Phong Hồn

Chương 37: Chương 37




Editor: Nguyetmai

Trì Nguyên Dã không hề lái chậm lại trong tiếng gào thét của Điềm Tâm. Đôi môi mỏng của cậu mím chặt, vẻ mặt ngông cuồng.

"Trì Nguyên Dã, cậu… cậu dừng lại cho tôi!" Điềm Tâm sợ tới mức mặt mày trắng bệch, siết chặt dây an toàn, cả người dính sát vào ghế.

Cảnh vật bên ngoài lui nhanh về phía sau, Trì Nguyên Dã điều khiển vô lăng một cách điệu nghệ, xe lao đi vun vút và dễ dàng tránh được chướng ngại vật chắn ở phía trước.

"Lạc Điềm Tâm!" Một giọng nói cợt nhả, ung dung nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

So với Điềm Tâm bị dọa đến thế này, Trì Nguyên Dã lại cực kì bình tĩnh, sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ tự tin: "Nói, sau này cô còn dám chọc đến Dạ không?"

"Trì Nguyên Dã, đồ thần kinh!" Điềm Tâm gào lên bên tai Trì Nguyên Dã.

"Không nói hả?" Trì Nguyên Dã nhếch môi, lại đạp vào chân ga lần nữa.

Điềm Tâm sợ đến thót cả tim, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm phía trước

Phía trước… phía trước là một đoạn cua gắt!

Bây giờ tốc độ xe đang nhanh như vậy thì cua thế nào được?

"A…" Điềm Tâm sợ tới mức đưa tay lên che mắt mình, không dám nhìn nữa.

Thôi xong rồi, xong rồi! Sắp đụng xe rồi!

Điềm Tâm mếu máo: "Trì Nguyên Dã, tôi… tôi không dám… thật sự không dám nữa! Cậu mau dừng xe lại đi!"

"Cô thề đi!"

"Tôi thề, tôi thề!"

Trì Nguyên Dã hết sức hài lòng, bẻ ngoặt vô lăng, bánh xe liền phát ra tiếng ma sát chói tai.

BMW Z4 đánh một vòng tuyệt đẹp, thành công rẽ phắt qua đoạn cua phía trước.

Ô…

Được cứu rồi sao?

Điềm Tâm dè dặt hé một bên mắt ra, thấy tốc độ xe đã bình thường trở lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Sợ chết mất! Cô còn tưởng lúc nãy mình sẽ va vào hàng rào bảo vệ rồi chết chắc cơ!

Điềm Tâm vỗ ngực mình, sau khi hoàn hồn thì quay sang lườm Trì Nguyên Dã.

Trì Nguyên Dã ung dung ngồi ở đó, một tay giữ vô lăng, nở nụ cười đắc ý khi thực hiện được ý đồ.

"Trì! Nguyên! Dã!" Điềm Tâm gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi trừng cậu.

Trì Nguyên Dã nhướng mày: "Sao?"

"Cậu không thấy cậu làm như vậy đê tiện lắm sao? Cậu dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của tôi? Còn dùng cách hèn hạ như vậy để ép tôi thề?" Điềm Tâm nghiến răng ken két.

Tên ác ma đáng chết này đúng là đồ trẻ trâu!

Điềm Tâm chưa từng gặp ai trẻ trâu như thế!

"Dạ là anh em tốt nhất của tôi." Trì Nguyên Dã hùng hồn nói, "Tôi không thể để con nhãi ranh như cô gây họa cho cậu ấy được."

"Tôi gây họa? Tôi gây họa gì hả?" Điềm Tâm chỉ tay vào mình, cáu tiết.

Trì Nguyên Dã khẽ hừ, giọng nói lạnh lùng đầy dọa dẫm: "Lạc Điềm Tâm, có phải cô lại muốn thử cảm giác được bay không?"

Điềm Tâm nghẹn họng trân trối, đành ôm ngực, nặng nề tựa ra sau ghế, không ngừng rủa thầm Trì Nguyên Dã.

Xe nhanh chóng lái vào khu biệt thự vùng núi, tiến vào biệt thự nhà họ Trì.

Xe vừa dừng hẳn, Điềm Tâm đã không chờ được, mở cửa xe nhảy xuống, rồi đóng sầm lại.

"Này, con nhóc chết tiệt không có lương tâm kia, bản thiếu gia tốt bụng đến trường đón cô về, vậy mà cô lại tỏ thái độ gì thế hả?" Trì Nguyên Dã theo sát cô, đút hai tay trong túi, thản nhiên hỏi.

Ha ha ha, Điềm Tâm thầm cười lạnh, không để ý đến cậu, đẩy cửa chính biệt thự ra.

Trong phòng khách, một người phụ nữ cực kì xinh đẹp đang ngồi ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.