Phong Hồn

Chương 49: Chương 49




Editor: Nguyetmai

"Ơ, tiểu thư Molly… Xin… Xin chào." Sau khi Hank xoay đầu qua nhìn thấy cô gái đó thì nhanh chóng nhận ra đối phương, anh ta ngập ngừng ấp úng trả lời.

"Tôi đã nói rất nhiều lần, Hank, cứ trực tiếp gọi tôi là Molly được rồi." Cô gái đó trông bằng tuổi với Hank, vóc dáng còn thấp hơn cả anh ta. Cô ấy mặc quần áo màu trắng, chứng tỏ cô ấy là dân cư của khu vực thứ ba.

"Hai người này là bạn của anh sao? Ơ? Sao bọn họ lại mặc quần áo bảo hộ?" Molly nghi hoặc hỏi.

"Tiểu thư Molly." Sắc mặt của Hank căng thẳng, mồ hôi từ trên thái dương của anh ta chảy xuống, anh ta cố gắng lấy lại dũng khí, mở miệng nói trước Phong Bất Giác: "Tôi và bạn tôi có chút chuyện cần giải quyết, hiện tại không rảnh, đợi chúng tôi làm xong việc thì sẽ xin lỗi giải thích với cô..." Anh ta nói xong thì định tiếp tục đi về phía trước.

"Giải quyết công chuyện?" Molly nghi hoặc nhìn Hank, "Đến khu vực thứ ba?" Anh mắt cô ấy nhanh chóng lướt qua người Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh: "Tại sao hai người không thay đồ bảo hộ ra?" Ánh mắt cô ấy hướng lên trên, chiều cao bất thường của hai người chơi càng dấy lên sự nghi ngờ của cô ấy: "Các người cũng là người nhặt rác sao? Định đi giải quyết chuyện gì?"

Hank trừng to mắt, "Đây là mệnh lệnh của cấp trên." Anh ta nói nghiêm túc hơn: "Xin cô đừng quản có được không, tiểu thư Molly."

"Hank, anh làm sao thế?" Molly trả lời: "Anh chưa bao giờ nói chuyện như vậy."

"Haiz..." Lúc này Phong Bất Giác liền mở miệng nói: "Thật ra anh ta cũng là muốn giúp cô." Anh ngừng lại một chút, "Đáng tiếc, bây giờ tôi đã quyết định, không thể để cô rời khỏi."

"Đây đang là trên đường, nếu anh động thủ giết người, anh sẽ lập tức bị bao vây!" Hank đè nén giọng xuống nói với Phong Bất Giác.

"Cô Molly." Phong Bất Giác không để ý đến Hank, mà nói với Molly: "Rất xin lỗi, phải mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến rồi."

Molly lùi về sau hai bước theo bản năng: "Rốt cuộc các người là ai?" Cô ấy nhìn sang Hank: "Hank, rốt cuộc là chuyện gì đây?"

"Hank bị chúng tôi ép buộc, nếu bây giờ cô hét to lên, bỏ chạy, hoặc làm ra bất cứ hành động nào khiến nhân viên tuần tra kéo đến đây thì Hank sẽ bị giết chết." Phong Bất Giác nói ra mấy câu hù dọa trước, ngăn cản hành động thiếu suy nghĩ của đối phương: "Tôi biết. Cô chưa chắc đã tin lời tôi nói lúc này, nhưng xin hãy dựa vào những gì cô hiểu về Hank, bình tĩnh mà suy nghĩ tình hình hiện tại để phán đoán những gì tôi nói tiếu theo là thật hay giả."

Phong Bất Giác nói: "Trên tay chúng tôi có một loại vũ khí nào đó có tốc độ cực nhanh, có khả năng giết chết người bên cạnh cực kỳ hiệu quả. Mà bản thân chúng tôi cũng có sức lực mạnh hơn sự tưởng tượng của hai người, cho dù là tốc độ chạy, lực nhảy hay là khả năng sinh tồn thì chúng tôi đều vượt qua sự hiểu biết của cô về loài người."

"Giả sử chúng tôi bị bại lộ, Hank lập tức sẽ chết. Sau đó chúng tôi sẽ giết từng thôn dân muốn tiếp cận hay ngăn cản chúng tôi. Thôn của các người ít nhất sẽ chịu tổn thất trên nghìn người, tổn thất về mặt vật chất sẽ là chuyện khác."

"Nhưng giả sử cô phối hợp với chúng tôi, dẫn chúng tôi đến khu vực phía trước để tham quan một chút, sau khi đạt được mục đích thì chúng tôi sẽ âm thầm rời khỏi."

"Hiện tại, cô có thể lựa chọn, là hợp tác với chúng tôi hay là bắt đầu hét to lên."

...

Năm phút sau, trong khu vực thứ ba.

"Thật không thể tin nổi, anh lại dẫn người bên ngoài vào thôn." Molly dùng một giọng điệu oán trách lặng lẽ nói với Hank.

Hank đi đến bên cạnh cô ấy, cũng nhỏ tiếng trả lời: "Tôi là bị ép buộc… Giống như tình hình của chúng ta hiện tại."

"Cái gì mà hai chúng ta… Từ bây giờ tôi và hai sẽ vạch ranh giới rõ ràng." Molly không vui trả lời: "Tôi sớm nên nghe lời người ta nói, đừng qua lại với người ở khu vực một."

"Haiz..." Hank mở miệng định nói, nhưng sau cùng vẫn không nói ra tiếng nào, anh ta từ muôn lời muốn nói, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Lúc này, Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh đi sau lưng hai người họ, từ lúc Molly đi ra phía trước thì nhân viên tuần tra đã không còn bước tới hỏi chuyện nữa. Xem ra có người ở khu vực thứ ba dẫn đường thì thật sự rất thuận lợi.

"Không cần lo lắng, cô Molly. Cô chỉ cần đưa chúng tôi đến chỗ giao nhau giữa khu vực thứ ba và khu vực thứ tư là được." Lúc này Phong Bất Giác nói: "Tiếp theo, cô có thể rời khỏi đây rồi."

Molly nghe xong thì tỏ ra ngỡ ngàng thấy rõ: "Các người muốn đi vào khu vực thứ tư?" Cô ấy hỏi tiếp: "Vậy Hank thì sao? Các người cũng sẽ thả anh ta chứ?"

"Hừm… E rằng là không, và cũng không thể." Phong Bất Giác trả lời.

"Ha ha… Vậy thì cảm ơn." Hank cười gượng trả lời.

Câu trả lời này khiến Molly vô cùng kinh ngạc, nhưng tiếp theo Hank dùng một giọng nói tự mình cam chịu để giải thích tất cả mọi chuyện: "Tôi nghĩ từ giây phút tôi dẫn hai người vào thôn thì tôi đã không thể tiếp tục ở trong thôn này nữa."

"Ơ? Cuối cùng cũng hiểu ra được rồi sao." Phong Bất Giác nói.

"Trước đó các người không cho tôi đi phục mệnh thì tôi nên nghĩ đến rồi, kết quả vẫn bị các người lừa." Hank nói: "Tôi thật sự quá chậm chạp, lúc nãy tôi mới nghĩ ra."

Phong Bất Giác nói: "Vậy thì, tôi có thể nói thẳng mọi chuyện rồi, cho dù kết quả của chuyện này ra sao, chỉ cần anh rơi vào móng vuốt của Khấu Bản thì chắc chắn sẽ chết, chỉ khi chúng tôi thành công thì anh mới có con đường sống."

"Đến cả chuyện rốt cuộc các người muốn làm tôi cũng không biết." Hank trả lời.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh bày ra vẻ mặt như cá chết, liếc mắt nhìn Phong Bất Giác nói: "Đúng vậy… Tôi cũng không rõ lắm, anh có thể nói rõ một chút không."

"Đầu tiên, chuyện chúng ta cần làm, chắc chắn không phải là giết người dân trong thôn. Nếu muốn làm chuyện như vậy, sau khi chúng ta tiến vào khu dân cư thì có thể trực tiếp mở vũ khí giết chóc." Phong Bất Giác nói: "Thứ hai, chúng ta cũng không thể chỉ tham quan cảnh vật con người nơi đây, lý do đó tôi nghĩ anh cũng sẽ không thật sự tin tưởng." Anh ta mỉm cười nói: "Mục đích chủ yếu của tôi chính là có được tri thức khoa học kỹ thuật trong miếu thần. Mục đích tiếp theo chính làm điều lại hệ thống xã hội trong thôn."

"Anh nói khoa học kỹ thuật gì? Trong miếu thần cơ bản chẳng có kiến thức khoa học kỹ thuật nào, trong đó chỉ ghi lại những lời thần linh dặn dò xuống, chỉ có một số ít Tư Tế mới có tư cách để học." Lúc này Molly nói chen vào.

"Những lời nói dối này, đều được truyền bá từ khi các người còn ở độ tuổi chưa phân biệt rõ mọi chuyện." Phong Bất Giác nói: "Gia tộc Khấu Bản chỉ là độc quyền một số tri thức khoa học kỹ thuật mà các người không biết, bọn họ không để các người tiếp xúc đến những tri thức đó để thuận tiện cho việc dùng những lời dối trá từ tôn giáo để nô dịch các người." Bọn họ trách trời thương dân mà than thở: "Sự dốt nát và hoảng sợ là hai thứ khiến suy nghĩ của con người mãi mãi dừng lại ở mức của một con dã thú đói khát. Chỉ có văn minh mới có thể đánh bại bọn chúng, mà bọn chúng lại chiếm đóng trên bậc thang tiến bộ của loài người, không ngừng nuốt chửng những người tiên phong."

"Đối với thời đại mà các người sinh sống, một nghìn năm trước, con người xem các cô gái vô tội là phù thủy mà thiêu chết, chỉ là vì muốn bản thân có thể ngủ yên giấc, hoặc là vì năm tới thu hoạch được vụ mùa tốt. Năm trăm năm trước, lý luận của Charles Darwin cắt câu lấy nghĩa, hét to rằng "Chúng ta không phải là khỉ", ngăn cản các trường học giảng dạy thuyết tiến hóa, ha ha… Tôi cảm thấy đám người này không khác mấy so với loài khỉ."

"Lại đến hơn hai trăm năm trước, người của nhà Khấu Bản nắm chặt ngọn lửa tri thức trong tay, khiến những con người sống trong màn đêm và giá lạnh duy trì mãi sự vô tri và hoảng sợ, để thuận tiện cho họ thống trị và nô dịch trong thời gian dài."

"Tôi không tin mấy lời quỷ quái của các người, Tư Tế sớm đã cảnh cáo chúng tôi, người ngoại lai đều là ma quỷ miệng nói đầy lời giả dối. Các người đừng mong dùng những lời xúc phạm này để xuyên tạc tín ngưỡng của tôi." Molly trả lời.

"À, bọn họ chỉ muốn bảo đảm rằng, khi các người gặp phải người biết được sự thật thì sẽ không bị những lời nói này làm ảnh hưởng." Phong Bất Giác cười lạnh: "Bọn họ còn cho phép các người giết chết người ngoại lai một cách vô điều kiện, không phải sao?"

"Các người từ bỏ đi, gặp phải vệ binh thì các người chết chắc, trang bị của các người không giống như nhân viên tuần tra, bọn họ sẽ tiêu diệt bất cứ ai có ý đồ xâm nhập vào khu vực thứ tư. Cho dù trong tay các người có con tin hay không..." Molly vẫn không bị Phong Bất Giác thuyết phục: "Chỉ cần các người hứa thả Hank ra, tôi có thể nghĩ cách để các người rời khỏi thôn."

"Ừ, cô có khả năng đàm phán hơn Hank nhỉ?" Phong Bất Giác nói: "Nhưng rất tiếc, mục đích của chúng tôi sẽ không thay đổi." Anh ta cười một tiếng: "Hơn nữa, Hank không thể nào lại đứng về phía của Khấu Bản, đúng không? Bạn đồng hành."

Molly kinh ngạc xoay đầu qua Hank, anh ta tỏ ra một thái độ bình tĩnh trước giờ chưa từng có: "Xin lỗi. Tiểu thư Molly, trước mắt tôi chỉ có một con đường, chính là hành động cùng bọn họ, tôi đã không còn đường quay lại nữa."

"Hank..." Molly nói: "Lẽ nào anh đã bị hai người ngoại lai này dùng tà thuật gian ác mê hoặc rồi sao?"

"Không, tôi rất tỉnh táo, tôi chưa từng tỉnh táo thế này bao giờ." Hank trả lời: "Tuy hai người ngoại lai này lại uy hiếp sẽ giết tôi, nhưng bọn họ không dùng lý do thần thánh nào đó để thao túng suy nghĩ của tôi." Anh ta kiên định nói: "Nếu những lời mà con của thần nói là đúng, vậy tôi chính là tội nhân giúp đỡ người ngoại lai, có âm mưu lật đổ thần linh. Kết quả thế nào tôi không biết, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là chết. Lúc này dù chính tay tôi giết chết hai người ngoại lai kia thì có thể làm gì? Bọn người Tư tế sẽ tha cho tôi sao? Tôi cũng sẽ bị trị tội với án tử hình. Thay vì chết như vậy thì chi bằng cố gắng một lần xem sao."

Cuồng Tông Kiếm Ảnh không biết vì sao lại mỉm cười: "Nói rất hay. Hank, nói tiếp đi."

Hank nói tiếp: "Nhưng nếu hai người ngoại lai này nói đúng thì sao? Cái gọi là con của thần và tư tế, tất cả những gì họ nói đều là giả dối thì sao?"

"Anh có biết mình đang nói gì không? Hank, sao anh có thể..." Molly cắt ngang lời anh ta.

Hank hỏi ngược lại: "Tại sao lại không thể?" Anh ta xoay đầu qua nhìn Molly: "Tôi vừa sinh ra thì đã được cho biết mình là người dân của thần, mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của các Tư Tế và gia tộc Bản Khấu. Chỉ cần làm ngược lại những gì họ nói thì có nghĩa là phản bội ý chí của thần, sẽ bị trị tội ngay lập tức. Ba tôi, anh tôi mạo hiểm cả tính mạng để làm việc và lao động, nhưng cũng chỉ đủ để miễn cưỡng sống qua ngày. Còn bọn Tư Tế kia thì chẳng cần làm gì cũng có một cuộc sống xa xỉ."

"Tôi chỉ có thể học những thứ mà bọn họ chỉ định, nói những lời bọn họ cho tôi nói, làm những chuyện mà bọn họ chỉ thị, lại còn phải thành khẩn cúng bái, ca tụng công đức của bọn họ."

"Nếu đó là chỉ ý của thần thì thần linh như vậy cũng không đáng để tôi hiến dâng. Vì hắn không hề nghĩ tới chuyện sẽ hồi báo gì cho các tín đồ như chúng tôi, hắn chỉ muốn xem chúng tôi là trâu ngựa để sai khiến, chỉ có bọn Tư Tế và gia tộc Khấu Bản mới là con người."

Molly dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hank, "Anh điên rồi..."

"Có lẽ vậy." Hank nói: "Nhưng tôi cảm thấy rất tốt, cảm giác này trước giờ chưa từng có. Lúc này trong đầu tôi cảm thấy bản thân đã nắm được vận mệnh trong tay, dù cái giá để đổi lại cảm giác này là cái chết thì tôi cũng không hối tiếc."

"Cảm giác này gọi là "tự do"." Phong Bất Giác nói: "Khi sự trói buộc mà bọn họ áp đặt lên người anh bị phá vỡ, cho dù là anh đang ở trong nhà tù hay là gần đất xa trời thì ít nhất từ giây phút đó, anh đã được tự do. Chỉ cần anh còn một hơi thở thì không ai có thể đoạt lấy sự tự do của anh một lần nữa." Phong Bất Giác dùng một ngữ khí cực kỳ kích động để nói: "Chỉ cần anh giúp đỡ chúng tôi, lật đổ sự độc quyền tri thức của bọn Tư Tế và gia tộc Khấu Bản, phá vỡ lời nói dối của bọn chúng... Hank, anh không chỉ có thể sống tiếp mà còn trở thành một người anh hùng. Tất cả các đồng bào của anh, bao gồm cả cô Molly, mọi người đều có thể cảm nhận được mùi vị của sự tự do."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.