Phong Hồn

Chương 42: Chương 42




Editor: Nguyetmai

Học viện Đệ Nhất.

Sắc mặt của Lục Minh tối sầm.

Theo lý thuyết, có được cổ phần đảo tu luyện trong truyền thuyết hẳn là anh phải hài lòng mới đúng, nhưng không hiểu vì sao trong lòng anh luôn có cảm giác khó chịu.

Thật sự...

Chủ nhiệm kia có ý gì?

Coi thường anh?

Vương Hiên nhập học cũng chỉ là chuyện một câu nói, vì sao anh nhập học lại phiền toái như vậy?

Chị gái đích thân đưa ra yêu cầu, hơn nữa còn mượn danh nghĩa sư phụ Thu Thư Nghi vì muốn anh nhập học.

Nhiều chống lưng như vậy?

Kết quả thì sao?

Học viện Đệ Nhất thật sự nhường lại cổ phần.

Cũng có thể nói - Học viện Đệ Nhất tình nguyện giao 5% cổ phần nơi tu luyện để không làm bẽ mặt Lục Nhan và Thu Thư Nghi cũng không muốn cho Lục Minh nhập học.

Coi thường anh đến thế?

Tinh thần Lục Minh như tan vỡ.

"Chị đi thăm dò..."

Lục Nhan cũng cảm thấy không đúng lắm.

Chẳng lẽ...

Vô tình đắc tội nhân vật nào rồi?

Vì vậy, cô ấy cố tình đi tìm hiểu tình hình, sau khi trở về, biểu cảm cũng vô cùng kỳ quái.

"Sao vậy?"

Trong lòng Lục Minh hơi hồi hộp.

"..."

Lục Nhan im lặng một lúc, sau đó lên tiếng nói: "Sau khi tiến hành tìm hiểu đại khái về truyền thừa Nguyệt Ảnh, cuối cùng... đánh giá của bọn họ là..."

Lục Nhan hơi ngừng lại: "Sức phá hoại quá mạnh mẽ, không đặc cách được!"

"Hả?"

Lục Minh ngơ ngác.

Phá hoại... Sức phá hoại quá mạnh?

Anh chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao thôi mà.

"Còn có chuyện đã xảy ra mấy ngày nay..."

Khuôn mặt của Lục Nhan lộ ra ý cười: "Bọn họ đều cho rằng... vì suy nghĩ cho an toàn của học viện và các sinh viên, tạm thời không cho em vào học viện thì hơn..."

Lục Minh: "???"

An toàn của học viện?

An toàn của sinh viên?

Có ý gì?

Lục Minh anh là người như thế sao?

Nếu như không phải lần này gặp nguy hiểm thì ai tự nhiên phá đảo làm gì? Hơn nữa cũng đâu phải một mình anh phá? Chuyện tiếp theo rõ ràng là Cao Tiểu Tinh làm!

Không đúng!

Còn có chị gái làm nữa!

Anh phá cả hòn đảo mà còn sống chắc?

Đáng tiếc!

Không ai tin tưởng anh!

"Chuyện này tốt hơn việc em nhập học nhiều!"

Ngược lại, Lục Nhan vô cùng hài lòng.

Tuy cổ phần này rất thấp nhưng đủ để cho em trai không phải lo lắng về tương lai, nhỡ ngày nào đó cô xảy ra chuyện thì em trai cũng có đầy đủ tài nguyên để tu luyện.

Còn sự đào tạo của Học viện Đệ Nhất...

Cô cảm thấy không sao cả.

Em trai có thể học được những thứ này ở thành phố Thanh Minh, chèn ép những kiếm tu khác, vậy thì tiếp tục để em trai ở lại thành phố Thanh Minh cũng tốt, ít nhất ở đó vẫn an toàn!

Ừm...

Còn có biểu hiện của Lục Minh trong lần truyền thừa này nữa, cô cũng rất hài lòng. Tốt hơn trước rất nhiều, có trách nhiệm hơn, cũng đàn ông hơn.

Ngoại trừ vấn đề tình cảm, hoặc có thể nói là...

Vấn đề về xu hướng tình dục!

Chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

"Em có thể ở lại thành phố Thiên Đô chơi vài ngày."

Lục Nhan căn dặn: "Chị còn có chút việc, chị phải đi trước đây."

"Chị phải ra ngoài sao?"

Lục Minh ngơ ngác.

"Đúng vậy!"

Lục Nhan tươi cười: "Nhiệm vụ của em kết thúc rồi, nhiệm vụ của chị lại bắt đầu."

Bên cạnh cô...

Thu Thư Nghi đã đợi lâu lắm rồi.

Bây giờ Lục Minh mới hiểu được, lần này Thu Thư Nghi tới e là không chỉ vì cứu bọn họ, còn muốn dẫn Lục Nhan rời đi.

Đúng vậy!

Lục Nhan cũng không thể ở cùng anh mãi được, cô cũng có chuyện riêng phải làm!

"Hy vọng lần sau gặp lại em đã có người mình thích!"

Lục Nhan xoa đầu Lục Minh, âm thầm nói: Tốt nhất là nữ!

Lục Minh ngại ngùng.

Chập tối, Lục Nhan rời đi.

Lục Minh vốn muốn ở đây tu luyện một chút, nhưng từ lớp học đến thư viện đều cấm anh vào. Sau đó anh mới nhớ đến một việc...

Anh đã bị hủy tư cách dự thính!

Không còn cách nào...

Lục Minh chỉ có thể về ký túc xá nghỉ ngơi trước, sau đó dở khóc dở cười phát hiện ra trên giường đã có người nằm sẵn, bày ra dáng vẻ ưỡn ẹo, đang tình tứ nhìn anh...

Lý Điềm Điềm!

Lục Minh thở dài một hơi.

"Tới đây."

Lý Điềm Điềm nhẹ nhàng nói.

Ha ha!

Lục Minh cười lạnh lùng.

Lừa gạt!

Cũng không phải là thật!

Nếu anh thật sự nhào tới thì có lẽ sẽ bị cô gái này đánh một trận! Hiển nhiên, vì lúc trước không dụ dỗ thành công nên hiện giờ cô gái này đã coi anh là boss để tấn công rồi sao?

Sao phải vậy?

Lục Minh cảm thấy buồn phiền.

Có cô gái này ở đây, Lục Minh không cách nào ngủ được.

Vì vậy, anh lấy hành lý rời đi.

"Hừ!"

Lý Điềm Điềm nhăn mặt lại, ưỡn ngực ra, nhìn bản thân trong gương, rõ ràng rất đẹp! Sao mấy tên gay đáng chết này lại không biết thưởng thức chứ?

Hừ!

...

Buổi tối, Lục Minh trở về thành phố Thanh Minh một mình.

Gió lạnh thổi qua.

Lục Minh về tới đây bỗng có cảm giác như đã cách xa cả một đời.

Đúng vậy...

Rốt cuộc... cũng trở về rồi!

Bởi vì chị gái nên anh đã đến truyền thừa một chuyến.

Nhưng... đây mới là hiện thực.

Mấy người Ngô Hồng Phi, Cao Thiên Lang cho dù biểu hiện trong truyền thừa thế nào thì cũng là kiếm tu năm sao, đều vượt xa sự tồn tại của anh. Bọn họ là những người tu luyện mạnh mẽ có thể khiêu chiến vượt cấp!

Anh vẫn yếu như trước!

Chỉ là một tên ba sao đỉnh cao.

Học viện Đệ Nhất từ chối... thật sự vì sức phá hoại hay sao?

Có thì có...

Nhưng đây cũng không phải là lý do duy nhất.

Lục Minh không biết cuộc họp diễn ra như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ gì, tuổi tác, tu vi và thiên phú của anh cũng là một phần rất quan trọng!

Rất có thể đối phương cho rằng sức phá hoại và thiên phú hiện có của anh không tương xứng.

Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất.

Đáng tiếc...

Không ai biết.

Truyền thừa Nguyệt Ảnh quý giá nhất lại ở trên người Lục Minh!

"Hôm nay bạn... ngày mai anh ta... Ờ... Câu đó nói như thế nào nhỉ?"

Lục Minh suy nghĩ một hồi.

Dựa vào tình hình đặc biệt của anh hiện giờ thật sự không thích hợp ở lại trường học để tu luyện. Mỗi lần thẻ gốc biến dị thì anh sẽ khó giải thích, còn không bằng tự nghiên cứu!

Thôi bỏ đi!

Cần gì phải tức giận.

Anh là người hẹp hòi như vậy sao?

Chẳng phải là khinh thường anh sao, không đáng tức giận, về sau cứ phá hủy nó là được.

...

Đêm khuya.

Lục Minh đi dưới ánh đèn đường mờ ảo.

"Trời lạnh quá!"

Lục Minh trở lại cửa hàng.

Điều ngoài ý muốn là trong cửa hàng lại có ánh đèn yếu ớt.

Ai vậy?

Lục Minh mở rộng cửa, kinh ngạc phát hiện ra giữa phòng ngủ lại có một bóng người nhỏ bé.

Cô bé kia...

"Sư phụ?"

Tiểu Bạch buồn ngủ díp cả mắt.

"Sao em lại ở đây?"

Lục Minh đi tới, xoa đầu cô bé.

"Hừm..."

Tiểu Bạch ôm Lục Minh, mơ màng nói: "Em đoán hai ngày nay sư phụ sẽ về nên em tới trước..."

"Cha em thì sao?"

Lục Minh nhíu mày.

Lão Giang điên rồi ư? Dám để Tiểu Bạch ngủ một mình ở nơi này?

"Không biết nữa."

Tiểu Bạch lắc đầu: "Mấy ngày cha không trở về rồi."

"..."

Lục Minh không nói gì.

Anh đã bảo rồi mà, nếu Giang Phong ở đây thì chắc chắn sẽ không để Tiểu Bạch ngủ ở chỗ này.

Chỉ có điều, ông ta để con gái lại một mình... còn ông ta đi đâu vậy? Anh còn định hỏi vài chuyện, nhưng thấy hai mắt Tiểu Bạch mơ màng mở không lên, rõ ràng đứng không vững nữa.

Cô bé này...

Lục Minh bật cười.

"Ngoan, ngủ trước đi, mai chúng ta nói chuyện."

Anh ôm Tiểu Bạch về phòng.

"Vâng..."

Tiểu Bạch mơ màng ngủ thiếp đi.

"..."

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay cười, trong lòng lại có chút ấm áp.

Đã mấy ngày trôi qua.

Về tới đây còn có người chờ đợi, thật tốt.

Nhưng Lục Minh nheo mắt lại, trong trí nhớ của anh, dựa vào tính cách của Giang Phong thì ông ta sẽ không để cho Tiểu Bạch ở một mình, trừ khi...

"Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?"

Lục Minh nhớ tới tin tức của thế giới bóng tối, cảm thấy không ổn lắm.

Người này vẫn bị đuổi giết sao?

Hay là...

Lục Minh có chút linh cảm không lành.

Anh gọi điện thoại cho Giang Phong, chỉ có tiếng máy bận kéo dài vô tận.

Tút!

Tút!

Ngay khi anh cho rằng điện thoại sẽ cúp thì lại bất ngờ được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc của Giang Phong...

Tiếng thở dốc.

Lục Minh: "..."

Quái lạ!

Sao ông đây lại cảm thấy quen thuộc với âm thanh này chứ?

"Chuyện gì vậy?"

Giang Phong hỏi.

"Em về rồi."

Lục Minh thở dài.

"Đã biết!"

Giang Phong lạnh lùng nói: "Nghe mấy người bạn kể rồi, không có việc gì thì tốt! Có lẽ con bé Tiểu Bạch kia mấy ngày nay lại chạy đến chỗ em đó, em trở về thử xem."

"Vừa bế con bé đi ngủ rồi ạ."

Lục Minh thở dài.

Giang Phong: "..."

Sao lời này nghe có cảm giác khó chịu thế nhỉ?

"Con bé này gần đây không nghe lời lắm, có lẽ đến thời kỳ nổi loạn rồi. Thầy hơi bận, em giúp thầy để ý thêm một chút."

Giang Phong thở dài.

"Con bé rất biết điều mà!"

Lục Minh hơi kinh ngạc.

Cái gì gọi là không nghe lời lắm? Anh chưa từng thấy đứa bé nào ngoan hơn Tiểu Bạch! Vừa quấn người, vừa đáng yêu, vừa hiền lành lại biết nghe lời như Tiểu Bạch vậy mà bị nói là đến thời kỳ nổi loạn?

Sao anh cảm giác người cha Giang Phong này mới đang ở thời kỳ nổi loạn thế nhỉ?

"..."

Giang Phong không muốn tiếp tục buôn dưa lê.

Thật sự.

Mỗi câu đều xát muối con tim như thế!

"Bao giờ thầy về?"

Lục Minh hỏi.

Có điều, đột nhiên... tiếng thở dốc của Giang Phong ở bên kia thay đổi, có chút gấp gáp, còn có thể nghe được tiếng gầm nhẹ, cùng với một vài tiếng nước kỳ quái. Chân mày Lục Minh nhíu chặt lại.

Lục Minh im lặng.

Tiếng nước?

Người này chạy tới nơi nào vậy!

Có một người cha như vậy, chẳng trách Tiểu Bạch không thích... Anh luôn cảm thấy cứ theo đà này thì không biết chừng ngày nào đó Giang Phong sẽ ngủm luôn!

"Không có việc gì thì thầy cúp máy trước đây!"

Hình như Giang Phong định làm gì đó.

"Khoan đã."

Lục Minh dừng lại một chút: "Tiền bối Giang, thầy thật sự không định mua một suất bảo hiểm nhân thọ cho người thân sao? Người thụ hưởng có thể viết tên em và Tiểu Bạch..."

Bộp!

Bên kia cúp điện thoại.

"Chậc!"

"Không có tí kiên nhẫn nào!"

Lục Minh bĩu môi.

Chẳng lẽ không tính toán một chút cho tương lai của con gái sao?

Đêm khuya, Lục Minh cũng ngủ từ sớm.

Tiêu hao khi truyền thừa cũng được bổ sung lại, cảm giác vừa nhắm mắt đã ngủ thẳng tới bình minh. Tới khi anh tỉnh lại thì mặt trời đã ở ngay trên đỉnh đầu.

"Sư phụ!"

"Ăn cơm thôi!"

Tiểu Bạch chuẩn bị xong cơm nước, bưng lên bàn.

"Ừm."

Lục Minh vươn vai giãn gân cốt, sau khi rửa mặt, ăn sáng thì lại có chút ngẩn ngơ. Chiến đấu sống còn vì truyền thừa Nguyệt Ảnh hình như đã thành quá khứ rồi...

Ở nhà vẫn là thoải mái nhất!

"Tiểu Bạch!"

"Mấy ngày nay tu luyện thế nào?"

Lục Minh vừa ăn cơm vừa tán gẫu với Tiểu Bạch.

"Tốt ạ."

"Ừm."

"Em học được xếp lớp rồi, học từ chỗ của cha. Hiện giờ em có thể làm thẻ Côn đó!"

Tiểu Bạch bẻ khớp tay nói.

"Giỏi lắm!"

Lục Minh thán phục!

Thiên phú của Tiểu Bạch thật sự không phải nói ngoa. Trước đây anh dựa vào việc không ngừng thử nghiệm thẻ gốc mới có thể học được, Tiểu Bạch lại có thể tự học!

"Đương nhiên!"

"Còn nữa, còn nữa..."

"Trưởng thành lần trước sư phụ dạy em... em cũng học được rồi!"

Tiểu Bạch tự hào ưỡn ngực.

??

Lục Minh ngơ ngác.

Trưởng thành cái gì?

Anh nhìn dáng người nhỏ bé của Tiểu Bạch, đâu có lớn thêm chút nào đâu...

"Sư phụ mau nhìn đi."

Tiểu Bạch vui vẻ triệu hồi thẻ gốc của mình.

Ừm...

Lục Minh liếc mắt nhìn.

Xẹt!

Thẻ gốc của Tiểu Bạch trôi qua trước mắt.

Sau đó thì sao?

Lục Minh nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Bạch.

"Khoan đã."

Tiểu Bạch hít sâu một hơi, nhìn về phía thẻ gốc, nói một cách nghiêm túc: "Này, thẻ gốc, mày đã trưởng thành rồi, phải tự học tập tu luyện đó!"

Xoẹt!

Một luồng ánh sáng hiện lên.

Trên thẻ gốc của Tiểu Bạch có ánh sáng chuyển động, lại thật sự bắt đầu tu luyện!

!!!

Hả?

Lục Minh hít một hơi khí lạnh.

Trời ơi!

Thứ này cũng có thể thành tinh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.