Phong Lưu Nữ Phụ Vận Đào Hoa

Chương 20: Từ bỏ




Người ngồi đối diện lúc này cúi đầu vẻ mặt bình thản, dáng vẻ kia giống như đang nói về một chuyện chẳng dính dáng gì đến mình.

Giang Ngữ Tình nhìn đôi mắt mờ hơi sương của cô bạn thân, suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn nuốt xuống câu nói đã đến bên miệng.

Mộc Mộc có ý nghĩ của riêng mình. Hiện giờ một người bạn như cô cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của Chu Mộc và thầm lặng dõi theo cuộc sống của hai vợ chồng bọn họ.

Dù sao, cô ấy cũng có một người chồng thật lòng yêu thương cô ấy. Giang Ngữ Tình biết, Lâm Tu nhất định sẽ đặt cô ấy lên trên hết.

Nghĩ vậy trong lòng, Giang Ngữ Tình nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô từ ghế sofa đứng dậy đi hai bước về phía Chu Mộc, sau đó không hề khách sáo đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô bạn thân, hất hất mặt nói đúng giọng điệu tú bà dụ dỗ hoàng hoa khuê nữ: “Này, tôi bảo, cuối tuần này bà có rảnh không?”

“Hả?” Chu Mộc chuyển mắt nhìn cô, “Chắc là có… Làm sao vậy?”

“Bà xem… Là thế này, công ty Chung Vi mới đây định tổ chức một chuyến du lịch gia đình, lại đúng dịp tôi mới được nghỉ phép, cho nên ý ông xã tôi là muốn tôi đi cùng ổng, nhưng mà, còn Đông Đông nhà bọn tôi… Thằng bé…”

“Nói thẳng vào vấn đề đi.” Chu Mộc nhíu mày.

“Tôi với Chung Vi song túc song phi, tiểu thiếu gia nhà bọn tôi đành làm phiền bà vậy!”

Nói xong, Giang Ngữ Tình mắt lấp lánh sao, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Chu Mộc.

“Chẳng có tí tình nghĩa gì hết…” Chu Mộc dùng đầu ngón chân véo cô, “Cứ đi chơi bời sung sướng đi! Nhớ mang đặc sản về cho tôi đấy!”

“Được rồi! Mang phần lớn hẳn hoi nhé!” Giang Ngữ Tình cười khanh khách.

Nhận ủy thác của người ta thì phải hết lòng, vì thế, sáng sớm mấy ngày sau, Chu Mộc lái xe đến dưới lầu nhà Giang Ngữ Tình, hoàn thành nghi thức chuyển giao gian nan mà vinh quang.

“Con trai, mẹ đi đây! Nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời dì Chu Mộc nghe chưa?” Giang Ngữ Tình ôm khuôn mặt nhỏ phúng phính của Đông Tiểu Mập hôn chụt một cái.

“Vâng.” Thằng bé nào đó rất ngoan ngoãn gật đầu.

“Không được gây phiền phức cho dì.” Chung Vi đi tới xoa đầu con trai, “Không được nghịch ngợm làm dì giận, biết chưa?”

“Con biết rồi ạ!” Đông Tiểu Mập trả lời vô cùng vang dội, sau đó cực kỳ tự nhiên kéo tay dì Chu của nó.

Cuối cùng, bóng dáng đôi vợ chồng dần đi xa, Chu Mộc thu tầm mắt, ánh mắt rơi xuống thằng nhóc mập mạp bên cạnh.

“Nào, để dì xem đại bảo bối nhà chúng ta nào…” Nói xong Chu Mộc đưa tay bế thằng bé lên, “Ôi da, lại nặng thêm rồi ha!”

“Đồng chí Chu Tiểu Mộc!” Ngón tay nhỏ mũm mĩm chỉ thẳng vào chóp mũi Chu Mộc, thằng nhóc mập nào đó rất kiêu ngạo trừng mắt nhìn Chu Mộc nói: “Dì giải thích cho con, vì sao lén lút gả cho người khác sau lưng con? !”

“Thủ trưởng.” Chu Mộc nghiêm mặt nghiêm túc đáp: “Tôi thề tôi không có lén lút sau lưng tiểu nhân gia ngài – chẳng phải tôi mời ngài làm hoa đồng trong hôn lễ rồi đó sao?”

“Dì gạt người gạt người…” Đông Tiểu Mập bắt đầu ra sức vặn vẹo giãy giụa trong lòng Chu Mộc, “Chẳng phải dì nói chỉ chơi với một mình con rồi sao? !”

“À, đúng là như vậy…” Chu Mộc suy tư, “Nhưng chuyện đó với chuyện dì kết hôn có gì…”

“Mặc kệ mặc kệ!” Thằng nhóc mập không phân rõ phải trái nào đó gào khóc lăn lộn, “Dì phải đền cho con!”

Nghe kìa, đúng thật là mới mẻ.

“Được rồi… Con muốn thế nào, hả tiểu thiếu gia?” Chu Mộc tươi cười đánh mắt.

“Hai ngày này dì phải đi dạo với con, con nói chỗ nào phải đi chỗ đó… Dì đưa con đi ăn KFC, đi quảng trường trung tâm thả diều, đi rạp chiếu phim xem phim hoạt hình mới, sau đó con còn muốn đi chơi tranh cát, chơi nặn tượng, chơi…” Đông Tiểu Mập còn đang xòe đầu ngón tay nói tiếp, di động trong túi Chu Mộc lại rung lên ong ong.

Điện thoại là công ty thiết kế M nổi tiếng thành phố A thậm chí là cả nước gọi tới, trước đây không lâu Chu Mộc gửi hồ sơ lý lịch của mình tới công ty này mà không nhận được tin tức gì, vốn tưởng rằng cô lại lần nữa bị công ty từ chối, không ngờ bây giờ bộ phận nhân sự lại chủ động gọi điện thông báo cô tới phỏng vấn.

Nói “lại lần nữa” là vì, lúc trước Chu Mộc đã gửi đi vô số bản hồ sơ lí lịch, phần lớn các công ty đều không có tin tức gì. Thi thoảng có một hai công ty gọi điện cho cô, phòng ban cần tuyển người lại không đúng với ý nguyện của cô.

Mà lúc này, công ty M nổi tiếng lại gọi cô đến phỏng vấn, đây quả là tin tức tốt.

Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, công ty M gọi điện thông báo rất gấp gáp. Phỏng vấn được sắp xếp vào ngay chiều hôm đó, sau khi cúp máy, nhìn Đông Đông đang đứng bên cạnh, Chu Mộc có chút khó xử nhíu mày.

Thằng nhóc kia tuy ngoài miệng vẫn lải nhải chuyện Chu Mộc kết hôn lúc trước, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt không che giấu nổi cũng bị Chu Mộc thu hết vào trong mắt, vì thế, bây giờ mà định bỏ lại thằng nhóc này chạy đi phỏng vấn… Hậu quả chắc là nghiêm trọng không vừa đâu nhỉ?

Không chỉ có thế, cho dù tiểu mập này có thể hiểu chuyện mà cho Chu Mộc đi, mấu chốt vấn đề là ở chỗ – Chu Mộc biết đưa nó đi đâu.

Đang cực kỳ đau đầu, di động trong túi lại đổ chuông, nhìn hai chữ to hiện trên màn hình, Chu Mộc nhếch môi cười, trong lòng lập tức nảy ra sáng kiến.



Một giờ chiều, công ty thiết kế sáng tạo M.

Suy nghĩ mạch lạc rõ ràng, trả lời đâu vào đấy, lại thêm ngoại hình xinh đẹp chói mắt, gần như là cùng một lúc, mấy người phỏng vấn đã quyết định tuyển dụng Chu Mộc, đợi cho tất cả các câu hỏi đều được trả lời xong, vị giám khảo chính nhìn Chu Mộc chậm rãi mở miệng –

“Lý lịch sơ lược của cô Chu chúng tôi đã xem kỹ rồi. Mặc dù câu hỏi kế tiếp có thể có chút thất lễ, nhưng căn cứ vào nguyên tắc của công ty, câu hỏi cuối cùng chúng tôi đưa ra là – là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học Sheffield ngành tin tức, vì sao cô lại từ bỏ chuyên ngành của mình mà muốn theo cái ngành thiết kế này?”

“Vì đam mê.” Nhìn mấy vị giám khảo ngồi đối diện, Chu Mộc gần như không hề do dự thốt ra. “Làm thiết kế là mơ ước bấy lâu nay của tôi.”

“Nhưng cô Chu, cô phải biết rằng, nếu như muốn theo ngành thiết kế này, chỉ có hứng thú cùng nhiệt huyết thì hoàn toàn không đủ. Nếu như không có kinh nghiệm và kỹ năng chuyên nghiệp, dù dốc hết sức lực cũng chưa chắc có thể đạt được kỳ vọng dự tính, về điểm này, tôi nghĩ cô nên cân nhắc kỹ lưỡng.”

“Lúc còn ở Sheffield tôi cũng không chỉ nghiên cứu kiến thức chuyên ngành.” Chu Mộc chậm rãi ngước mắt nói: “Thiết kế kiến trúc, thiết kế đô thị, thiết kế cảnh quan… Những nội dung chuyên nghiệp khác ngành này tôi đều có học qua.”

Mấy vị giám khảo nghe vậy đều nghẹn họng.

Hai bên trao đổi ánh mắt, một lúc sau, vị giám khảo phụ trách phỏng vấn lần này mới nhìn Chu Mộc mở miệng –

“Cô Chu, chúng tôi phải thừa nhận – cô là một nhân tài xuất sắc am hiểu nhiều lĩnh vực. Trước tiên xin cảm ơn cô đã ủng hộ công ty chúng tôi… Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô, nhưng hiện tại vấn đề trước mắt của chúng tôi là – quy định trúng tuyển tiên quyết cho bộ phận thiết kế của chúng tôi là – người ứng tuyển cần có bằng tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế.”

Cho nên…

“Tôi hiểu rồi.” Chu Mộc khẽ gật đầu đứng dậy, “Cảm ơn các vị giám khảo.”

“Chờ một chút… Tôi nghĩ cô mới chỉ hiểu một phần.” Vị giám khảo chính đẩy gọng kính trên sống mũi rồi nói tiếp: “Bộ phận thiết kế của công ty chúng tôi có lẽ tạm thời không thể nhận cô… Nhưng bộ phận thị trường của chúng tôi hiện tại đang có chỗ trống, tôi nghĩ, dựa vào điều kiện của bản thân, cô vào đó nhậm chức có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi.”

“Trước tiên, cám ơn ý tốt của ngài.” Chu Mộc khẽ gật đầu với mấy vị giám khảo, “Nhận được sự tán thành của các vị tôi rất lấy làm vinh hạnh. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ đối với nhu cầu về chức vị mà nói, tôi là người linh hoạt chứ không miễn cưỡng. Đối với cá nhân tôi mà nói, trước mắt, tôi mong muốn có thể đảm nhiệm chức vị nhà thiết kế hơn. Cám ơn. Tạm biệt.”

Bẻ cũng không cong, đây là lời đánh giá Lâm Tu từng dành cho Chu Mộc, mà Chu Mộc nghĩ, mấy chữ này vẫn rất thích hợp cho tới tận bây giờ.

Thế giới này đến cùng có bao nhiêu con người đã phải chịu khuất phục trước hiện thực, áp lực cuộc sống, áp lực xã hội đã sớm làm phai mờ hoài bão của mọi người, cho dù là ngọn lửa lý tưởng leo lét trong kẽ hở cũng có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, vậy mới nói, không phải ai cũng có dũng khí để cự tuyệt.

Đối với Chu Mộc mà nói, không có thanh cao, không có kiêu ngạo, những gì cô muốn làm, chẳng qua chỉ là tìm lại lý tưởng đã bị gác lại nhiều năm của chính mình mà thôi.

Chuyện này cũng giống như chuyện “tùy quân” mà Giang Ngữ Tình đã đề cập lúc trước.

Dưới đáy lòng, cô hy vọng có thể sớm chiều kề cận Lâm Tu hơn ai hết, nhưng trong thực tế, cô hiểu rất rõ chuyện gì quan trọng hơn đối với chính mình.

Mấu chốt hơn là ở chỗ – Chu Mộc biết chắc rằng Lâm Tu sẽ ủng hộ và khích lệ cách làm của cô.

Giữa hai người bọn họ, không có “ai phụ thuộc ai”, mà chỉ có sự thấu hiểu và tin tưởng, ủng hộ và khích lệ.

Giống như sau khi Chu Mộc đợi việc ở nhà, Lâm Tu chưa bao giờ giống như những người khác lợi dụng quan hệ để tìm cho cô một công việc nhàn hạ, một mặt là anh chưa từng cảm thấy Chu Mộc thất nghiệp ở nhà là chuyện khác thường cỡ nào, mặt khác là bởi vì, so với kiểu quan tâm gần như áp đặt như vậy, anh càng hi vọng chính mình có thể cho cô một ít không gian và sự ủng hộ.

Chu Mộc của anh luôn có chủ ý hơn bất kỳ ai. Điểm này, Lâm Tu vẫn rõ ràng.

Tầm chạng vạng trước khi ngủ hôm đó, Đông Tiểu Mập được đón từ nhà An Hòa và Hứa Úy về tắm rửa sạch sẽ thơm tho ôm chăn cuộn tròn bên cạnh Chu Mộc.

“Chu Tiểu Mộc…” Tiểu Mập túm túm góc áo cô, “Sao dì không gọi điện cho ông xã của dì?”

Ôi chao?

Chu Mộc ngạc nhiên – thì ra thằng nhãi này đổi tính rồi?

“Sao con lại hỏi thế?” Chu Mộc xoa xoa đầu nó.

“Hôm nay lúc con ở nhà dì An, chú nham hiểm nhà đó một buổi trưa mà gọi điện cho dì ba lần liền!”

Nham hiểm… Chu Mộc câm nín.

Đông Tiểu Mập đặt cho Hứa Úy cái biệt danh này thật đúng là rất sinh động.

Chu Mộc cười: “Bọn họ tình cảm mà!”

“Thế dì với ông xã không tình cảm ạ?” Đông Đông ngửa đầu.

“Không phải.” Chu Mộc cười khẽ, “Chú Lâm của con bận công tác, không giống chú ‘nham hiểm’ kia của con – chỉ toàn trốn việc thôi.”

“Thế ạ…” Tiểu Mập nghiêng đầu, “Vậy, dì An có em bé rồi, dì cũng có ạ?”

Gì cơ? ! Chu Mộc sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.