Phong Hồn

Chương 19: Chương 19




Diệp Văn Hiên cũng không khách sáo, trực tiếp bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong nhà.

Đây là một căn hộ dạng hai phòng kín một phòng mở, có chút tương tự với căn hộ cậu thuê ở S thị, bất quá không trang hoàng tốt bằng nơi đó, phòng ốc cũng có chút mùi vị cũ kỹ.

Đồ dùng đều là kiểu cũ bằng gỗ, màu sắc ám trầm, thoạt nhìn rất cổ xưa.

Đi qua huyền quan chính là phòng khách, phía bắc là phòng bếp phía nam là phòng vệ sinh, phía đông và phía tây chia ra là phòng ngủ và phòng sách, không tới hai phút Diệp Văn Hiên đã đi xong một vòng căn hộ.

Số hành lý cậu gửi trước đó được đặt trong hộp giấy cạnh ghế sô pha phòng khách, Lý Thiệu Nguyên cùng Diệp Văn Hiên quan sát căn hộ xong nói: "Đồ trong phòng cũng có thể dùng, điện nước đầy đủ, bất quá chén dĩa trong nhà bếp chưa chuẩn bị, còn cả chăn nệm trong phòng ngủ, anh đề nghị cậu mua mới. Ngoài ra nếu cậu không thích đồ dùng trong nhà thì có thể đổi, bất quá chi phí này sẽ không được chi trả, anh cảm thấy nếu dùng được thì cứ nên dùng."

Nếu ở tạm thì dĩ nhiên không thành vấn đề, Diệp Văn Hiên hỏi: "Sau kỳ huấn luyện, tôi sẽ tiếp tục ở lại B thị hay được phái ra ngoài?"

"À, anh đoán là cậu sẽ bị đội trưởng lưu lại đây, dù sao thì tình huống của cậu cũng khá đặc biệt."

Giữ lại dưới mí mắt, vừa dễ quản lý vừa dễ đề phòng.

Diệp Văn Hiên cũng thầm hiểu, gật đầu: "Vậy thì tôi phải ở lại đây lâu dài rồi, chờ quen thuộc với nơi này rồi tôi sẽ bố trí lại căn hộ sau."

"Được."

Việc cần giao phó đã giao phó xong, Lý Thiệu Nguyên ngồi một hồi, đưa sim điệm thoại ở B thị cho Diệp Văn Hiên rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi tiễn vị đồng nghiệp nhiệt tình này đi rồi, Diệp Văn Hiên đóng cửa, quay đầu lại nhìn căn phòng khách tối lờ mờ.

Cậu tìm chốt mở điện, đè một cái.

"Xẹt xẹt".

Đèn trên tường phát ra tiếng vang thật nhỏ, tựa hồ không thể chịu nổi dòng điện quá lớn, bóng đèn chớp nhá hai cái rồi hoàn toàn tắt ngúm.

Động tác của Diệp Văn Hiên ngừng lại một chốc, qua một hồi lâu mới ho khan hai tiếng, lầm bầm: "Được rồi, chẳng qua là mạch điện quá cũ thôi, không có gì..."

Còn chưa dứt lời, tay cậu còn chưa kịp dời xuống khỏi công tắc đèn thì bụp một tiếng thật lớn.

Lần này là đứt luôn cầu chì.

Diệp Văn Hiên: "..."

Cậu đứng ở cửa một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành cam chịu cầm điện thoại gọi cho Lý Thiệu Nguyên, nhờ anh hỗ trợ mình tìm thợ sửa điện.

Mới tới B thị ngồi chưa nóng đít đã làm cháy rụi mạch điện dãy nhà trọ mà đơn vị phân cho, Diệp Văn Hiên tự cảm thấy thật mất mặt, chỉ muốn kỳ huấn luyện của bộ đặc vụ nhanh nhanh tới, để cậu nhanh chóng giải quyết hậu di chứng làm người ta đau trứng này.

Hôm sau, Diệp Văn Hiên đi theo Lý Thiệu Nguyên tới bộ đặc vụ quốc gia, ở tổ chống khủng bố gặp đội trưởng Tiết Vĩnh Xương, đội phó Trịnh Hưng Quốc, cùng lãnh đạo cao cấp của bộ đặc vụ là La Văn và phó bộ trưởng Quách Bành Đào.

Bốn vị lãnh đạo cấp cao ở trong phòng họp nhỏ gặp Diệp Văn Hiên, Trịnh Hưng Quốc cậu đã gặp qua, ông chính là người lúc đầu tự mình tới khảo nghiệm siêu năng lực của Diệp Văn Hiên, hơn nữa còn gật đầu đồng ý ngay trong kỳ khảo hạch.

Ba vị còn lại, Diệp Văn Hiên chỉ có chút quen thuộc với La Văn, lúc trước lên mạng tìm kiếm tin tức về bộ đặc vụ, bách khoa toàn thư có le que vài câu giới thiệu về vị bộ trưởng bộ đặc vụ quốc gia, những người khác thì căn bản không tìm thấy tin tức. Bộ đặc vụ không công khai tin tức lên mạng, Diệp Văn Hiên không phải muốn bôi đen, chỉ là thực sự quá ít.

Bốn vị lãnh đạo cũng không nói gì, chẳng qua chỉ tới xem vị kỳ nhân này mà thôi, bọn họ ngồi trên địa vị cao đã lâu, giỏi dùng người, nhìn vài lần là biết người trước mắt nhân phẩm thế nào, bụng dạ có chứa dao găm hay không.

Nhìn Diệp Văn Hiên, nhóm người liếc nhìn nhau, thầm hiểu tâm ý nhau, Tiết Vĩnh Xương ho khẽ nói: "Tiểu Diệp, trước tiên cậu cứ ở tổ chống khủng bố, Tiểu Trịnh sẽ tìm vài vị huấn luyện viên giỏi giúp cậu rèn luyện một chút, gia tăng thể trạng. Sau kỳ đặc huấn, tôi sợ cậu phải bận rộn một trận đấy."

Diệp Văn Hiên khôn khéo gật đầu, sau đó nhìn trộm Trịnh Hưng Quốc. Trong bốn người thì lý lịch Trịnh Hưng Quốc mỏng nhất, tuổi cũng nhỏ nhất, bị gọi là Tiểu Trịnh cũng thực bình thương.

"Tổ hành động không phải là tổ bận rộn nhất trong ngành, thế nhưng là tổ nguy hiểm nhất, phải cố gắng rèn luyện, đừng lười biếng, này cũng là vì tốt cho cậu." Tiết Vĩnh Xương hỏi tiếp: "Chào hỏi đồng nghiệp chưa?"

"Dạ đã gặp rồi, nhóm anh Chung anh Đinh đều rất giỏi."

Tiết Vĩnh Xương hài lòng: "Có gì không hiểu thì hỏi bọn họ, bọn họ cũng biết sự lợi hại của cậu, đoạn thời gian trước vẫn luôn bàn về chuyện của cậu, lúc này chỉ giả vờ đứng đắn vậy thôi. Tiểu Diệp, đừng sợ, cứ xem tổ hành động chúng ta như nhà mình."

Nói thêm một hồi, thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc, bốn vị lãnh đạo đứng dậy, kết thúc cuộc nói chuyện gần như khảo hạch này.

Trịnh Hưng Quốc đi ở sau cùng, sóng vai với Diệp Văn Hiên: "Hồ sơ nhân sự của cậu đã xử lý xong, thẻ thông hành, thẻ ngành cùng thẻ lương đều ở chỗ Thiệu Nguyên, chốc nữa tới tìm cậu ta lấy."

"Kế hoạch huấn luyện buổi chiều mới có, tôi tìm cho cậu mười ba giáo viên, chia ra dạy những kiến thức khác nhau. Bảy giờ sáng mai tới phòng huấn luyện 3007 ở khu A, khóa đầu tiên chúng ta học tâm lý học cơ bản."

Diệp Văn Hiên nghe thấy không cần tới quân doanh khổ huấn, cũng không cần hít đất ba trăm cái liền thở phào, vội vàng vâng vâng vâng đáp ứng.

Đến lúc này, cậu đã chính thức trở thành thành viên của tổ chống khủng bố quốc gia, mặc dù phía sau có mười mấy giáo viên, tố chất thân thể, năng lực sinh tồn, năng lực chiến đấu, thậm chí cả kiến thức căn bản chuyên ngành thì cậu vẫn kém xa đồng nghiệp cả ngàn dặm, thế nhưng vẫn nhất trí được thành viên tổ hành động tiếp nhận.

Hết thảy cũng vì mới tới B thị tuần thứ hai Diệp Văn Hiên đã làm tê liệt hệ thống mạch điện của bảy tầng lầu tòa đặc vụ cao ốc, sau khi chỉnh sửa được năm ngày, trong khóa huấn luyện năng lực cậu một lần nữa tiêu diệt toàn bộ máy biến thế của hai con phố Trường An.

"Chiến tích vĩ đại" như thế thật sự đếm không xuể, một đoạn thời gian dài sau đó, truyền thuyết về Diệp Văn Hiên vẫn không ngừng được lưu truyền trong mười tám ngành của bộ đặc vụ, ngay cả cảnh vệ gác cổng thấy Diệp Văn Hiên cũng không cần xem thẻ thông hành, nhìn mặt liền trực tiếp cho qua.

Diệp Văn Hiên cảm thấy không quá cao hứng, ngược lại còn có chút ưu thương nhàn nhạt.

Dĩ nhiên, chiến tích của cậu chỉ lưu truyền trong nội bộ bộ đặc vụ mà thôi, La Văn cùng Quách Bành Đào nghiêm khắc quản lý chuyện này, nghiêm cấm lan truyền tin tức về Diệp Văn Hiên ra ngoài.

Văn bản năng lực và số liệu thân thể Diệp Văn Hiên đều được xử lý mã hóa, sau đó cất giữ ở tầng bảy của tổ tình báo, không có quyền hạn do bộ phó cấp thì không ai có thể xem được phần hồ sơ không chỉ phong phú mà còn cực kỳ tuyệt mật này.

Bốn tháng sau, mười ba giáo viên lục tục nộp báo cáo kết quả huấn luyện của Diệp Văn Hiên cho Trịnh Hưng Quốc, đồng thời kèm cả nhận xét tổng hợp về đủ phương diện năng lực, tính cách, phẩm đức sau một khoảng thời gian dài quan sát.

Mặc dù điểm không cao nhưng miễn cưỡng vẫn đạt tiêu chuẩn.

Nhìn báo cáo thành tích thể năng thảm đến không nỡ nhìn, còn có chuỗi ghi chép bất đồng là dòng "miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn" của khóa tâm lý, khóa sinh tồn dã ngoại, Trịnh Hưng Quốc trầm mặc một chốc.

Sau đó ông rốt cuộc cầm bút máy ký tên mình vào khoảng trống bên dưới, lại đóng thêm mộc đỏ của tổ chống khủng bố, sau đó phong kín số báo cáo này vào hồ sơ của thành viên bộ đặc vụ tổ chống khủng bố Diệp Văn Hiên.

Lúc khóa huấn luyện gian khổ chấm dứt, Diệp Văn Hiên bừng tỉnh phát hiện, cậu đã ngây người ở B thị gần nửa năm.

Còn năm ngày nữa là tới tân niên.

Lúc này B thị đặc biệt vắng vẻ. Nhóm người bình thường vẫn luôn vội vàng tới lui trên đường phần lớn đều từ vùng khác tới, vì thế lúc này đều đã quay về quê nhà, ngay cả khu Nhị Hoàn vẫn luôn dính nạn kẹt xe cũng trở nên thông suốt, Diệp Văn Hiên chống cằm nghiêng đầu nhìn dòng người thưa thớt ngoài cửa sổ, nhất thời có chút khó thích ứng.

Hôm trước cậu mới miễn cưỡng thông qua được môn đặc huấn cuối cùng nên không mua vé về nhà. Hơn nữa hiện giờ lên mạng cũng không tìm được vé xe hay vé máy bay, cậu đang nghĩ xem có nên tìm Lý Thiệu Nguyên hỏi xem bộ nội vụ có đường dây bí mật để mua vé hay không.

"Anh Diệp, ngây ngô gì đó?" Cô gái vui tươi bàn kế bên sáp tới gần, vừa thưởng thức soái ca vừa chùi nước miếng nói: "Anh đừng động, cứ giữ nguyên tay như vậy nha!"

Vừa nói cô gái vừa nhanh tay chụp một tấm hình, "tách tách tách tách" không ngừng chụp mười mấy tấm.

Diệp Văn Hiên: "..."

"Tiểu Vi, em chụp anh bốn tháng rồi đó." Cậu bất đắc dĩ nói: "Còn chưa chụp chán à?"

Tần Niệm Vi: "Không chán không chán, thẻ USB bảo bối của em chuyên lưu trữ hình soái ca a!"

Diệp Văn Hiên mới không nghe cô gái nói, cậu tiện tay cầm lấy chiếc kính gọng đen để bên trọng, trong tiếng kêu rên của Tần Hiểu Vi đeo kính vào để nó che đi hơn phân nửa gương mặt anh tuấn.

"Tân niên sắp tới rồi mà anh thấy nhóm anh Chung vẫn còn ra ngoài làm nhiệm vụ." Cậu hỏi cô gái: "Chỗ chúng ta không có kỳ nghỉ tết à?"

Tần Niệm Vi gục xuống bàn, ỉu xìu nói: "Kỳ nghỉ á... có a... bất quá tính chất công việc của chúng ta không giống người bình người nên thời gian nghỉ cũng không giống." Vừa nói, cô gái vừa chỉ chỉ ra ngoài: "Ngày lễ ngày tết bên ngoài tiệc tùng ăn chơi thì cũng là lúc chúng ta mệt mỏi nhất, tờ danh sách nhiệm vụ cần thi hành xếp hàng dài tới năm sau, nhóm đồng nghiệp bên bộ đội phải làm việc suốt hai mươi bốn tiếng ở bên ngoài kìa."

Vừa nói, cô vừa xúc động: "Vẫn là nhân viên đặc chiêu như chúng ta tốt, mặc dù cũng phải ra ngoài thi hành nhiệm vụ nhưng chỉ cần mặc thường phục, không cần như nhóm bộ đội kia, chỉ kém không ghìm súng đi nghiêm nữa thôi."

Tổ viên có thể làm việc trong cao ốc bộ đặc vụ đều là người giống như Diệp Văn Hiên, có tuyệt kỹ nên được chiêu mộ.

Chẳng qua bọn họ không quá khoa trương như cậu, Tần Niệm Vi giỏi ngụy trang, theo dõi, thật sự làm người ta phải chậc lưỡi hít hà về tay nghề diệu thủ không không chi thuật, xét ra thì cũng không phải người bình thường.

Diệp Văn Hiên: "Ách, tờ nhiệm vụ đó anh có thấy, bất quá..."

Tần Niệm Vi: "Không có tên anh đúng không?"

Diệp Văn Hiên lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Vậy phỏng chừng là đội phó cố ý không thêm anh vào, em đoán nhất định là có nguyên nhân." Tần Niệm Vi đột nhiên sáp tới gần, thần bí hề hề nói: "Nè, anh Diệp. Hôm qua em đi nộp báo cáo công việc thì nghe đội phó với đội trưởng nói chuyện, nói là năm sau sẽ bố trí nhiệm vụ cho anh đó. Anh nói coi có phải vì vậy mà anh không cần đi làm không?"

Diệp Văn Hiên ngồi thẳng người: "Ồ, nhiệm vụ gì vậy?"

Tần Niệm Vi: "Không biết, em thấy biểu tình bọn họ ung dung lắm, chắc không phải nhiệm vụ khó đâu."

Diệp Văn Hiên thầm thở phào.

.*.

[Tác giả] Anh Diệp của mị chỉ là không giỏi vận động thôi, kiến thức khoa văn vẫn rất tốt a! [miễn cưỡng giải bày cho phiếu điểm thê thảm không nỡ nhìn của ảnh]

XxxxxX

#### Truyền thuyết giang hồ về Diệp tiểu thụ ####

Đồng nghiệp A: "Nghe gì chưa? Lầu 3 lại cúp điện nữa rồi."

Đồng nghiệp B: "Wow, chẳng lẽ máy phát điện soái ca lại xuất đại chiêu?"

Đồng nghiệp C: "Chắc vậy rồi, nghe nói chương trình học hôm nay của nam thần của tôi là rèn luyện tửu lượng."

Đồng nghiệp DEFGH tham gia náo nhiệt: "..."

Đồng nghiệp D: "Chờ chút, tôi nhớ mang máng hình như có một truyền thuyết về máy phát điện soái ca..."

Đồng nghiệp C mới tới vài ngày: "Ồ ồ ồ, nam thần của tôi sao?"

Đồng nghiệp D sâu xa nói: "Một khi nam thần của ông uống say thì sẽ hóa thành..."

Đồng nghiệp D còn chưa dứt lời thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm rung trời, tia chớp lóe sáng rực, gió giật ào ào.

Đồng nghiệp D: "... hóa thành thiên lôi điện mẫu, không đánh đủ chín chín tám mươi mốt phát thì sẽ không tỉnh rượu."

Đồng nghiệp ABCEFG: "......"

Đồng nghiệp C trầm mặc một hồi rồi yên lặng nói: "Wow... thật không hổ là nam thần của tôi."

[Biệt danh của Diệp tiểu thụ không phải "máy phát điện soái ca", cũng không phải "thiên lôi điện mẫu" ~ nhớ kỹ nhớ kỹ a!]

.*.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.