Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 29: Bất Ngờ




Bình Luyện Tiên.

Bình Luyện Tiên, đó là gì?

Thạch Hạo chỉ mới nghe tới tên chứ không biết công dụng là gì, chẳng lẽ lại muốn luyện hóa toàn bộ tiên nhân cả thế gian ư?

Chiếc bình màu đen dài hơn nửa thước lơ lửng giữa bầu trời, chính vì sự xuất hiện của nó nên đã chặn đứng sự tiến thẳng lên tận trời cao của tinh lực tựa như mây khói kia.

"Bình Luyện Tiên, là thứ thuộc về thế giới bờ bên kia, thế nhưng nghe đâu ở trong cuộc đại chiến của kỷ nguyên Tiên cổ thì nó vẫn chưa hề xuất thế, chỉ có những người lâu đời nhất mới hiểu và cảm nhận có sự hiện hữu của vật này." Kiến nhỏ màu vàng nói.

"Cái gì?" Thạch Hạo giật nảy cả mình, lâu đời tới mức nào chứ, ngay cả ở kỷ nguyên Tiên cổ cũng xem là thứ trong truyền thuyết, người ở đời ấy chưa hề thấy qua.

Nhưng mà, hiện giờ nó lại xuất hiện, là sẽ như thế nào đây?

Quan trọng nhất chính là, nó thuộc về dị vực, tới từ một thế giới bờ khác, chẳng lẽ nói chiến trường này nối liền với thế giới kia?!

Thạch Hạo rùng mình một cái, cuối cùng nói: "Đừng nói với ta là, nơi đây chính là Biên Hoang!"

Nếu là như vậy thì đây chính là địa phương của tổ tiên Thạch tộc đã chinh chiến, bọn họ là người bảo vệ biên giới của thế giới này.

"Ù..."

Chiếc bình màu đen kia rung chuyển phát ra tiếng hú tựa như là tiếng khóc lóc khiến người khác chẳng hề thoải mái tí nào, tâm tình bị nó quấy nhiễu không thôi.

Chuyện đáng sợ phát sinh, bình Luyện tiên rung động và nó bắt đầu tựa như cá voi hút nước, không ngừng hút lấy toàn bộ tinh lực trên chiến trường, từng luồng ánh sáng đỏ đậm không ngừng tiến vào trong miệng bình.

Vừa nãy, những luồng tinh lực tựa như khói mây bay vút lên trời cao nhưng lúc này chợt bị hút sạch, tiến hết vào trong bình Luyện Tiên, tốc độ vô cùng nhanh.

Nên biết, những tinh lực này tụ hợp lại cùng nhau đủ chém nát hàng loạt ngôi sao, nhưng hiện nay lại rất dễ dàng bị chiếc bình Luyện Tiên hút lấy.

Thạch Hạo cảm thấy lạnh toát cả người, cuối cùng thì hắn cũng đã rõ vì sao ven đường đi nhìn thấy vô số thi thể tuy rằng có máu nhưng không có linh tính.

Tất cả đều bị bình Luyện Tiên này nuốt sạch, rút hết tinh hoa máu huyết!

Chiến trường vô cùng mênh mông, thi thể vô số, huyết tinh đều biến sạch, tất cả đều do chiếc bình này gây nên, là sự kinh người tới mức nào chứ!

Đây là một hung khí, hơn nữa còn là một trong những hung khí mạnh mẽ nhất từ xưa tới nay!

"Nghe đồn, bình Luyện Tiên chính là thứ nằm trong tay sư tôn của một nhân vật vô thượng ở thế giới bờ khác, có thể đã hơn một kỷ nguyên rồi nó chưa từng xuất hiện."

Lời nói của Kiến nhỏ tựa như run run, chẳng hề dễ dàng, dứt khoát chút nào.

Bởi vì, dựa theo những gì mà nó biết được, sư tôn của vị nhân vật vô thượng kia sớm đã chết ở thời kỳ đầu của kỷ nguyên Tiên cổ, người này sống vô cùng lâu thế nhưng vì do luyện công nên đã tọa hóa.

Cùng với sự biến mất của hắn còn có cả chiếc bình này nữa, thế nhưng hiện giờ nó lại xuất hiện.

"Không đúng, sao ta cảm thấy có gì đó sai sai, rất là kỳ lạ, đây là đương đại à? Ta hoàn toàn không tin sẽ có nhiều thi thể như vậy, ta nghi ngờ, khả năng chúng ta đã đi tới những năm cuối của Tiên cổ?" Thiên Giác nghĩ lắc lắc đầu nói.

Thạch Hạo cũng từng nghĩ tới khả năng này, lẽ nào sau khi bước vào nơi tu luyện chung cực thì lập tức xuyên qua một thông đạo thời gian và đi tới vùng đất tai kiếp bị tiêu diệt ở kỷ nguyên Tiên cổ?

Thật sự quá giống, nếu không thì làm sao lại có nhiều thi thể sinh linh như thế, hơn nữa lại còn vô cùng mạnh mẽ nữa chứ?

Có thể, chỉ có kỷ nguyên này, ở vài trận diệt thế cuối cùng thì mới tạo thành thảm họa kinh khủng như vầy.

Bình Luyện Tiên không ngừng xoay tròn và điên cuồng hút lấy tinh hoa huyết dịch, vô số ánh đỏ dựng lên và tiến vào bên trong, trời mới biết luồng tinh lực sinh mệnh mà nó hút lấy kia khổng lồ tới mức nào!

Thạch Hạo kinh ngạc, Kiến nhỏ cũng ngây người, bình Luyện Tiên này chuyên tàn sát Chân Tiên ư?

Cái tên rất kinh người, hành động của nó cũng làm người khác sợ hãi không kém!

"Bản thân chiếc bình Luyện Tiên này chắc chắn không cần những huyết dịch này, nó chỉ là một món đồ dùng để cất giữ tinh huyết mà thôi!" Thạch Hạo nói.

"Thật là đáng sợ, đây là hình ảnh sau khi dị vực giành được chiến thắng và càn quét khu chiến trường lần cuối ư?" Lời nói của Kiến nhỏ tràn ngập vẻ cay đắng, tình cảnh này quá đáng sợ.

Đồng thời nó cũng cảm thấy buồn bã, biết bao nhiêu sinh linh đã chôn xương ở nơi này nhưng vẫn không thể thay đổi được kết cục, vẫn bị dị vực tiêu diệt, chôn xuống toàn bộ Tiên cổ.

Sức mạnh huyết dịch bàng bạc như vậy, vô số cao thủ là thế, tất cả đều là những chiến sĩ mạnh mẽ nhất, nhưng tất cả đều chôn vùi nơi đây, tinh hoa của huyết dịch cuối cùng đều bị rút lấy.

Xoẹt!

Cuối cùng, chiếc bình Luyện Tiên màu đen kia phá không rời đi, cứ thế biến mất chẳng thấy đâu, Thạch Hạo cùng với Kiến nhỏ được khôi phục lại thân thể, không còn cảm giác sụp đổ nữa.

Cả hai hoạt động lại gân cốt, khơi thông huyết mạch rồi thở dài một tiếng, khi lần nữa nhìn về khu chiến trường thì trong mắt ngập tràn vẻ ảm đạm.

Quả nhiên, sau khi bọn họ tiến về trước thì không còn bị ảnh hưởng gì nữa, tinh lực bên ngoài của những bộ thi thể này đều đã bị rút lấy và không còn ảnh hưởng tới chiến trường nơi đây.

Trước kia, tựa như muốn chém lìa nhật nguyệt tinh thần thế nhưng nay đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Những bộ thi thể nơi này hoàn toàn giống với những bộ thi thể mà bọn họ thấy trước kia, đều đã mất đi sức mạnh thần tính, đều trở thành bình thường cả.

"Vì sao chúng ta lại thấy những cảnh tượng ấy, không thể nào quay trở lại về những năm cuối của thời Tiên cổ mới đúng." Kiến nhỏ không hiểu, nó mang theo vẻ đau xót khi nghĩ tới người thân của nó, tất cả đều chết ở trong kiếp nạn kia.

Thạch Hạo suy tư, nói: "Muốn ấy được Bất Diệt kinh thì nhất định phải trải qua một vài thử thách khó mà tin được, có thể chúng ta là người trong cuộc nên không biết mà thôi."

Chiến trường yên tĩnh, bọn họ tiếp tục tiến bước, muốn tới nơi chung cực, xem thử nơi đó hình dáng ra sao.

Lần nữa, sau khi phi hành được mấy vạn dặm thì phía trước truyền tới kim quang vô cùng thần thánh, tựa như là một nơi cực kỳ an lạc.

Nhưng cách đó không xa chợt truyền tới những làn gợn sóng, một con hung thú khủng khiếp, vô cùng uy mãnh, vô cùng dữ tợn xuất hiện, nó tỏa ra khí thế đầy mạnh mẽ, một cặp mắt lạnh lẽo âm trầm.

Đó là sinh vật gì?

Nó cao tới trăm trượng, nếu như so với thi hài của chiến trường thì cũng không tính là lớn thế nhưng như vậy cũng rất là khiếp người rồi, hình dáng của nó tựa như sư tử thế nhưng toàn thân lại đỏ đậm như máu, bộ lông vô cùng dài.

Mà trên thân thể của nó còn có một cặp cánh màu máu tựa như là cánh phượng hoàng vậy.

"Huyết Hoàng sư!" Kiến nhỏ kinh ngạc nói, tuy rằng nó không phải được sinh ra ở trong Tiên cổ thế nhưng những con rối lão binh kia đã dạy cho nó rất nhiều thứ.

"Rất lợi hại à?" Thạch Hạo hỏi.

"Rất lợi hại, chẳng hề kém với Hư Không vương thú, là hung thú đầy khủng khiếp cùng cấp đó!" Kiến nhỏ đáp.

Thạch Hạo rùng mình, năm xưa khi ở chiến trường Tiên gia thì hắn đã từng đánh nhau với Hư Không vương thú, con này không hề kém hơn so với chí tôn trẻ tuổi đã tu ra ba luồng tiên khí, đáng sợ vô cùng.

Ở đây, hắn lại đụng phải một con hung thú khác tới từ dị vực.

Dựa theo Kiến nhỏ từng nói, Huyết Hoàng sư là con cháu của Huyết Hoàng đã sa đọa cùng với Vô Úy sư tử thuộc cổ tăng nhất mạch, sức lực vô song, pháp lực tuyệt thế.

Loại hung thú này vô cùng ít ỏi, thế nhưng mỗi một con lại mạnh mẽ vô cùng!

"Một con Huyết Hoàng sư còn sống, sao nó lại xuất hiện ở đây chứ?!" Thạch Hạo nhìn chằm chằm nó.

"Quả nhiên còn có cả lọt lưới à, xem ra vẫn cần phải dọn dẹp lại chiến trường, sinh linh ngu xuẩn kia, khi nhìn thấy ta còn không mau tới thần phục đi chứ?" Huyết Hoàng sư mở miệng.

Thân thể đỏ đậm như máu cao tới trăm trượng, cặp mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo, nó cúi đầu nhìn Thạch Hạo với vẻ chế giễu cùng với sát khí lan tràn.

"Đây là nơi nào, là dị vực hả, là niên đại Tiên cổ ư?" Thạch Hạo dồn dập hỏi.

"Là ta tra hỏi các ngươi, kẻ thua cuộc thì có tư cách gì nêu vấn đề với ta chứ, thần phục hay là chết?!" Huyết Hoàng sư lạnh giọng nói.

Đương nhiên, bọn họ giao lưu với nhau cũng là dựa trên thần niệm, nếu không dựa trên ngôn ngữ thì tuyệt đối không thể hiểu được.

"Ồ, còn có cả một con kiến nữa à, để ta nghĩ một chút xem thử ngươi thuộc chủng tộc gì, rất giống với Thiên Giác nghĩ, vô cùng nổi danh đó nghe. À nhớ ra rồi, ta từng nuốt qua một con, tinh huyết rất là ngon ngọt thế nhưng vóc dáng lớn hơn ngươi nhiều, sau khi ăn vào thì quả thật rất bổ đó, giúp khí lực ta tăng vọt không ít." Huyết Hoàng sư chậm rãi nói.

Nó ẩn chứa vẻ tự phụ cùng với sỉ nhục khiến ánh mắt của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, ánh mắt của Kiến nhỏ trở nên đỏ hồng, không nhịn được khẽ gầm lên một tiếng.

"Ngươi từng nuốt qua một Thiên Giác nghĩ?!" Nó suýt chút nữa thì đã khóc òa lên, bởi vì mấy vị ca ca và tỷ tỷ của nó đều đã chết trận cả, ngay cả thi thể cũng chẳng còn.

"Chính xác, rất giống với ngươi, đừng nói là thân nhân của ngươi đó chứ." Huyết Hoàng sư giễu cợt nói.

"Muốn chết!" Thạch Hạo quát lên, tiếp đó là kết pháp ấn muốn xuất thủ.

"Không được, cứ để ta tới cho, ta muốn tự tay giết chết nó, chỉ là một con hung thú hoang dã thì làm sao có khả năng giết chết anh của ta được chứ, ta muốn tự tay đánh gục nó!" Cặp mắt của Kiến nhỏ đỏ đậm đầy điên cuồng.

Ầm!

Một lát sau, cặp nắm đấm của nó phát sáng và bổ thẳng về phía con hung thú khổng lồ kia.

Cùng lúc đó, một ngọn núi lớn nơi xa xa tỏa ra ánh vàng sặc sỡ, nơi ấy vang lên tiếng kinh văn, thi thoảng có thể thấy được một tấm da thú màu vàng đang chuyển động và lượn lờ bên trên không trung ngọn núi ấy.

"Bất Diệt kinh!?" Thạch Hạo thì thào, hắn cảm thấy nếu như là kinh văn thì rất có thể là thứ mà bọn hắn đang tìm kiếm.

"Ầm!"

Cùng lúc đó, Thiên Giác nghĩ đã va chạm kịch liệt, chém giết mạnh bạo với Huyết Hoàng sư, vô số gợn sóng thần lực lan tỏa đánh nát cả hư không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.