Phong Hồn

Chương 48: Chương 48




Editor: Nguyetmai

"Đàn chị, hình như là tìm chị." Hoàng Duyệt đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm.

Hoắc Miên cũng nghe thấy rồi, tên của cô rất ít trùng, nếu có người gọi Hoắc Miên thì chính là tìm cô.

Lúc này, cách đó không xa có vài người đàn ông cao to thô kệch vẻ mặt tức giận đi tới. Bọn họ mặc kệ sự khuyên can của bảo vệ, vọt tới cửa khoa xét nghiệm.

"Ai là Hoắc Miên, đi ra đây cho ông!" Người đàn ông dẫn đầu có cái đầu khá to, trên cổ đeo dây chuyền vàng, hung ác nói.

"Tôi là Hoắc Miên, xin hỏi có chuyện gì không?"

"Cô là Hoắc Miên?" Người đàn ông xác nhận lần nữa.

Hoắc Miên gật đầu nhìn bốn người đàn ông đối diện, cô không quen biết người nào cả.

"Vậy thì dễ rồi, chúng tôi là người nhà của bệnh nhân Viên Phân Phân, tôi là anh trai cô ấy. Nghe nói mấy ngày trước em gái tôi nằm viện, cô là người phẫu thuật sinh mổ cho em ấy, đúng không?"

"Đúng vậy." Hoắc Miên cực kì bình tĩnh.

"Vậy cô là bác sĩ à?"

"Không phải."

"Nghe nói cô chỉ là y tá, lại còn là y tá thực tập, đúng không?"

"Đúng vậy." Hoắc Miên gật đầu.

Hoàng Duyệt len lén kéo góc áo Hoắc Miên, nhắc nhở cô đừng nói nữa.

"Cô là y tá, lại còn là y tá thực tập, dựa vào cái gì mà phẫu thuật cho em gái tôi hả? Ai cho cô lá gan đó, cô lấy mạng sống của em gái tôi ra làm thí nghiệm à? Cô coi em ấy là chuột bạch sao?"

"Không phải như vậy, tình huống lúc đó rất khẩn cấp, em gái anh khó sinh, lại còn là thai ngôi mông, hơn nữa đã rong huyết, tôi không có lựa chọn khác, vì cứu hai mẹ con, tôi chỉ có thể làm vậy."

"Thối lắm, tôi chưa nghe nói bệnh viện nào để y tá phẫu thuật cả, bác sĩ đều chết sạch rồi sao? Tôi hỏi cô, bệnh viện các cô lớn như vậy, bác sĩ đi đâu rồi?"

"Đêm đó bác sĩ có việc không ở bệnh viện, cũng không kịp chuyển viện, anh có thể hỏi em rể anh chuyện này, anh ta đã đồng ý." Hoắc Miên giải thích rõ từng chữ.

"Tôi hỏi em rể tôi rồi, em ấy nói em ấy không biết cô là y tá, nếu em ấy biết cô không phải là bác sĩ thì dù em gái tôi có gặp nguy hiểm, em ấy cũng tuyệt đối không cho cô phẫu thuật."

Nghe xong, sắc mặt Hoắc Miên hơi thay đổi.

Cô còn nhớ rõ lúc cô bảo người đàn ông đi nộp tiền phẫu thuật, cô đã nói với anh ta không có bác sĩ trực đêm, nếu cô phẫu thuật thì sẽ có tính mạo hiểm. Khi đó, anh ta chỉ biết cầu xin cô, hận không thể gọi cô là mẹ ruột, bây giờ lại đổi lời nói, thật sự rất thú vị.

Hoàng Duyệt không bình tĩnh được nữa, đứng dậy nói: "Các anh có ý gì? Tôi và đàn chị tốt bụng cứu người nhà các anh, vậy mà các anh lại nói như vậy. Nếu lúc đó đàn chị của tôi không giúp em gái anh phẫu thuật thì bây giờ cô ta đã là một cái xác rồi."

"Thối lắm, các cô đừng tưởng rằng chúng tôi không biết gì liền lừa gạt chúng tôi. Hai cô là y tá, vì muốn thỏa mãn lòng riêng của mình nên lấy em gái tôi ra làm thí nghiệm, càng hèn hạ hơn là bệnh viện còn giấu giếm cho hai cô. Tôi nói cho các cô biết, bây giờ em gái tôi còn chưa ra viện, cơ thể đã có dấu hiệu không khỏe rõ ràng, sau này có di chứng gì thì các cô đều phải gánh chịu."

"Tôi đã xem tình trạng cơ thể của em gái anh rồi. Cô ta rất khỏe, rất nhanh có thể ra viện."

"Không thể nào, em gái tôi vừa nói bị choáng đầu, không ra viện được. Bệnh viện các cô, còn cả cô nữa, đều là đồ vô trách nhiệm, lấy người bệnh làm thí nghiệm. Các cô phải cho người nhà chúng tôi một câu trả lời hợp lý."

"Câu trả lời hợp lý? Các anh muốn câu trả lời hợp lý như thế nào?" Hoắc Miên đã đoán được mục đích của đám người nhà bệnh nhân này rồi.

"Cô và bệnh viện phải bồi thường cho em gái tôi."

Quả nhiên, nghe xong những lời này, Hoắc Miên liền nở nụ cười.

"Nói trắng ra là hôm nay anh dẫn người tới đây để tống tiền, đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.