Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 12: Bí Mật Của Cô




Ráng mây xanh lan tỏa, một bóng người thướt tha xinh đẹp bước về trước, xung quanh nàng là từng chiếc lá bay lượn ngập tràn sức sống.

Đồng thời, cũng có một vài hạt giống trôi nổi đâm rễ trong hư không, sinh trưởng thành thần đằng (dây leo), bảo thụ... Tất cả đều vây kín và bảo vệ nàng ở giữa.

Chí tôn trẻ tuổi xuất thủ đầu tiên lại là một cô gái, tà váy rất dài kéo trên mặt đất, dáng đi quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.

Nàng có mái tóc màu xanh, làn da trắng như tuyết, cặp mắt to tròn rất có hồn, con ngươi màu xanh đậm, tựa như là một tinh linh từ chốn rừng sâu núi hiểm nguyên thủy nhất bước ra ngoài vậy.

Nàng đẹp tới mức giật mình, đồng thời toát ra vẻ thông minh tài trí cùng với sức sống nồng đậm mà người thường khó có thể tưởng tượng ra được, nàng tựa như được cả một vùng sinh mệnh đầy mênh mông bao phủ vậy.

"Là nàng!" Có người nhận ra thân phận của nàng.

"Cô gái đó là ai thế?" Rất nhiều người không nhận ra, bởi vì có vài người trong hàng ngũ chí tôn trẻ tuổi luôn luôn im ắng, sau khi dung hợp với hạt giống hoàn mỹ, tuy rằng có nghe được vài lời đồn thổi thế nhưng số lần ra tay cũng có hạn.

"Cô gái này được gọi là nữ thần Sinh Mệnh!" Có người nói.

Trong chí tôn trẻ tuổi có người tên như vầy? Mọi người ngạc nhiên, thế nhưng ban nãy cô gái này đã đi chung với đám Đại Tu Đà, Lam Tiên.

"Chỉ vừa mới xuất quan thôi, ban đầu thì rất hiếm người biết được thế nhưng một vị trưởng lão của Tiên viện khen tặng, nói rằng ở thời đại Thần đạo này mà có thể trở thành chủ thần sinh mệnh thì muôn đời bất diệt."

Mọi người ngây dại, sự đánh giá này cao tới mức nào chứ, là một vị nữ chí tôn, vậy nàng đã dung hợp với hạt giống như thế nào?

Rất nhiều người âm thầm bàn tán, càng ngày càng nhiều bí ẩn truyền ra.

Cô gái này tới từ một thế gia Trường Sinh, cả bộ tộc của nàng đều là đời sau của Tiên cổ, từng xuất hiện qua Tiên, cho dù có thể đã chết từ lâu đến nỗi xương cốt đều mục nát.

Nhưng, bất kỳ một gia tộc Trường Sinh nào thì cũng là quái vật khổng lồ, không một ai dám xem thường, không một ai dám khiêu khích, bọn họ có những lá bài tẩy được Tiên lưu lại!

Một nữ chí tôn trẻ tuổi đi ra từ bộ tộc như này tất nhiên sẽ rất đáng sợ, hơn nữa còn nhận được lời khen ngợi của trưởng lão Tiên viện, muốn người khác không kiêng kỵ cũng khó.

"Nàng tên là Lữ Hồng."

Lúc này thì mọi người mới biết được gia tộc của nàng, là Lữ gia, một bộ tộc đáng sợ, không phải là nhân tộc thế nhưng lại có hình người, không một ai biết được bản thể của họ là gì mà chỉ biết rằng pháp lực cuồn cuộn, thần uy ép thiên hạ!

Gót sen của Lữ Hồng uyển chuyển bước về ngọn núi đá kia, nàng không đám phi hành mà chỉ dùng hai chân cất bước.

Bởi vì, ở một nơi như thế này sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào mạo phạm, sớm đã nghe được, trong hư không nằm dày đặc một vài trận pháp, nếu như quá ngông nghênh thì có thể sẽ bị giết chết.

"Không phải là tu sĩ dị vực thì ở trong thành này có thể bay lên. Nhưng, không được lộ ra bất cứ sát khí nào." Một vị lão binh bảo vệ thành cổ nói.

"Tốt!" Lữ Hồng cũng chẳng đắn đo gì nữa, lập tức phóng lên trời cao, bay thẳng về phía ngọn núi đá ấy.

Mọi người nghe thấy vậy thì lần lượt đi theo sau.

Tòa thành bằng kim loại này rất lớn, với chín ngọn núi đá đầy hùng vĩ.

Ngọn núi trước mắt này, rộng rãi bao la, nó cũng không phải rất cao lớn kinh người thế nhưng lại có một luồng khí thế khiến người người kính nể, tựa như là đỉnh cao nhất của Tiên đạo vậy.

Bên giữa sườn núi có một hang động cổ không ngừng tản ra tiên khí thế nhưng không ai có thể lại gần được, bởi vì nơi đó có một tràng vực to lớn ngăn cản tất cả lại.

Bậc thang đá xanh nối thẳng lên tới đỉnh núi, bên trên có một chiếc đỉnh cổ cao ba thước, sương trắng không ngừng phun trào ra ngoài, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa hình chiếu của nhật nguyệt sơn hà.

Nó tựa như đang chứa đựng một vùng vũ trụ mênh mông vô tận.

Rất yên tĩnh, trên đường đi chẳng có chút bất ngờ nào phát sinh, tất cả mọi người đều thuận lợi leo lên đỉnh núi, đặt chân lên ngọn tiên sơn này, lúc này trong lòng ai ai cũng ngập tràn cảm xúc.

"Lên!" Lữ Hồng tiến lên rồi dùng sức nắm chặt lấy một tai đỉnh và một chân đỉnh, nàng muốn nhấc bổng nó lên.

Nàng trông rất mảnh khảnh, yếu mềm, thế nhưng sức lực lại vô cùng lớn, vùng hư không xung quanh những ngón tay trắng mịn ấy chợt sụp đổ và hình thành những khe lớn đầy đáng sợ, tiếp đó chúng không ngừng lan tràn ra xa.

Thế nhưng, nàng đã thất bại, mặc dù có sức lực hơn người thế nhưng cũng không cách nào có thể dịch chuyển được chiếc đỉnh này!

"Lên!"

Lữ Hồng lần nữa gầm khẽ, cả người phát sáng, lực sinh mệnh tựa như hải dương chập chùng, thêm vào đó nàng còn vận dụng tới bảo thuật, hàng loạt cốt văn đan dệt và tổ hợp lại với nhau, hình thành nên thần thông vô cùng mạnh mẽ, mục đích là muốn cuốn chiếc đỉnh này lên.

Nàng không tin chuyện hoang đường, dựa vào thần thông của bản thân, dựa vào bảo thuật tuyệt thế của Trường Sinh tộc, chẳng lẽ lại không thể xê dịch được chiếc đỉnh này?

Ầm ầm ầm!

Nơi đây phát ra âm thanh vô cùng to lớn, hàng loạt ánh chớp lan tỏa đan xen vào nhau, cảnh tượng khủng khiếp vô biên, dù cho được gọi là nữ thần Sinh Mệnh thì cũng có mặt điên cuồng của chính mình.

Kết quả, chiếc đỉnh lớn vẫn không nhúc nhích, vẫn im ắng đứng yên ở trên đỉnh núi, vững vàng như tảng đá, khí hỗn độn không ngừng lan tỏa ra ngoài, nhật nguyệt tinh thần không ngừng tỏa ánh sáng.

"Chiếc đỉnh này, nếu vận dụng thần thông để công kích thì cũng vô dụng, dù ngươi có mạnh hơn nữa thì có thể thắng được món pháp khí danh chấn thiên cổ ư, nó có thể hóa giải toàn bộ, chỉ có dùng sức lực của bản thân để nhấc lên mà thôi." Một vị lão binh nói.

Mọi người bừng tỉnh, đây là binh khí của Thiên Giác nghĩ, tất nhiên phải dùng sức lực để sử dụng, nếu muốn dựa vào thần thông bảo thuật để nhấc bổng thì hơn nửa sẽ không thành công.

Lữ Hồng nỗ lực thêm mấy lần nữa nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, mình đã thất bại, cơ bản không thể lay động chiếc đỉnh này.

Nguyên Mẫu đỉnh, vững như Thái sơn, yên tĩnh bất động.

"Tiền bối, như vậy không công bằng, đây là binh khí của một vị Tiên nhân, dù cho chúng ta có thiên tư siêu phàm thì vẫn còn cách rất xa cảnh giới Tiên đạo, như vậy làm sao có khả năng nhấc nổi chứ!" Lữ Hồng có chút không phục nói.

"Nguyên Mẫu đỉnh nguyên bản thì các ngươi chắc chắn sẽ không thể chạm vào được, nếu không sẽ bị chấn thành bột mịn ngay, đây cũng chỉ là hình chiếu do nó ngưng tụ lại mà thôi." Một vị trưởng lão nói.

Mọi người nghe vậy thì ngây ngốc, đây không phải là Nguyên Mẫu đỉnh nguyên bản ư?

Trông chẳng hề giả tạo chút nào, đưa tay sờ nắn cũng đều truyền tới sự lạnh lẽo.

Người giữ thành nói rõ, không bất cứ thứ gì có thể sánh với binh khí của Thiên Giác nghĩ, nó được bảo tồn hoàn chỉnh trong trận chiến Tiên cổ năm xưa, là một trong những Tiên khí đáng sợ nhất thiên hạ.

Không nói những truyền thừa khác, những cơ duyên khác, chỉ riêng binh khí nằm ở nơi này thì đã rất ghê gớm, rất quan trọng lắm rồi, đó là một binh khí vô thượng!

Nếu như tương lai xảy ra đại chiến thì ai có thể lay tỉnh lại binh khí này, nếu như có thể vận dụng nó tấn công thì tuyệt đối có thần uy cái thế kinh thiên động địa!

"Hình chiếu này được món binh khí kia ngưng tự thành, trọng lượng nặng nhẹ của nó đều phù hợp với trọng lượng năm xưa khi đại nhân Thiên Giác nghĩ lúc còn trẻ có thể sử dụng được." Một vị lão binh giải thích.

Mọi người thán phục, trong lòng khó có thể bình tĩnh được, không hổ là Thập Hung, lúc đang còn trẻ mà đã đáng sợ như vậy rồi, sức mạnh có thể đứng đầu thiên hạ!

Hoàn toàn chính xác, nữ chí tôn Lữ Hồng lúc còn trẻ này không cách nào có thể so sánh với Thiên Giác nghĩ khi cùng tuổi.

"Ta không bằng ông ấy!" Nàng có chút ủ rủ.

Phía sau, những chí tôn trẻ tuổi khác cũng đều nhíu mày, bọn họ hiểu rằng bản thân cũng rất khó có thể thành công.

"Tới ta!"

Đúng lúc này, Tử Nhật Thiên quân lớn giọng nói, được ánh tím bao quanh, được ráng tím bao phủ, hắn sớm đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không còn để tâm tới Thạch Hạo nữa mà bắt đầu tiến lên nâng đỉnh.

"Lên!"

Hắn hét lớn, dùng hết mọi sức lực, khung xương vang lên những tiếng cọt kẹt, ánh tím nổ vang như sấm rền, kết quả vẫn vô dụng như trước!

Chiếc đỉnh này vẫn không hề nhúc nhích, trước sau vẫn chẳng hề xê dịch tí nào.

"Lên cho ta!" Tử Nhật Thiên quân hét lớn, một hạt giống lấp lánh ánh tím xuất hiện và hóa thành một làn khói tím Hồng Mông quấn quanh trên chiếc đỉnh, như muốn nhấc nó lên cho bằng được.

"Phụt!"

Kết quả, sự tình khiến người người run sợ phát sinh, việc này cũng quá đáng sợ, sau khi Tử Nhật Thiên quân gọi ra hạt giống hoàn mỹ thì lập tức nhận lấy sự cắn trả và bị thương nặng.

"Ta thất bại rồi!" Tử Nhật Thiên quân thở dài và từ từ lùi về sau, hắn rất không cam lòng thế nhưng lại không thể làm gì được.

"Còn ai muốn lên nữa không?" Lão binh hỏi.

"Đó là binh khí của ta, ai có thể lay động được chứ!" Trên mặt đất, con kiến vàng dài chưa tới một tấc bĩu môi, làm ra dáng vẻ ngạo nghễ.

"Để ta thử xem sao!" Lam Tiên tiến lên, cả người dâng trào ánh xanh lam, quần áo phần phật, mặc cho nàng có dùng hết sức lực, sắc mặt tái nhợt thì cũng không cách nào nhúc nhích được chiếc đỉnh này.

Tiếp đó là đám người Tào Vũ Sinh cũng lên thử, nhưng dù có đỏ mặt tía tai cũng không thể xê dịch được chiếc đỉnh này.

"Để ta thử một lần."

Đúng lúc này thì Đại Tu Đà lên tiếng, hắn từ từ tiến về trước và nắm chặt lấy chiếc đỉnh này, tiếp đó miệng tụng chân kinh, âm thanh vang khắp đất trời.

Trên người hắn hiện ra ánh vàng hừng hực, da dẻ tựa như được đúc từ vàng ròng vậy, toàn bộ thân thể tựa như trở thành Kim Cương Bất Hoại thân.

Rầm!

Đúng lúc này thì Nguyên Mẫu đỉnh vang lên tiếng rung mạnh.

Mọi người giật mình, Đại Tu Đà quá ghê gớm, đây là sắp nâng lên thành công ư?

Nhưng, cũng chỉ vẻn vẹn là như thế mà thôi, Đại Tu Đà thu lại hai tay chứ cũng không có thử nghiệm thêm nữa.

"Quá đáng tiếc, sao không tiếp tục thử nữa, dù gì cũng đã khiến nó vang lên một tiếng, chút xíu nữa là có thể dịch chuyển rồi mà, Đại Tu Đà, sao ngươi lại từ bỏ thế?!" Nhiều người tiếc nuối.

"Ta đã thất bại." Đại Tu Đà lắc đầu, không hề nhiều lời.

Tiếp đó là Thích Cố ra tay, vị tới từ Thánh viện ít nói này bắt đầy tiến lên.

"Rầm!"

Đỉnh lớn nổ vang tựa như sấm rền.

Mọi người ngạc nhiên, tên đạo sĩ im im này không ngờ lại có sức lực lớn như vậy, lại có thể làm được tới mức này, không hề yếu hơn Đại Tu Đà.

Chỉ là, chiếc đỉnh phát ra tiếng nổ điếc tai ấy vẫn bất động, không cách nào bị nâng lên.

Thích Cố đạo nhân thở dài, hắn đi về một bên và thừa nhận sự thất bại.

Tiếp đó lại có thêm hai chí tôn trẻ tuổi tiến lên nữa, nhưng vẫn là thất bại, không một ai có thể nâng lên được.

Tình cảnh này làm mọi người cứng họng, ai cũng lộ vẻ trầm ngâm, chẳng lẽ thời đại này không có một ai có thể sánh vai cùng với Thiên Giác nghĩ lúc còn trẻ ư?

Việc này chẳng phải là nói, đời này kém xa Tiên cổ, nhất định sẽ diệt vong càng nhanh hơn.

Đừng nói là những người khác, ngay cả đám chí tôn trẻ tuổi cũng im lặng chẳng nói một lời, ai nấy đều vô cùng trầm mặc.

"Không cần phải ủ rủ như vậy, sức lực cũng không thể đại biểu toàn bộ, huống chi Đạo Sức lực cũng là phương diện mạnh nhất của Thiên Giác nghĩ, cũng không phải là phương diện mà các ngươi am hiểu nhất. Và điều này cũng không thể dùng làm tiêu chuẩn để so sánh mạnh yếu của sức chiến đấu được. Ví như chân long, khi nó còn trẻ thì sức lực cũng không cách nào sánh với Thiên Giác nghĩ, nhưng như vậy có thể phủ định sức chiến đấu của nó à? Trong hàng Thập Hung, nó chắc chắn xếp thứ nhất thứ hai!" Một lão binh nói.

Mọi người nghe thế thì tâm trạng cũng đỡ hơn rất nhiều, quả thật là như thế, mạnh như chân long cũng không cách nào so đấu về sức lực với Thiên Giác nghĩ được, vì vậy bọn họ cũng không thể vì thế mà cảm thấy thất bại.

"Đây chắc chắn chỉ có thể là binh khí của ta mà thôi, không một ai có thể vận dụng được." Kiến nhỏ màu vàng vỗ vỗ lồng ngực, nhìn xung quanh bằng nửa con mắt.

Đáng tiếc, mọi người phải cúi gập đầu thì mới có thể nhìn thấy nó được.

"Còn có ai muốn thử nữa không?" Vị lão binh cuối cùng hỏi.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Thạch Hạo, có lẽ chỉ có mỗi mình hắn còn tư cách để thử.

"Không dung hợp với hạt giống hoàn mỹ nào, thế nhưng... ngươi cũng rất mạnh, chuyện gì đã xảy ra?" Một vị lão binh nghi hoặc nói, hắn cau mày lộ vẻ không hiểu.

"Để ta thử một lần xem sao." Thạch Hạo lựa chọn ra tay, hắn cũng chẳng hề sợ thất bại, cũng muốn thử một lần xem thế nào, so sánh sự chênh lệch của bản thân với chủng tộc Thiên Giác nghĩ này tới mức nào.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người hắn.

"Kỳ lạ, thật sự là không hề dung hợp với một hạt giống hoàn mỹ, tại sao lại có thể mạnh mẽ như thế?" Một vị lão binh nghi hoặc và quan sát thật kỹ hắn.

"Boong!"

Tiếng kim loại lanh lảnh vang vọng, sau khi nắm chặt Nguyên Mẫu đỉnh thì Thạch Hạo chợt dùng sức.

"Lên!"

Hắn hét lớn một tiếng, vận dụng tới sức lực cực đạo của thân thể, hoàn toàn khác xa dĩ vãng, thể hiện toàn bộ sức mạnh sau khi bản thân đã trải qua muôn vàn thử thách!

Thân thể này trông thon gọn thế nhưng lại cường tráng vô cùng, cả người không ngừng phun trào tinh lực ngập trời!

Thời khắc này, tất cả mọi người không tự chủ mà rút lui về sau, thân thể của một người sao có thể mạnh mẽ như vậy chứ, tự bản thân hóa thành tràng vực và ảnh hưởng tới thời gian cùng không gian ở xung quanh.

Mọi người trợn tròn mắt!

Ầm ầm!

Nguyên Mẫu đỉnh đã bị nhấc khỏi mặt đất!

"Sao có khả năng chứ, chẳng lẽ nói... kỷ nguyên này lại có người đã thông qua được con đường kia rồi!?" Một lão binh run giọng nói.

"Binh khí của ta, làm sao có thể lại bị người khác nhấc bổng lên trước thế này?!" Thiên Giác nghĩ nhỏ vàng óng hét lớn, nó giật nảy cả người, cảm thấy như đang nhìn lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.