Phong Hoa Tuyết

Chương 58: Rõ Ràng Cô Đã Từ Bỏ




Neo một đường lao điên cuồng về phía ngoại thành, thân là Thánh kỵ sĩ mạnh nhất sức chịu đựng, hắn căn bản không cần ngừng lại nghỉ ngơi, trực tiếp một đường chạy băng băng đến đêm khuya. Lúc này hắn cách thành đã có một đoạn khoảng cách, sớm đã tiến vào trong một khu rừng rậm, nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy điên cuồng, thẳng cho đến khi nhìn thấy một bờ hồ, mới dừng chân lại.

Dừng chân lại không phải bởi vì mệt, mà là trông thấy hồ nước dưới ánh trăng, thoạt nhìn trong vắt, khiến cho hắn nổi lên ý nghĩ tắm rửa cũng tốt.

Cởi xuống quần áo đầy là mồ hôi, tiện tay vứt quần áo ở trên mặt đất, hắn liền không chờ được mà nhảy vào trong hồ, mặc dù ngay giữa đêm, chẳng qua hồ nước trong rừng rậm vẫn là thấm lạnh như cũ, vừa mới xuống nước có chút lạnh, chẳng qua tiếp theo thế nhưng liền hết sức khoan khoái.

Sau khi Neo ở trong hồ bơi một hồi, vừa lại thảnh thơi mà dựa vào bên bờ hồ, thưởng thức một chút sao trời đêm hè, tiếp theo cảm giác bụng có chút đói, lúc này mới định lên bờ, khi đang muốn tìm quần áo mới để thay, hắn nhìn bờ hồ trống trơn…

“Ủa? Hành lý của ta đâu?”

Nhìn trái nhìn phải chính là không nhìn thấy hành lý, Neo cuối cùng mới nhớ tới, hắn rời đi cũng chỉ có cầm một túi lương khô lấy từ nhà bếp, không có lấy gì khác, cho nên đương nhiên cũng sẽ không có cái thứ hành lý này rồi.

Dưới tình huống không có quần áo để thay, hắn đành phải nhặt quần áo bên cạnh, trên quần áo đầy mùi mồ hôi, bởi vì bị vứt đại ở mặt đất, cho nên còn dính không ít bụi bặm.

Phải mặc lại cái thứ này lên người? Neo lộ ra thần sắc mười phần chán ghét. Chẳng qua chán ghét thì chán ghét, quần áo dù bẩn thỉu hôi hám thế nào, chung quy vẫn tốt hơn so với trần trụi mà chạy.

Hắn đang định lên bờ mặc quần áo, một chân cũng đã bước lên bờ hồ, lại đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một số âm thanh, có tiếng xào xạc của lá cây, cũng có tiếng kim loại va chạm, thậm chí có tiếng người đang la hét, âm thanh vụn vặt hợp lại nghe lên giống như là… tiếng đánh nhau?

Neo nhướn mày, bỏ quần áo dơ bẩn xuống, đổi lại cầm kiếm ở trong tay, sau đó người và kiếm cùng trầm xuống nước.

Có lẽ có người đưa quần áo đến cho hắn rồi. Cho dù quần áo của đối phương cũng hôi đến không thể mặc, ít nhất bọn họ cũng sẽ có “hành lý” chứ?

Nghĩ vậy, tâm tình của Neo cũng cũng tốt lên, ung dung nhìn tình huống phát triển.

Tiếng lá cây xào xạc càng ngày càng kịch liệt, giây tiếp theo, một người từ trong bụi cây lao ra… Không! Không phải “người”.

Neo hơi hơi trợn lớn mắt.

Đối phương lại có thể có một đầu tóc trắng thuần, đó cùng tóc trắng của người già thế nhưng khác xa nhau, người đó có một mái tóc dài màu trắng như tuyết, thoạt nhìn giống như bẩm sinh là loại màu sắc đó, mà không phải do lớn tuổi mới lốm đốm trắng.

Giây tiếp theo, hắn liền lập tức chú ý đến đặc trưng càng nổi bật, màu da của đối phương lại là màu gần như màu đen!

Tóc trắng da đen, trên đời này chỉ có một chủng tộc có đặc trưng như thế.

Hắc ám tinh linh.

Đối phương hình như cũng đã nhìn thấy Neo, nhưng hắn hiển nhiên không có dư thời gian chú ý một cái loài người trong hồ, hắn lập tức xoay người qua, vừa lùi về phía sau, vừa ầm ra vài đường ma pháp.

Ma pháp đó giống như là cái lưỡi đao khổng lồ, nhưng hình thái lại là bán trong suốt, khi ma pháp này rạch qua cây, trên thân cây lập tức xuất hiện một đường vết đao, sau đó từ chỗ lưỡi đao đứt thành hai nửa, giống như là bị lưỡi đao thật sự chém đứt.

Phong nhận? Hình như có phần không đúng, phong nhận hẳn là trong suốt không màu, nhưng những phong nhận trước mắt này lại mang theo chút màu đen.

Là công kích của hắc ám thuộc tính mô phỏng theo phong nhận? Vậy thì gọi nó là ám nhận đi! Neo nhướn mày, mặc dù hắn là một kỵ sĩ, chẳng qua đối với ma pháp phong nhận này trái lại không làm sao xa lạ… Học sinh Grisia của hắn thường lấy ma pháp này để quạt gió, đối tượng quạt gió tám chín phần mười chính là Neo.

Đương nhiên, uy lực lấy để quạt gió thế nhưng yếu hơn nhiều, ngay cả sợi tóc cũng chém không đứt.

Sau khi ầm hết ma pháp, hắc ám tinh linh cũng không có nhàn rỗi, hắn không ngừng nhẹ di chuyển bước chân, mà mỗi khi hắn bước ra một bước, một mũi tên nhỏ liền xuyên qua chỗ hắn mới đứng.

Oh… Hắc ám tinh linh này biết dùng ma pháp cường đại, hẳn là một ma pháp sư, chẳng qua thân thủ lại vẫn không yếu! Lúc này, Neo ghé vào bờ hồ, hứng thú nhìn. Đúng lúc có mũi tên thẳng tắp bắn tới, hắn tiện tay chụp lấy, mở bàn tay ra nhìn, mũi tên này nhỏ nhắn lại tinh xảo, chiều dài khoảng chừng bằng lòng bàn tay, nhưng đầu mũi tên sắc nhọn, hình dạng đuôi tên còn đặc biệt được chạm khắc, tay nghề khá tốt.

“Cẩn thận, trên tên có độc!” Hắc ám tinh linh đột nhiên quay đầu qua hô to.

Hắc ám tinh linh lại có thể cảnh báo với mình?

Neo cảm giác có chút kỳ quái, hắc ám tinh linh thế nhưng không phải một chủng tộc thiện lương, trên thực tế, đó thế nhưng là một chủng tộc khét tiếng, từ tinh linh trưởng thành đến đứa trẻ vị thành niên, từ nam đến nữ đều không ngoại lệ, tất cả đều có đặc tính tà ác với hèn hạ.

Nhưng, hắc ám tinh linh rõ ràng không có nói dối, Neo lúc này cũng phát giác, mặc dù chỉ là sờ vào thân tên, nhưng ngón tay hắn vậy mà đã bắt đầu có chút phát tím rồi.

Độc tính thật lợi hại. Hắn thầm khen một tiếng, sau đó thi triển Thánh quang, xua đuổi độc tính đi. Mặc dù hắn đã không còn quyến sủng của thần Ánh Sáng, nhưng xua đuổi độc tính một chút lại vẫn không thành vấn đề.

“Thuốc giải!”

Nhưng lúc này, tên hắc ám tinh linh kia đột nhiên vọt tới, ném một cái lọ nhỏ cho Neo, sau đó lại xoay người qua, đối mặt với kẻ địch không biết tên ở trong bụi cây.

Hắn vừa xoay người, đột nhiên rên một tiếng.

Neo thoáng nhìn hắn một cái, nhìn thấy trên cánh tay của hắc ám tinh linh đang cắm theo một mũi tên, mà hắn thậm chí không có thời gian nhổ ra, mà là lập tức lùi lại vài bước, để né tránh những mũi tên liên tiếp.

Lúc này, không biết có phải là dùng hết tên, hay là nhìn thấy hắc ám tinh linh trúng tên rồi, kẻ địch vốn núp trong rừng cây đi ra… lại cũng là hắc ám tinh linh!

Ước chừng có bốn, năm người đi? Ba người cầm theo cung chữ thập hết sức nhỏ, hai người khác thì cầm theo kiếm mảnh, chắc là nghề nghiệp chiến sĩ gì đó.

“Mạo hiểm của ta thoạt nhìn vẫn không tệ mà! Vừa bắt đầu đã gặp phải hắc ám tinh linh thứ hiếm lạ như thế, một trăm năm qua cũng chưa từng nghe nói có người nhìn thấy hắc ám tinh linh, ta vừa gặp đã gặp một quần lớn.” Neo cảm thấy hứng thú, cảm giác có chút đói bụng, thuận tay túm lấy gói lương khô, sau đó bắt đầu gặm.

Chẳng qua, xem ra cái hắc ám tinh linh có chút khác thường kia tránh không được số chết rồi, hắn chẳng những trúng độc, chỉ có đơn độc một cái tinh linh, thậm chí còn là một ma pháp sư gầy yếu.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy hắn chết chắc rồi! Hơn nữa hắn thoạt nhìn chính là bên đang bị đánh, chỉ là đang kéo dài thời gian chết mà thôi.

Hai tên chiến sĩ giơ theo kiếm mảnh bước ra khỏi rừng cây, bọn chúng mặc dù vẫn còn bày ra tư thái hết sức cảnh giới, nhưng bọn chúng lại lộ ra tươi cười, hình như đã tính trước rồi, giống như một giây sau liền có thể tóm được ma pháp sư…

Hai tên tinh linh đồng loạt bước ra một bước, một giây sau, lại từ “hai tên” biến thành “Rất nhiều khối”.

Oh? Neo nheo lại mắt, nhìn kỹ đống máu thịt tung bay, vết cắt hết sức bằng phẳng, không có nhìn thấy rốt cuộc là công kích gì, máu thịt bay vừa cao lại vừa xa… Là ám nhận sao?

Nhưng rốt cuộc là từ đâu bắn ra ám nhận?

Vừa rồi, khi cung tiễn thủ ngừng bắn tên, một nhóm người ra khỏi rừng cây, ma pháp sư sớm đã bởi vì trúng tên mà ủ rũ nửa quỳ ở trên đất, cho nên hai tên chiến sĩ đó mới sẽ buông lỏng cảnh giới như thế, dẫn đến mình trong nháy mắt bị chia thành những khối thi thể… Nói không chừng, bọn chúng căn bản không có phát hiện mình bị công kích thì đã chết rồi.

Ba tên cung tiễn thủ còn lại hiển nhiên bị màn này dọa đến hoảng sợ, ba gã tinh linh lại có thể đều sững sờ.

Lúc này, ma pháp sư ngẩng đầu lên, dùng ngôn ngữ hắc ám tinh linh nói một chuỗi thoại.

Neo mặc dù nghe không hiểu, nhưng lại có thể từ biểu tình của hắn đọc ra ý đại khái… không ngoài các ngươi chết chắc gì đó đi?

Tiếp theo, ba tên cung tiễn thủ từ phần eo đứt ra, bị chia thành sáu khối. Vết cắt cũng vô cùng bằng phẳng, xem ra hẳn vẫn là ám nhận giở trò quỷ.

Ma pháp không phải khoản mạnh của Neo, hắn thật sự không nhìn ra được ma pháp sư là làm như thế nào, nhưng lại cảm giác thấy hết sức tò mò.

Chậc chậc! Neo không khỏi tiếc nuối nghĩ, nếu Grisia ở đây thì tốt rồi, nó khẳng định có thể giải thích cho mình nghe… Không chỉ như thế, nó sợ rằng còn có thể học lên đây! Chẳng qua, nói còn nói lại, Grisia học được ma pháp mạnh thế này cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Học sinh nếu trở nên mạnh, về sau lúc lão sư trở về Thánh Điện, sợ rằng đã không quá dễ dàng ức hiếp nó nữa.

Hắc ám tinh linh quay đầu, nhìn Neo, hắn lập tức không keo kiệt mà vỗ tay, tán thưởng: “Thật là lợi hại, ta chưa từng nghe nói ma pháp sư có thể đơn thương độc mã mà tiêu diệt cả một đội ngũ, thực lực của ngươi cũng không tệ!”

Nghe vậy, hắc ám tinh linh dùng thái độ mười phần cảnh giới nhìn loài người trong hồ, dò xét hỏi: “Thuốc giải xin trả cho ta, được không?”

Coi như hắn lễ phép. Neo tiện tay ném trả lại lọ thuốc cho hắn, hắn vừa chụp được lọ thuốc, lập tức vội vàng đem thuốc nuốt vào, sau đó lại đem mũi tên nhỏ trên người rút ra, vứt ở trên mặt đất.

Lúc này, hắn mới nhìn hướng Neo, biểu tình rõ ràng không còn cảnh giới như vừa rồi, nhưng cũng không phải thần sắc tín nhiệm. Hắn có chút chần chờ mở miệng: “Ngươi… Ta là một hắc ám tinh linh.”

“Đúng à! Ngươi còn thật sự rất đen.” Neo lười biếng mở miệng nói: “Được rồi, ngươi có quần áo dư không? Cho ta mượn một bộ sạch sẽ thế nào?”

“…”

Hắc ám tinh linh trừng loài người ở trong hồ, một giây sau, hắn té xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.