Phong Hồn

Chương 15: Chương 15




Lập tức từ chức là chuyện không thể nào, cậu phải ở lại công ty làm việc tới hết tháng chín, phát huy toàn bộ giá trị của mình.

"Đinh." đến tầng mười tám.

Diệp Văn Hiên đứng trong thang máy không có bóng người, nhìn tấm gương trên vách chỉnh sửa âu phục cùng bím tóc một chút, sau đó mới xách túi đi ra, cà thẻ lên một cánh cửa kính tự động ở hành lang, bước vào.

Đây là khu thiết kế đồ nam của Seveles, nơi làm việc của tổ thiết kế B, kế bên là tổ A, tổ C. Khu thiết kế đồ nữ nằm trên tầng mười chín, lên nữa là mỹ phẩm, đồ trang sức này nọ. Diệp Văn Hiên rảnh rỗi thường xuyên chạy lên chạy xuống các tầng, vừa tìm linh cảm vừa làm quen với nhiều đồng nghiệp hơn để mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình.

Tiến vào khu làm việc được thiết kế xinh đẹp sáng ngời, chào hỏi một vị đồng nghiệp đang bưng cà phê uống cho tỉnh táo: "Anh Lưu, tới sớm vậy?"

"Sớm gì a, tối qua có ngủ đâu, chạy phác thảo cả đêm." Anh Lưu uể oải giơ tay: "Diệp Tử, cuối tuần có chuyện gì vậy, mọi người thay nhau gọi cho cậu mà không thấy bắt máy, sắc mặt giám sát không dễ coi chút nào. Nếu bận chuyện gì đó thì mau qua báo đi, bằng không tiền thưởng tháng này coi như xong rồi."

Anh Lưu quan sát Diệp Văn Hiên: "Còn chưa làm việc đã đeo kính rồi à? Thói quen này không tốt lắm đâu, gương mặt cậu đẹp trai như vậy lại để cặp kính che mất, nhóm mỹ nữ của công ty chúng ta chẳng phải mất đi phúc lợi ngắm trai đẹp rồi sao."

Diệp Văn Hiên phì cười, đẩy gọng kính không nói gì về chuyện này, chỉ quay qua cám ơn: "Cám ơn a anh Lưu, cuối tuần quả thực có chút chuyện, di động không mang theo bên người." Liếc nhìn bàn làm việc đối phương rồi nói tiếp: "Anh định chạy phác thảo tiếp à?"

Anh Lưu lắc lắc tay: "Không, suốt hai ngày không ngủ rồi, anh định về nhà nghỉ một chút." Uống cạn cốc cà phê trong tay, sau đó cầm ví tiền định trốn đi, trước khi đi còn nói: "Diệp Tử, tăng ca hai ngày nay đều mệt lả cả rồi, phỏng chừng cả đám đều đang nằm ngủ bù ở nhà. Cậu cứ làm trước đi, chắc bọn anh sẽ tới muộn đấy."

Làm thiết kế cơ bản đều là ngày ngủ tối bò ra, Diệp Văn Hiên đáp ứng một tiếng, sau đó thấy anh Lưu nhanh chân chạy ra ngoài.

Diệp Văn Hiên thu hồi tầm mắt, đi tới bàn làm việc của mình, đặt túi xách vào tủ chứa đồ, sau đó ngồi xuống ghế, mở máy vi tính.

Khu làm việc rất rộng rãi, mỗi nhà thiết kế trong tổ B đều có bàn làm việc của riêng mình, chính giữa được ngăn cách bằng tấm ngăn tinh xảo, tùy theo sở thích mỗi người mà có thể bố trí khu làm việc của mình thành đủ loại phong cách.

Người đồng nghiệp ngồi cạnh Diệp Văn Hiên có đam mê về các loài chim, vì thế thiết kế bàn làm việc của mình giống như cọc gỗ thô to, bên trên để đủ tiêu bản các loài chim, thoạt nhìn giống như một ổ chim khổng lồ, đặc biệt bắt mắt.

Theo cách nói của chính Diệp Văn Hiên thì cậu thích phong cách thiết kế đơn giản sáng sủa, vì thế hoàn cảnh làm việc cũng thiết kế theo phong cách này, bất quá so với "tổ chim" bên cạnh thì khu làm việc của cậu có chút ảm đạm hơn.

Vị đồng nghiệp cũng ngồi cạnh tổ chim này, lúc không có ai len lén thảo luận với Diệp Văn Hiên, nói nhìn mấy tiêu bản chim kia cứ có cảm giác ngửi thấy mùi phân chim.

Diệp Văn Hiên ngược lại rất thích thiết kế của người đồng nghiệp yêu chim này, ít nhất nó cũng rất vui tai vui mắt, lúc vẽ mệt nghiêng đầu liếc nhìn một cái, tâm tình cũng thoải mái hơn không ít.

Trong khu làm việc có đặt mấy chiếc bàn làm việc lớn, bên trên có đủ bút thước kéo màu vẽ để nhóm thiết kế tìm kiếm linh cảm, tụm lại vẽ viết linh tinh một chút, kích thích suy nghĩ.

Ngoài ra trong góc còn có phòng họp có tường chắn thủy tinh cùng khu nghỉ ngơi, ở đó có sẵn đủ loại trà nước, mỗi nơi mỗi chỗ đều có cảm giác nghệ thuật, rất xinh đẹp.

Vị trí ngồi của Diệp Văn Hiên rất gần với phòng làm việc của giám sát, nghiêng đầu nhìn bức tường thủy tinh ở bên cạnh, phát hiện giám đốc tổ B vẫn chưa tới, lúc này mới mở mail, bắt đầu suy tư xem nên viết đơn từ chức thế nào.

Gõ gõ tầm một giờ, Diệp Văn Hiên viết tên mình vào đơn, cuối cùng vẫn nhấn nút gửi đi.

"Ting" một tiếng, mail gửi đi thành công.

Diệp Văn Hiên thở dài một hơi, liếc nhìn bản vẽ còn chưa hoàn thành chất đống trên bàn, tiện tay chỉnh sửa lại, sau đó ném hết vào ngăn kéo.

Một tiếng sau, phòng làm việc dần dần có nhân khí hơn, không ít người thấy Diệp Văn Hiên liền tiến tới hỏi thăm, cũng nói tới chuyện cuối tuần phải tăng ca, biểu đạt quan tâm.

Diệp Văn Hiên là người giỏi nhất trong nhóm thiết kế tổ B, bình thường người nịnh nọt cậu rất nhiều, dĩ nhiên, ghen tị nói xấu cũng không ít.

Đối mặt với nhóm đồng nghiệp tỏ ra quan tâm mình, tâm tình Diệp Văn Hiên cũng tốt hơn, sau khi cám ơn thì mơ hồ tiết lộ chuyện mình sắp nghỉ việc.

Bất kể là tới vì mục đích gì, lúc đi đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, tựa hồ không thể nào tin nổi lại có người chủ động từ bỏ công việc tốt đến vậy, hơn nữa còn có hi vọng tiến thêm một bước, trở thành giám sát thiết kế tiếp theo.

Tin tức này thông qua các cuộc nói chuyện phiếm của nội bộ công ty rất nhanh được truyền đi, chờ đến khi giám sát ngành thiết kế trang phục nam nhìn thấy mail thì các vị giám sát của các ngành khác cơ bản đều đã biết tin.

Sắc mặt Trương Lỵ Nghi âm trầm, không để ý tới động tác lén lút của nhóm đồng nghiệp ở bên cạnh, cúi đầu nhìn đơn xin từ chức, sau đó quẹt một cái trên di động, tắt màn hình.

Sau giờ cơm trưa, nhóm nhân viên thức đêm tăng ca về nhà ngủ bù lục đục quay trở về phòng làm việc, Diệp Văn Hiên ngồi trên ghế ngẩng đầu lên liền thấy Trương Lỵ Nghi sa sầm mặt hung hăng tiến vào khu làm việc của tổ B ở tầng mười tám.

"Diệp Văn Hiên, đến phòng làm việc của tôi." Trương Lỵ Nghi đi tới, giọng điệu không tốt lắm, cuối cùng còn trợn mắt liếc nhìn nhóm thiết kế đang vây xem: "Nhìn cái gì, vẽ phác thảo xong chưa mà dây dây dưa dưa ở đó, tối nay là hạn chót, các anh chị lo mà làm đi!"

Bà còn chưa dứt lời, xung quanh đã vang lên vô số tiếng kêu rên, Trương Lỵ Nghi không để tâm, chỉ ngoắc ngoắc tay với Diệp Văn Hiên.

Anh chàng đồng nghiệp tổ chim ngồi bên cạnh tiến tới vỗ vai Diệp Văn Hiên, nhỏ giọng nói: "Trương giám sát hình như lại lên cơn mãn kinh rồi, anh em nén bi thương."

"Aiz."

Vào phòng làm việc của giám sát, Trương Lỵ Nghi lập tức hỏi: "Tại sao lại từ chức? Công việc hiện giờ của cậu là ước mơ của vô số nhà thiết kế, năng lực của cậu ở tổ B cũng rất xuất sắc, làm việc với đồng nghiệp cũng không có vấn đề. Tôi thực sự không nghĩ ra nguyên nhân làm cậu phải từ bỏ công việc tốt thế này."

Diệp Văn Hiên liền nói ra lý do mình chuẩn bị sẵn: "Ba mẹ hi vọng tôi trở về quê làm việc, ở gần nhà có thể thuận lợi chăm sóc bọn họ."

"Thật là vậy sao?" Trương Lỵ Nghi nghi ngờ hỏi: "W thị không có công ty nước ngoài nào nổi danh ở đó, cho dù cậu chuyển về đó thì cũng không được đãi ngộ cao như ở đây đâu."

Diệp Văn Hiên vội vàng khoát tay: "Tuyệt đối không có chuyện chuyển qua công ty thiết kế khác, thực sự là nguyên nhân cá nhân, tôi không có cách nào ở lại S thị quá lâu."

Trương Lỵ Nghi nhìn chằm chằm Diệp Văn Hiên một hồi, thái độ của Diệp Văn Hiên rất nghiêm chỉnh, cũng rất thành khẩn.

"Diệp Văn Hiên, biểu hiện hai năm nay của cậu chúng tôi đều thấy, ý tưởng thiết kế cũng rất tốt. Tôi nghe cấp trên nói, nếu lý lịch của cậu tăng tiến thêm một bước thì có thể leo lên vị trí của tôi, trở thành giám sát thiết kế tuyệt đối không thành vấn đề." Nói đến đây, Trương Lỵ Nghi ngừng lại một chút, tựa hồ có chút ghen tỵ tế nhị nói: "Trước đó bên trụ sở chính có tin sang năm có năm người bên chi nhánh có hi vọng chuyển qua đó, cậu rất có tiềm lực cạnh tranh, cố gắng một chút phỏng chừng giành được một vé tới Luân Đôn làm việc." [bug? sao ở trên là Pari ở đây Luân Đôn nhỉ?]

Diệp Văn Hiên có chút tiếc nuối: "Ách, thực sự xin lỗi."

Chuyện này thực ra tương đương với việc mình ít đi một đối thủ cạnh tranh, vì thế Trương Lỵ Nghi có chút phức tạp nói thêm: "Cuối tuần xảy ra chuyện gì vậy, mọi người đều ở công ty chạy phác thảo, di động của cậu lại không gọi được, cậu xem xem tôi đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại?"

Diệp Văn Hiên tỏ ra bất đắc dĩ.

"Được rồi. Đơn xin từ chức của cậu tôi sẽ chuyển qua bên nhân sự, bên kia có chịu thả người hay không thì tôi cũng không quản được." Trương Lỵ Nghi bất mãn nói: "Tổ B vất vả lắm mới giành được đơn đặt hàng lớn của tập đoàn Hình thị, nếu cậu nghỉ việc vào lúc này thì tiến triển của chúng ta sẽ bị trì hoãn rất nhiều, thực sự làm tôi phải nghĩ tới phương diện khác."

Diệp Văn Hiên giơ tay thề: "Giám sát, tôi thực sự không phải muốn thọc gậy bánh xe, nói thật thì sau này rất có thể... ngay cả công việc thiết kế cũng phải từ bỏ."

Trương Lỵ Nghi kinh ngạc: "Thật?"

"Vâng... chính là như vậy, làm trễ nãi tiến triển công việc của tổ, thực sự rất xin lỗi."

Xem ra người cấp dưới này thực sự vì bất đắc dĩ mới lựa chọn từ chức, Trương Lỵ Nghi thấy vậy cũng không khuyên nữa, chỉ nói: "Đơn của cậu tôi sẽ chuyển lên, bất quá cho dù từ chức thành công nhưng cậu vẫn phái cùng nhóm thiết kế của tổ B chỉnh sửa phác thảo tới hết tháng này. Dĩ nhiên, lúc đi còn phải ký hiệp nghị không được truyền tin tức ra ngoài, tôi nghĩ cậu rất hiểu quy trình này."

Diệp Văn Hiên gật đầu: "Hiểu."

"Được rồi, cậu có thể ra ngoài."

Hữu kinh vô hiểm, Diệp Văn Hiên thở phào xoay người rời khỏi văn phòng giám sát.

Vừa ra ngoài đã thấy nhân viên tổ C cùng ở A ở cách vách đang túm tụm nói chuyện phiếm, một nhóm thiết kế cầm ly nước vừa vỗ mông ngựa vừa kể lể về mấy vị khách hàng mình phụ trách.

Một nhà thiết kế có quầng mắt than thở: "Vị khách hàng kia thực sự quá bới móc, giám sát tổ tôi cho ông ta nhìn hơn ba mươi mấy mẫu, cư nhiên không hài lòng với mẫu nào, trực tiếp đưa về thiết kế lại. Mọi người không biết đâu, biểu tình của sếp hệt như sắp lên cơn đau tim ấy."

"Mới có ba mươi mấy kiểu thôi mà, ít nhất sếp của ông còn có mang góp ý về." Một vị mỹ nữ ở bên cạnh ghen tị nói: "Vị khách hàng bên tôi thì chuẩn xác là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả tổ cùng thiết kế khoảng trăm mẫu, sếp căn bản còn không gặp được mặt khách hàng, toàn phải giao tiếp với trợ lý, chút ý kiến cũng không có, chỉ cho biết có thông qua hay không.."

"Cũng không có cách nào, mấy người này đều là ông chủ có quyền có thế, bình thường rất bận rộn, làm gì phí hơi chú ý tới chúng ta."

"Bên khu đồ nữ sướng thật a, vừa có nhiều tiền vừa dễ ứng phó." Có người cảm khái.

Một nhà thiết bên khu đồ nữ lập tức trừng mắt: "Giề, ông không biết đám phụ nữ kia khó phục vụ cỡ nào đâu, đổi hơn trăm mẫu quần áo, cuối cùng lại chọn ngay mẫu đầu tiên, tính ra thì bên đồ nam vẫn khỏe hơn."

Mọi người đều thổn thức không thôi.

.*.

[Tiểu Kịch Trường] Chuyện Trốn Tăng Ca

Trương Lỵ Nghi: "Sao cuối tuần cậu lại không tới tăng ca? Toàn bộ tổ đều đến, chỉ thiếu mỗi cậu. Nói đi, lăn lộn ở chỗ quỷ nào hả?"

Diệp Văn Hiên: "Đi phát điện."

Trương Lỵ Nghi: "Cậu nghĩ tôi là kẻ ngu chắc?"

Diệp Văn Hiên: "Đúng vậy."

Trương Lỵ Nghi: "... được rồi, cậu phải tiếp tục làm tới cuối tháng. Còn nữa, mấy ngày này tiếp tục tăng ca cho tôi."

Diệp Văn Hiên: "Hừ."

Vì thế một buổi tối nào đó, nhóm thiết kế theo thông lệ tiếp tục tăng ca.

Sáu giờ rưỡi, toàn bộ tòa cao ốc chi nhánh công ty Seveles bị cúp điện, nhân viên sửa chữa khẩn cấp không có hiệu quả.

Nhóm thiết kế: "Eo ơi, còn tăng ca gì nữa, về nhà tắm rửa ngủ nghỉ thôi."

Trương Lỵ Nghi: "..."

Diệp Văn Hiên thu lại ngón tay từ công tắc điện: "Hắc hắc hắc."

.*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.