Phong Hoa Tuyết

Chương 61: 《 Muốn Khắc Ghi 》




Nếu như nói, Neo có việc nào giống như cái đồng bạn, đó cũng chính là hắn luôn luôn đều đi ở phía trước mở đường chăng!

Hơn nữa hắn đích xác là một đồng bạn xứng đáng, chưa từng để cho kẻ địch vượt qua hắn, công kích đến ma pháp sư ở đằng sau.

Nói lên thực lực cũng là tương đối không tệ, cho dù là ở trong tộc nhân thiện trường chiến đấu đó của Aidrizzt, hẳn cũng là vô cùng tốt.

Chẳng qua, Aidrizzt đối với thực lực của Neo phỏng đoán cũng chỉ tới đây mà thôi.

Ngoại trừ ma pháp sư không hiểu rõ nghề nghiệp dùng kiếm lắm, hai người bọn họ cũng thực sự không có gặp phải khó khăn gì, có lẽ là bởi vì vẫn luôn tìm kiếm đường ra bên ngoài, nên không có thực sự vào sâu rừng rậm đi! Cho nên, mặc dù biết thực lực của Neo không tệ, nhưng thực tế rốt cuộc có bao nhiêu mạnh, Aidrizzt lại cũng không biết nữa.

Mặc dù đối với Neo cái loài người này cảm thấy tò mò, nhưng Aidrizzt vẫn không có hỏi hắn bất cứ chuyện gì.

Bởi vì Neo cũng chưa từng truy hỏi quá khứ của hắc ám tinh linh, thậm chí không có hỏi hắn vì sao bị tộc nhân của mình đuổi giết, cho nên đối lại, Aidrizzt cũng sẽ không hỏi quá khứ của Neo, hắn thậm chí chưa từng hỏi họ của Neo.

Nếu Neo đã tôn trọng hắn, Aidrizzt đương nhiên cũng tôn trọng đối phương.

Chẳng qua, tùy theo thời gian ở chung càng lâu, hắc ám tinh linh càng ngày càng cảm thấy… Có lẽ Neo chỉ là không thích hỏi mà thôi.

Sau khi có tầng nhận thức này, Aidrizzt bắt đầu cảm thấy mình nhẫn nhịn không hỏi có lẽ là chuyện rất ngớ ngẩn.

Để kiểm tra một chút, hắn chọn vấn đề đơn giản nhất.

“Neo, họ ngươi là gì vậy?”

Neo nhướn mày, nhưng lại không lập tức hồi đáp.

“Nếu như ngươi không muốn nói, vậy thì không cần nói, ta không để ý đâu.” Aidrizzt vội vàng nói rõ.

“Không.” Neo nhún vai, nói: “Ta chỉ là đang nghĩ ta bây giờ rốt cuộc nên dùng họ gì mà thôi.”

Nên dùng họ gì? Aidrizzt có chút mù mờ rồi.

“Quên đi, dùng hơn nửa đời rồi, muốn ta đổi về họ ban đầu cũng rất kỳ quái.” Neo sảng khoái nói: “Ta là Neo Sun.”

“Họ thật đặc biệt.” Aidrizzt âm thầm đọc một chút tên họ của đồng bạn, sau đó giải thích với hắn: “Ta đã chán ghét họ của ta rồi, cho nên không sử dụng họ nữa.”

Neo thoạt nhìn cũng không để ý hắn không có trả lời, nhưng tiếp theo hình như nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Oh, đúng rồi, suýt nữa quên hỏi ngươi, ngươi chạy lên bề mặt đất để làm cái gì?”

Aidrizzt sửng sốt.

Neo nhíu mày, không chút khách khí thúc giục: “Nói mau đi chứ!”

Quả nhiên nguyên nhân Neo không hỏi chả hề có chút liên quan nào với tôn trọng… Aidrizzt khó chịu nói: “Ta vì sao phải nói cho ngươi đây? Ngươi cũng chưa từng nói với ta lai lịch của ngươi.”

Nghe vậy, Neo không đáp hỏi ngược lại: “Ngươi biết Thần Điện Ánh Sáng không?”

Aidrizzt sửng sốt, mặc dù không hiểu vì sao Neo đột nhiên nhắc tới Thần Điện, nhưng hắn vẫn gật đầu trả lời: “Nghe nói, đó là tín ngưỡng lớn nhất trên bề mặt đất.”

Kỳ thật đã không coi là lớn nhất rồi đi! Giáo Hoàng là rất muốn khôi phục vinh quang trước kia, chẳng qua, bây giờ tín đồ của Chiến Thần Điện sớm đã nhiều hơn không ít so với Thần Điện Ánh Sáng rồi, ngay cả Hỗn Độn Thần Điện cũng âm ỷ có dấu hiệu vượt qua.

Mặc dù Thần Điện Ánh Sáng hình như cần phải cố gắng, chẳng qua đó đã là vấn đề của Grisia rồi. Neo không hề để ý thuận miệng giải thích: “Ta là Sun knight đời thứ ba mươi bảy, vừa về hưu, cứ như thế đi.”

… Hắn vừa mới nghe thấy cái gì?

“Ngươi là Sun knight? Aidrizzt nhảy dựng lên.

Neo nhún nhún vai, sửa chữa: “Là tiền Sun knight.”

Aidrizzt khó có thể tin nhìn hắn, có chút run rẩy hỏi: “Ngươi muốn bắt ta đi Thần Điện để thẩm phán sao?”

“Thẩm phán? Ngươi có lộn hay không vậy? Ta là Sun knight tiền nhiệm, lại không phải Judge knight, hơn nữa ngươi đã làm chuyện gì phải bị thẩm phán sao?”

“Ta là hắc ám tinh linh.” Aidrizzt một chút cũng không cảm thấy Sun knight của Thần Điện Ánh Sáng sẽ bỏ qua một tên hắc ám tinh linh.

Neo có chút không nhịn được nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói mấy lần? Ta không mù, nhìn ra được ngươi rất đen.”

Aidrizzt có chút hoảng sợ, có phút chốc thậm chí muốn lập tức chạy trốn, nhưng hắn cũng biết, một khi chạy trốn, có lẽ hắn sẽ không còn có thể tìm được một người sẽ nói chuyện thân thiện với mình nữa.

Hiu quạnh từng tạm thời thoát khỏi lại lần nữa bao trùm lên, mà lần này, rốt cuộc có thể tìm được một “Neo” khác nữa hay không đây?

Aidrizzt ngồi xuống, rất lâu đều không có mở miệng, mà Neo cũng không có thúc giục hắn.

Rất lâu, hắn mới mở miệng nói chuyện: “Hắc ám tinh linh là chủng tộc khét tiếng, mà trên thực tế, danh tiếng này cũng không có bất công, bọn họ… Không! Là bọn ta. Hành động của bọn ta đúng là rất tà ác, bọn ta coi hèn hạ là đạo đức tốt, coi tàn sát làm trò tiêu khiển, sau đó đem mọi lỗi lầm đều quy ở trên người tinh linh tộc đối địch. Ta, ta cũng từng đi làm nhiệm vụ tàn sát thôn xóm tinh linh, thiếu chút nữa đã chính tay đâm một tinh linh, mà nó chỉ là một đứa trẻ, mặc dù ta không có chính tay đâm nó, nhưng nó sau này cũng bị đồng tộc của ta giết chết.”

Lúc nói chuyện, Aidrizzt cúi thấp đầu, gần như không dám nhìn biểu tình của Neo.

“Cho nên, ngươi không có giết chết bất cứ tinh linh nào, đúng không?”

Aidrizzt ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn Neo.

Neo như chuyện đương nhiên nói: “Cho nên ngươi căn bản không cần sợ nhìn thấy bọn họ! Ngươi lại không thiếu nợ bọn họ cái gì.”

“Ta trơ mắt nhìn đồng tộc của mình tàn sát một thôn xóm tinh linh.” Aidrizzt cũng không cảm thấy cái này gọi là vô tội.

“Nếu như ngươi khi đó phản kháng, ngươi có thể đánh thắng đồng tộc của ngươi không?”

Aidrizzt thành thật trả lời: “Không, tinh nhuệ trong đội ngũ rất nhiều, lấy thực lực của ta khi đó đánh không thắng tất cả mọi người.”

Neo nhún vai nói: “Vậy tội danh của ngươi nhiều lắm chỉ là không muốn tìm cái chết, nếu như còn có tội danh khác, ta trái lại muốn hỏi thử cái người truy tội đó, chẳng lẽ hắn ở tình huống biết nhất định sẽ chết, hơn nữa còn không cứu được người nào, còn sẵn lòng ra tay giúp đỡ sao?”

“Ta sẽ.”

Neo quay đầu nhìn Aidrizzt, người sau hết sức kiên định nhìn lại hắn, từng chữ từng chữ nói: “Nếu như cho ta cơ hội lần nữa, ta thà rằng chết theo đứa trẻ đó, cũng đỡ hơn hối hận cả đời.”

Nhìn thấy thần sắc của hắc ám tinh linh, Neo hiểu hắn nói chính là sự thật. Hắn cười nói: “Cho nên, ngươi có thể trước mặt tinh linh ngẩng đầu ưỡn ngực. Ngươi là một hắc ám tinh linh sẵn lòng chịu chết vì một đứa trẻ tinh linh, vì sao phải cúi đầu đây? Ngươi hẳn nên kiêu ngạo mà nâng cằm chứ.”

Nghe vậy, Aidrizzt sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Neo, khó có thể tin hỏi: “Ngươi thật sự tin tưởng lời ta nói sao? Tin tưởng lời của một hắc ám tinh linh?”

“Có cái gì để không tin?” Neo hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Một hắc ám tinh linh có thể giúp người xa lạ giặt quần áo nấu cơm lót giường săn thú có thể xấu được chỗ nào?”

Aidrizzt cảm thấy Neo thật sự có chút không cảnh giới, hắn tranh biện: “Có lẽ ta chỉ là muốn lấy được tín nhiệm của ngươi, cho nên mới làm những việc này!”

“Tộc nhân của ngươi sẽ vì giành lấy tín nhiệm của một người qua đường, liền giúp hắn giặt quần áo nấu cơm lót giường săn thú?” Neo “chậc” một tiếng, nói: “Nếu như là như thế, có lẽ hắc ám tinh linh tà ác vẫn so với loài người lương thiện hơn một chút.”

Aidrizzt lại không biết nói gì.

“Cho nên, chúng ta liền đi tìm một cung tiễn thủ tinh linh đi!”

… Neo hẳn sẽ không là vì muốn tìm một cung tiễn thủ tinh linh, cho nên mới cố gắng khuyên nhủ hắn như thế chứ? Aidrizzt cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút bất đắc dĩ nói: “Đến lúc đó hắn nhất định sẽ cùng ta cư xử không tốt, ngươi thế nhưng phải có chuẩn bị tâm lý.”

“Vậy chính ngươi phải cẩn thận à! Đến lúc đó đều là đồng bạn, ta thế nhưng không giúp bên nào hết.” Neo suy nghĩ một chút, có chút không chắc chắn hỏi: “Chẳng qua, ngươi là ma pháp sư, ma pháp sư hẳn là rất sợ cung tiễn thủ đi?”

“Ta không phải ma pháp sư thông thường, ta là một hắc ám tinh linh.” Aidrizzt mỉm cười nói: “Thân thủ của ta có lẽ càng tốt hơn so với thích khách thông thường, ta cũng biết sử dụng đao ngắn.”

“Thế thì là thật.” Neo cũng tán đồng, từ lần đầu gặp mặt, hắn đã từng ở trong lòng khen ngợi thân thủ của Aidrizzt. Hắn bừng bừng hứng trí đề nghị: “Hôm nào giao thủ đi… Không! Ngay bây giờ đi! Dù sao cũng không có chuyện gì.”

Nghe vậy, Aidrizzt nổi lên cười khổ, tiến hành đối chiến vũ khí với Sun knight?

Neo chỉ nhìn biểu tình đã biết Aidrizzt rất không tình nguyện, nhưng nhiều ngày không có tiến hành một trận chiến đấu đàng hoàng, hắn thật sự có chút ngứa tay rồi, lại đưa ra điều kiện tốt hơn: “Ngươi có thể dùng đao ngắn, cũng có thể dùng ma pháp, thế nào…”

Nói còn chưa nói xong, hắn đột nhiên nhảy bật lên, bổ nhào về phía Aidrizzt.

Aidrizzt ban đầu còn tưởng rằng Neo là muốn công kích mình, nhưng lập tức cũng đã phát hiện mình sai lầm, Neo không có vung kiếm về phía hắn, sau khi vừa bổ ngã hắn, Neo thậm chí lập tức bò người dậy, xoay người đối mặt rừng cây.

Một tiếng kiếm lanh lảnh vang lên, là kiếm Neo rút ở bên hông ra, vừa vung lên, lại là một tiếng kim loại va chạm lanh lảnh.

Mãi cho đến lúc này, Aidrizzt mới nhìn thấy trên mặt đất cắm theo hai mũi tên ngắn, một cây là vừa mới bị Neo rút kiếm đánh văng, cây khác thì cắm ở chỗ hắn mới ngồi lúc nãy. Nếu không phải Neo đẩy ngã hắn, hắn bây giờ trên người sợ rằng đã cắm theo mũi tên rồi.

Neo giơ kiếm, mặc dù vạn phần cảnh giới, nhưng không thể nắm bắt hành tung của kẻ công kích, chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng lóe qua, nhưng khi thật muốn ra tay, lại không thể tập trung đến đối thủ.

“Là tộc nhân của ta!” Aidrizzt kinh hô, sắc mặt của hắn tương đối trắng bệch.

Hắn cho rằng tộc nhân hẳn là bỏ qua rồi mới phải, nhiều ngày như thế cũng không nhìn thấy người đuổi giết, hắn vốn còn ôm theo chút kỳ vọng, kỳ vọng mình cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cuộc sống bị đuổi giết, chỉ là không ngờ…

Neo vừa vung kiếm đánh văng thêm nhiều tên ngắn, đồng thời quát khẽ: “Cầm ma pháp trượng của ngươi lên, Aidrizzt!”

Nghe vậy, Aidrizzt giật mình, lập tức đứng dậy, ma pháp trượng trên tay nắm chặt chẽ, sau khi hắn đọc một chuỗi chú ngữ, trước mặt hai người dâng lên một tấm màn đen bán trong suốt.

Sau khi màn đen dâng lên, đối phương không bắn tên ngắn ra nữa, mà là tụm năm tụm ba đi ra rừng cây, một tên, hai tên… năm tên, tám tên… mười lăm, mười tám… hai mươi lăm, ba mươi…

Cái này đã không còn là một chi tiểu đội, mà là một chi quân đội!

Thấy thế, Aidrizzt hít mạnh một hơi, hắn chưa bao giờ từng gặp qua nhiều truy binh như thế, nếu là lúc trước xuất hiện số lượng truy binh lớn như thế này, sợ rằng hắn sớm đã bị tóm về rồi.

Thì ra, khoảng thời gian yên bình này chính là để tụ tập nhiều hắc ám tinh linh như thế sao?

Lúc này, Neo đứng ở phía trước hắn đột nhiên thấp giọng hỏi: “Aidrizzt, ngươi biết tầm bắn của loại cung chữ thập ngắn đó khoảng chừng bao xa không?”

“Nhiều lắm mười yard.”

“Tầm bắn của ma pháp xa bao nhiêu?”

“Tối đa tám mươi yard đi!”

Neo trầm ngâm một chút, hỏi: “Nếu như duy trì chạy không ngừng, ngươi có thể chạy bao lâu?”

“Nửa giờ đi… ngươi nhất định phải ở lúc này thế này mới bộc phát lòng hiếu kỳ của ngươi sao?” Aidrizzt thật sự rất muốn lườm hắn một cái, bình thường cái gì cũng không hỏi, bây giờ chết đến nơi mới hỏi nhiều như thế.

Neo lại lườm hắn một cái trước, khinh thường nói: “Nửa giờ? Quá yếu rồi đi!”

“Ta là ma pháp sư, lại không phải chiến sĩ.” Aidrizzt không nhịn được đáp trả: “Chẳng lẽ ma pháp sư loài người rất thiện trường chạy bộ sao?”

“Oh… bọn họ có lẽ chạy nửa phút đã gần như muốn té lăn rồi.”

Có tệ như thế sao? Aidrizzt hết sức hoài nghi, chẳng qua bây giờ tuyệt đối không phải dịp tốt để nghiên cứu vấn đề thể lực ma pháp sư.

Khi đồng tộc đi ra đạt tới năm mươi người, Aidrizzt vội vàng nói: “Bây giờ ngươi muốn làm như thế nào đây? Nếu như ngươi muốn tự mình chạy trốn, ta cũng tuyệt đối sẽ không trách ngươi, ngươi vừa mới nói, không muốn tìm chết không coi là tội danh, cho nên ngươi hãy cứ đi mau…”

“Muốn… như vầy!”

Cùng với hai chữ “như vầy”, đấu khí trên người Neo phát ra, tiếp theo, toàn bộ đấu khí tuôn đến kiếm trên tay hắn, mũi kiếm vung một cái xuống đất, đấu khí được chém ra thành hình bán nguyệt, trong nháy mắt chạm đất, trong tiếng nổ ầm ầm phá vỡ mặt đất, tung lên bụi đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.