Phong Hồn

Chương 488




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lệ tổng của khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận mất tích bí ẩn, làm cho các giới chú ý.

Không ai biết Lệ Thịnh mất tích thế nào.

Căn cứ vào khẩu cung của các nhân viên, trước sau khi hắn ta mất tích chỉ tầm một phút đồng hồ, bọn họ nhìn thấy Lệ Thịnh vào văn phòng, sau đó vang lên một tiếng vang thật lớn.

Tiếp theo thì người đã biến mất.

Tìm mấy ngày, cũng không tìm được tung tích của Lệ Thịnh.

Lúc đầu mọi người tưởng là do kẻ thù của Lệ Thịnh gây nên, nhưng mà điều tra toàn bộ, cũng không có ai có hiềm nghi.

Mất tích kỳ quái như thế, có người bắt đầu suy đoán theo hướng không đáng tin cậy.

Ví dụ như bị người ngoài hành tinh bắt cóc gì đó.

Lệ Thịnh mất tích, khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng. Từ trên xuống dưới khoa học kỹ thuật Hằng Nhuận tràn ngập một bầu không khí kỳ quái.

-

"Cô cảm thấy Lệ Thịnh mất tích kiểu gì nhỉ?" Phong Ngô Diệp dẫn Sơ Tranh đi về phía phòng thí nghiệm, hết sức tò mò vì chuyện Lệ Thịnh mất tích.

"Sao tôi biết được." Sơ Tranh mặt không cảm xúc.

"Lúc trước không phải hắn còn tính kế cô sao? Cô không muốn biết hắn đi đâu à?"

"Không muốn." Sơ Tranh mặt lạnh lùng.

"..." Phong Ngô Diệp chậc một tiếng, nói nhỏ hai câu, dời chủ đề: "Cô cần phòng thí nghiệm làm gì?"

"Có chút việc."

Sơ Tranh không nói, Phong Ngô Diệp cũng không hỏi nhiều: "Nhưng cô chắc mình có thể tự làm chứ?"

"Đương nhiên."

Trong phòng thí nghiệm đều là máy móc điều khiển, chuyện này có gì khó.

Phong Ngô Diệp rất nhanh cho Sơ Tranh một gian phòng thí nghiệm, Sơ Tranh đi vào lập tức đóng hết tất cả giám sát lại.

Phong Ngô Diệp thở dài, con lớn rồi, có bí mật rồi.

Khoảng hai tiếng sau, Phong Ngô Diệp nhận được tin nhắn của Sơ Tranh, bảo anh ta gọi Phong Diên đến.

"Gọi anh tới đây làm gì?" Phong Diên bận tối mày tối mặt, bớt chút thời gian chạy tới.

"Không phải em, là vị kia nhà anh." Phong Ngô Diệp thở dài.

"Vị nào nhà anh?"

"Còn có thể là vị nào." Ba ba Phong Ngô Diệp phi thường không vui chỉ vào cửa phòng thí nghiệm: "Cô ấy bảo anh vào."

Phong Diên kịp phản ứng, đẩy cửa phòng thí nghiệm ra đi vào bên trong.

"..."

Trong phòng, thứ đầu tiên Phong Diên trông thấy chính là một đống linh kiện.

"Em đang làm gì thế?" Đang êm đẹp tự nhiên tháo mình ra thành thế này! Điên rồi sao?

"Giúp em lắp lại đi." Giọng nói của Sơ Tranh vang lên từ một chiếc máy tính bên cạnh.

"Anh?"

"Ừ."

Mi tâm Phong Diên cuồng loạn: "Anh không biết lắp, anh bảo Phong Ngô Diệp..."

Sao Sơ Tranh có thể đồng ý: "Không được, anh muốn người khác nhìn thân thể em à?"

Vừa rồi Phong Diên thấy không có gì, dù sao chỉ là người máy, thân thể cô còn do Phong Ngô Diệp chế tạo... Nhưng không biết vì sao Sơ Tranh nói vậy, hắn lại cảm thấy có chút không thể tiếp nhận được.

"Nhưng anh không biết làm."

"Không sao, anh cứ làm theo lời em bảo là được."

"..."

Phong Diên có thể làm sao?

Hắn không thể gọi Phong Ngô Diệp vào giúp đỡ, chỉ có thể tự dựa theo lời Sơ Tranh sai sử, một lần nữa lắp ráp lại thân thể cho cô.

【 Tiến độ thu thập tư liệu 0% 】

"Ngừng!"

Sơ Tranh đột nhiên hô ngừng, Phong Diên nhíu mày: "Sao thế?"

"Cái trong tay anh không lắp."

Phong Diên nhìn đồ vật trong tay, là một linh kiện không lớn, làm bằng thủy tinh bán trong suốt, thứ giống như vậy vừa rồi hắn đã lắp vào rất nhiều cái, trải rộng khắp các nơi khác nhau trong cơ thể.

"Vì sao không lắp?"

"Anh hỏi Phong Ngô Diệp xem còn có thứ tương tự thay thế không."

"..."

Phong Diên đành phải ra ngoài tìm Phong Ngô Diệp.

"Không có, em chỉ có một chút vật liệu như vậy, đập hết lên người con gái em rồi." Phong Ngô Diệp nói: "Anh biết thứ này... Anh, rốt cuộc anh và cô ấy đã từng ấy ấy chưa?"

"???"

"Cô ấy là người máy bầu bạn mà, anh chưa dùng lần nào hết à?"

"..." Phong Diên lắc đầu.

"!!!" Phong Ngô Diệp phát điên, đột nhiên ngẩng đầu: "Khoan đã, anh hỏi thứ này để làm gì?"

"Cô ấy không cho lắp cái này." Phong Diên nói: "Hỏi cậu có thứ để thay thế không."

"Không cho?? Vì sao?"

"..." Sao hắn biết được!

Cô ấy cứ không cho thôi!

Phong Ngô Diệp không có nhiều, nguyên vật liệu chỉ có một chút như vậy, anh ta đã sớm dùng hết.

"Cũng không có gì đáng ngại, thứ này dùng để khống chế độ mẫn cảm và nhiệt độ của cơ thể. Anh không phát hiện nhiệt độ của cô ấy giống con người như đúc sao?"

"Kỹ thuật này không phải đã sớm có rồi à." Trên thị trường có không ít người máy bầu bạn, nếu như ngay cả điểm ấy cũng không làm được thì căn bản không dám đưa lên thị trường.

"Hừ, không giống được đâu, ôi, em không nói rõ với anh được, anh thử sử dụng là biết thôi." Phong Ngô Diệp khoát khoát tay: "Thiếu một cái cũng không có vấn đề gì."

Phong Diên mặt mày lãnh đạm: "Cô ấy không phải đồ vật, cậu chú ý dùng từ."

"Đúng đúng đúng, con bây giờ là con có tư tưởng rồi, không phải người máy bình thường. Em sai rồi." Phong Ngô Diệp liên tục gật đầu.

Phong Diên trở lại phòng thí nghiệm, không nói nhiều với Sơ Tranh.

Phong Ngô Diệp nói không ảnh hưởng, chắc chắn sẽ không giả.

[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của Hạ Lan Tâm Nhiên. Bất cứ nơi nào khác đăng tải bản edit của Hạ Lan Tâm Nhiên đều là ăn cắp. Đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor, cảm ơn!]

-

Sơ Tranh khôi phục bình thường, cùng Phong Diên đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Phong Ngô Diệp quan sát cô từ trên xuống dưới, không nhìn ra có vấn đề gì.

"Bé yêu, cô đã làm gì thế?"

Sơ Tranh chân thành nói: "Để hắn cẩn thận tìm hiểu thân thể tôi."

Phong Ngô Diệp: "!!!"

Phong Diên: "..."

Nếu như không phải biết cô tháo mình ra, thì còn tưởng hai người làm gì ở bên trong đấy!

"Đi." Phong Diên không muốn ở lại lâu, lát nữa Phong Ngô Diệp lại phun ra mấy từ lung tung vớ vẩn nữa.

-

Phong Diên thật sự nghĩ mãi mà không rõ mục đích Sơ Tranh làm chuyện này là gì, trên đường trở về muốn hỏi, lại không biết làm sao mở miệng.

"Thứ này anh bảo quản cẩn thận, nhất định phải mang theo bên người." Khi Phong Diên xoắn xuýt, Sơ Tranh đặt thứ mà cô lấy ra vào trong tay hắn.

"Vì sao?"

Bởi vì Nguyễn Lượng muốn anh mang theo đó!

Đương nhiên lời này Sơ Tranh không nói, dù sao hắn cũng không biết Nguyễn Lượng, nói ra lại là một đống câu hỏi nữa.

Cho nên Sơ Tranh hùng hồn nói: "Đồ của em, anh không nên bảo quản cho tốt sao?"

"..."

Phong Diên phát hiện mình không có cách gì với cô.

Một loại cảm xúc rất khó hiểu, làm cho mình cực kỳ để ý đến cô, vô thức làm theo những lời cô nói.

Phong Diên trầm mặc cất kỹ đồ vật, rồi đến sau này, ngày nào cũng mang theo trên người.

Buổi tối, Sơ Tranh ôm gối đến phòng Phong Diên.

Phong Diên vừa thay áo ngủ: "Em làm gì?"

Sơ Tranh chỉ chỉ giường.

"... Em có phòng của mình, vì sao nhất định phải ngủ chỗ anh." Đây là đang tra tấn ai đây?!

"Ngủ cùng anh là chức trách của em mà." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói: "Em là một người tốt, sẽ nghiêm túc thực hiện chức trách của mình."

"..." Em cũng không phải người.

Phong Diên biết cho dù bây giờ hắn không cho cô vào, thì đợi đến nửa đêm cô cũng sẽ tự vào.

Khóa cửa?

Cửa đó có thể khóa được cô à?

Phong Diên như sống không còn gì lưu luyến ngầm thừa nhận cho cô vào: "Không cho phép làm chuyện kỳ quái."

"Cái gì gọi là chuyện kỳ quái?"

"..." Phong Diên đột nhiên không biết nên giải thích thế nào: "Được rồi, ngủ đi."

Phong Diên tắt đèn đi ngủ.

Sơ Tranh chui vào trong chăn của hắn, Phong Diên nhịn một chút, cuối cùng vẫn ôm lấy người: "Cứ như vậy, không được phép lộn xộn nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.