươi bức đồ án bên trong Truyền Pháp trung điện chậm rãi lộ ra rất nhiều linh quang màu xanh, hội tụ trên người Nhạc Vũ, tạo thành hình ảnh của một vị đạo nhân tuấn mỹ trẻ tuổi vô cùng.

Nhưng Nhạc Vũ bị bao bọc bên trong quang ảnh kia, toàn thân đãbiến thành một huyết nhân! Trên mặt, hông, cánh tay đều cónhững miệng vết thương thật kinh người. Vị trí cơ hồ giống Thương Ngô như đúc! Chẳng qua vết thương sâu hơn rất nhiều, trên người có thể nói máu chảy thành sông!

Chiến Tuyết chảy nước mắt, cầm Bạch Đế kiếm không ngừng truyền vu lực vào người Nhạc Vũ, nhưng không hề có chút tác dụng, chỉ có thể ngăn cản vết thương chuyển biến xấu.

Nhưng cho dù bị đả thương thành như vậy, Nhạc Vũ vẫn đem hết toàn lực vung kiếm. Kiếm thức vượt xa ngự kiếm thuật thường quy vận chuyển tới một quỹ tích, trước ngực Nhạc Vũ lại hiện lên miệng vết thương thật kinh người.

Trong lòng Đoan Mộc Hàn nhói đau, liền muốn đi tới ngăn cản Nhạc Vũ. Chiến Tuyết lại lắc mình chắn ngay trước người của nàng.

Đoan Mộc Hàn nhất thời nhướng mày quát:

Tránh ra cho ta!

Vẻ mặt Chiến Tuyết vô cùng ủy khuất, gật đầu, lại mãnh liệt lắc đầu. Ban đầu Đoan Mộc Hàn không giải thích được, cuối cùng nhìn vẻ mặt lo lắng lẫn giãy dụa của Chiến Tuyết, mới dần dần hiểu rõ.

Hồn của Tuyết nhi bị ta khống chế, chỉ có thể nghe lệnh của ta!

Nhạc Vũ giải thích một câu, sau đó cười thảm một tiếng:

Hôm nay ta vô lực điều khiển thiên ý. Thậm chí chỉ có thể mượn lực lượng do tổ sư lưu lại nơi này múa ra kiếm quyết. Tự nhiên phải bịthiên địa lực cắn trả!

Lời của hắn vừa thốt xong, Cung Trí đã đến nơi, rơi xuống bên ngoài cửa điện, vẻ mặt nhất thời rùng mình mang theo vài phần khó tin nhìn đoàn quang ảnh màu xanh trùm bên ngoài Nhạc Vũ:

Đây tựa hồ là tổ sư tông ta?

Nhất thời Nhạc Vũ cũng không còn khả năng để ý tới hắn, chỉ tiếp tục đem linh thức thăm dò ra bên ngoài Quảng Lăng sơn.

Bị đoàn quang ảnh màu xanh do Ngọc Lăng Tiêu lưu lại bao phủ, chẳng những hắn cảm giác linh lực thật dư thừa, sử dụng thức thứtư của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm dễ dàng hơn rất nhiều, hồn lực cũng tăng cường thật mạnh. Mặc dù không dùng ánh mắt quan sát, cũng có thể dò thám được tình hình bên chỗ Thương Ngô.

Cố tỏa pháp tắc?

Ý thức tập trung chốc lát, Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, nếu chỉbằng vào thủ đoạn như vậy muốn ngăn cản Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, vậy bộ kiếm pháp này cũng không xứng đáng được gọi là bộkiếm pháp không nên tồn tại trong hậu thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.