Phong Hoa Tuyết

Chương 55: Anh Có Thể Có Ý Gì Với Con Bé Được Chứ?




Lesus Judge, trên tay hắn giơ lên cao một thanh kiếm tràn ngập quang thuộc tính.

Khi ta cảm tri đến thanh kiếm đó, thanh kiếm đó liền đột nhiên bộc phát ra quang thuộc tính nồng đặc, làm cho ta ở giờ phút cả người là ám thuộc tính này có loại cảm giác như bị lửa cuốn lấy thân, đau đến nỗi ta thiếu chút nữa là thét ra tiếng rồi.

Đồng thời lúc này, trong đầu ta dường như có thứ gì “rắc” một tiếng nứt ra, sau đó đột nhiên có rất nhiều hình ảnh, rất nhiều câu nói giống như là một cơn lũ ập tới, tức thì lấp kín cả đầu ta.

Ta khó chịu phải hạ xuống mặt đất, ôm đầu ngồi xổm, chỉ có thể vô lực mà cảm giác cơn lũ này dội vào đầu óc ta…

Thần Ánh Sáng nhân ái sẽ tha thứ tội ác của bạn.

Grisia, nếu như cậu không được tuyển chọn làm Sun knight, làm tế ti cũng tốt, vậy cậu sau này đã có thể giúp tôi chữa thương rồi.

Chấp hành chính nghĩa là ý nghĩa tồn tại của Sun knight.

Sun, cậu nhìn không thấy nữa, có đúng không? Đừng lừa tôi, cũng đừng vì để giấu diếm đến cuối, cố ý muốn đuổi theo bọn Ám kỵ sĩ, để bọn chúng chém một kiếm vào mắt cậu, tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, đừng làm như thế, làm ơn…

Lần sau nếu cậu còn dám lừa tôi, mặc kệ là chuyện bí mật đến mấy, tôi cũng sẽ vạch trần cậu trước mặt Mười Hai Thánh kỵ sĩ.





“Ta nhớ ra rồi.”

Ta chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn nồng đậm, giống như dĩ vãng, nụ cười mà ta bị buộc phải luôn luôn mang ở trên mặt.

“Ta là Sun knight, Grisia Sun.”

Ice ngẩn người, sau đó biểu tình hình như không quá tin tưởng, cậu ta chần chờ hỏi: “Cậu nhớ lại rồi? Như vậy, như vậy… tôi gọi là gì?”

Nghe thấy vấn đề này, ta nhất thời nhíu mày, cố gắng hồi tưởng: “Hình như là… Nát Vụn?

Ice mặt vô biểu tình nhìn ta.

“Không phải? Vậy chính là Vụn Nát rồi.” Lần này, ta mười phần khẳng định mà trả lời. (Tên của Ice bị Sun đọc trại ra nghĩa là như thế)

“…Là Ecilan!” Ice sau khi sửa lại xong, kinh ngạc nói: “Sun, cậu thật sự khôi phục trí nhớ rồi?”

Ta gật đầu.

Lúc này, Judge lại đến gần vài bước.

Ta nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Judge, cậu làm sao có cách tới đây…”

Không! Không chỉ là Judge mà thôi, lại lục đục từ hư không xuất hiện thêm mấy người, Storm, Earth, Cloud, Roland, Metal… cuối cùng, vậy mà là mọi người đều tới rồi.

Tính luôn cả ta, tất cả Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều đến đông đủ!

“Thì ra là truyền tống ma pháp trận.”

Nhưng, đây thế nhưng là trong biên giới Nguyệt Lan quốc! Rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, lại có thể vượt qua khoảng cách xa xôi như thế, đem mười một người truyền tống tới đây? Cho dù là ta bây giờ cũng chưa chắc có thể làm được, dù sao thuộc tính ta dư thừa nhất là ám thuộc tính, mà truyền tống ma pháp trận xa xôi như vậy đòi hỏi lượng phong thuộc tính vô cùng lớn, mà không phải ám thuộc tính.

Judge xoay người qua, nói với những người khác: “Trước đi giúp Blaze và Ice chữa thương, có thể chữa bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

“Được.”

Ngoại trừ ta, Leaf và Earth trì dũ thuật coi như khá tốt lập tức đi tới bên cạnh Blaze đang hôn mê, sau đó bắt đầu thi triển trì dũ thuật, nhưng bọn họ nhiều lắm chỉ thi triển trung cấp trì dũ thuật, cái này đối với Blaze và Ice bị trọng thương mà nói, căn bản chẳng thấm vào đâu.

Thấy thế, ta tiến lên một bước, nhưng lại đột nhiên nhớ tới, bây giờ cả người ta đều tràn ngập ám thuộc tính, thi triển trì dũ thuật thuộc về quang thuộc tính, ta căn bản không mạnh bằng Leaf và Earth.

“Sun, kiếm của cậu.”

Ta quay đầu nhìn, Judge giơ Thái Dương thần kiếm ở trước mặt ta… Thái Dương thần kiếm đương nhiên là kiếm của ta, chỉ là, quang thuộc tính mãnh liệt của nó bây giờ phát ra khiến cho ta cảm giác vô cùng khó chịu, mặc dù ta nhìn không thấy, nhưng nó lại có thể cho ta một loại cảm giác gần như là chói mắt.

Ta chán ghét nói: “Tôi bây giờ không muốn nó nữa.”

Ta có một loại dự cảm, nếu như nắm Thái Dương thần kiếm, ta nhất định sẽ mất đi ám thuộc tính tràn đầy trong cơ thể, một lần nữa khôi phục thành… cái Sun knight không biết dùng kiếm, ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được kia.

“Tại sao?” Judge bình tĩnh hỏi.

Ta trầm mặc xuống, vẫn là mở miệng nói: “Bởi vì tôi không muốn trở về bộ dạng yếu đuối trước kia nữa! Tôi bây giờ có lực lượng rồi, tôi thậm chí có thể trói chặt một con rồng, không để cho nó làm hại Ice và Blaze!”

“Phải không?” Judge lạnh lùng nói: “Vậy tại sao chân của Ice lại bị thương nặng như thế kia, mà Blaze thậm chí ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh?”

“Đó là…” Ta cứng họng không trả lời được, nhưng lại cố gắng biện giải: “Tôi lúc trước đã mất trí nhớ, cho nên mới khiến cho họ bị thương, hiện tại sẽ không bao giờ nữa.”

Judge vừa nghe, lập tức cao giọng nói: “Vậy cậu chữa lành cho bọn họ, ngay bây giờ chữa lành cho hai người bọn họ!”

Làm sao có thể… trong cơ thể ta tràn ngập ám thuộc tính dày đặc, cũng không tụ tập được lượng lớn quang thuộc tính nữa, dù là gắng gượng sử dụng trì dũ thuật và thần thuật, cùng lắm cũng chỉ có thể dùng đến trung cấp mà thôi, mà thương thế trên người Blaze và Ice nặng như vậy, chỉ có chung cực trì dũ thuật mới có thể chữa lành bọn họ.

Ta lúc trước có thể dễ dàng thi triển chung cực trì dũ thuật, nhưng, ta bây giờ cũng làm không được rồi.

“Cầm lấy!” Judge giơ Thái Dương thần kiếm, tiến gần một bước.

Ta lại lui về sau một bước, lớn tiếng nói: “Tôi không muốn trở về cái loại bộ dạng yếu đuối ngay cả kiếm cũng không biết dùng nữa! Lần này để cho hai người bọn họ bị thương thuần túy là ngoài ý muốn, là vì tôi đã mất trí nhớ. Sau này sẽ không xảy ra nữa, tôi hiện tại đã có lực lượng, chẳng những có thể bảo vệ mình, sau này cũng sẽ không để cho bất cứ Thánh kỵ sĩ nào bị thương nữa, tôi có thể bảo vệ các cậu…”

“Sun!” Judge lần nữa lớn tiếng cắt đứt ta, gầm lên: “Chẳng lẽ, cậu đã quên lời cậu từng nói với bọn tôi rồi sao?”

Lời ta từng nói?

Jugde quát khẽ: “Ở lúc cậu làm sao cũng học không được kiếm thuật, dưới làn sóng lên tiếng đòi đổi cậu trong Thần Điện Ánh Sáng, cậu đã quên, ở trước mặt lão sư của cậu, ở trước mặt bọn tôi, cậu là thế nào lớn tiếng tuyên bố với mọi người?”

Ta sửng sốt, khi đó…

Dù tôi không học được kiếm thuật thì có làm sao?

Dù tôi không giống lão sư của tôi, là Sun knight mạnh nhất trong lịch sử, nhưng Mười Hai Thánh kỵ sĩ của tôi dưới sự tăng cường thần thuật của tôi, bọn họ chính là “Mười Hai Thánh kỵ sĩ mạnh nhất trong lịch sử”!

Trên thế giới không có bất cứ thứ gì có thể vượt qua bọn họ đến thương tổn tôi! Cho dù tôi ngay cả kiếm cũng không biết dùng, cũng không có thứ gì đáng để tôi sợ hãi!

Ta từng nói qua như vậy…

“Cầm lấy Thái Dương thần kiếm của cậu!”

Judge giơ kiếm ở trước mặt ta, khôi phục giọng bình tĩnh nói: “Sun, có thần thuật của cậu, chúng tôi mới là Mười Hai Thánh kỵ sĩ mạnh nhất trong lịch sử, cho nên chúng tôi muốn thần thuật của cậu, cần trì dũ thuật của cậu, không cần bảo vệ của cậu! Nếu như, cậu còn thừa nhận bọn tôi là đồng bạn, hãy tiếp lấy kiếm, lấy thân phận đồng bạn trợ giúp bọn tôi, mà không phải một người đứng ở phía trước bọn tôi, như cái anh hùng muốn bảo vệ chúng tôi!”

Judge vẫn như cũ giơ kiếm, mắt nhìn thẳng ta, cho dù ta nhìn không thấy, cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt bây giờ của cậu ta có bao nhiêu nghiêm khắc.

Cậu ta chậm rãi nói: “Anh hùng hay đồng bạn, tùy cậu lựa chọn.”

Đồng bạn, đương nhiên là… Ta không chút do dự vươn tay, nhưng khi sắp đụng tới kiếm, lại chần chờ một chút, quay đầu nhìn con rồng khổng lồ đang giãy dụa, nói: “Tôi vẫn nên giải quyết con rồng đó trước…”

“Cầm!” Judge quát khẽ.

Ta sửng sốt, hoài nghi hỏi: “Nhưng các cậu có thể đánh thắng rồng sao? Hay để cho tôi giết nó trước…”

Ba mũi tên đột nhiên lần lượt từ đỉnh đầu và hai bên mặt ta bay qua, ta chậm một nhịp mới phản ứng lại, trợn lớn mắt phát hiện, người giơ cung bắn ta vậy mà là Leaf.

Leaf chậm rãi hạ cung xuống, sau đó mỉm cười mà nói với ta: “Ba mũi tên vừa rồi nếu như bắn trúng, cậu đã chết rồi đó! Sun.”

“Sun.”

Bên cạnh đột nhiên có người gọi ta một tiếng, ta giật mình, lần này phát hiện, Storm vậy mà vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh ta, một tay còn khoác lên vai của ta, cậu ta uể oải nói: “Làm ơn đi, Sun, cậu tiếp kiếm nhanh lên một chút, sau đó gia tăng thần thuật một cái, chúng ta mau chóng đem rồng làm thịt, sau đó quay về Thần Điện, có được không? Tôi thức đêm làm việc mười mấy ngày rồi, thật muốn về nhà ngủ… Haa! Mệt chết tôi rồi.”

Earth dùng Thánh quang ngưng kết ra tấm chắn thật lớn, dựng ngay ở giữa chúng ta và con rồng, sau đó dùng giọng “trung hậu thành thật” nói: “Mau nhận kiếm đi, Sun, cậu đừng lo lắng, bọn tôi đã sớm quen lúc chiến đấu, cậu ở phía sau hóng gió rồi, cho nên cậu an tâm nhận kiếm đi!”

Cloud lặng lẽ từ trong góc “hiện” ra, còn như thể luyện tập mà vung vung đao, bóng đao nhanh đến nỗi gần như nhìn không thấy, sau đó cậu ta lại lặng lẽ trốn về trong góc… Cậu rốt cuộc đi ra để làm cái gì?

Ice vẫn như cũ một tay ôm đỡ Blaze, nhưng tay kia lại nắm chặt thần que… là Hàn Băng thần kiếm.

Moon cao ngạo nâng đầu, đồng thời rút roi ở bên hông ra, lưu loát quất vài cái, âm thanh vút vút xé gió nghe lên đã thấy đau, tư thái của cậu ta quả thực tựa như nữ vương… Không! Không, là giống như quốc vương!

Stone chỉ là rút ra vũ khí của mình… một thanh kiếm khổng lồ chiều rộng chiều cao không khác một người phụ nữ lắm, nhưng sức nặng ít nhất là ba người phụ nữ cộng lại.

Roland vô cùng hiếm thấy, lại có thể mang ra bảo kiếm tà ác gia truyền của cậu ta, đồng thời cũng tháo nhẫn của Pink cho mình, lộ ra thân thể đường vằn lửa đen đôi cánh rồng có móng vuốt sắc nhọn của Death Lord, khí thế hoàn toàn không thua kém một con rồng.

Cuối cùng Metal hừ lạnh một tiếng, chế giễu nói: “Cậu không phải thật sự cho rằng, bọn tôi cần cái tên bún thiu như cậu bảo vệ chứ? Cậu cứ gia tăng thần thuật cho tốt, sau đó ngoan ngoãn đến phía sau hóng gió đi, tế ti!”

Nhìn bọn họ, ta đột nhiên bắt đầu nổi lên nghi hoặc, mình rốt cuộc tại sao lại muốn lực lượng?

Lực lượng cái thứ này… ta sớm đã có rồi!

Ta không còn do dự nữa, vươn tay nắm lấy Thái Dương thần kiếm trên tay Judge.

Ám thuộc tính một lần nữa trở về cả khe núi Trizel.

Hắc ám xiềng xích rậm rạp trong hang rồng dần dần biến mất.

Mắt thấy có thể thoát khỏi giam cầm, con rồng đen lớn tiếng gầm rống, quơ móng vuốt, dường như không thể chờ đợi được muốn đem mọi thứ trước mặt xé thành mảnh vụn. Judge buông Thái Dương thần kiếm ra, vươn tay đến bên hông rút ra Thẩm Phán thần kiếm của chính mình, sau đó xoay người nhìn ta.

Mọi người đều nhìn ta, ta mở mắt, giải phóng ra lượng lớn quang thuộc tính.

“Chung cực trì dũ thuật!”

Blaze mở mắt ra, Ice một lần nữa đứng lên.

“Thần dực thuật!”

“Thánh quang hộ thể!”

Khi trên thân mọi người đều lấp lánh thần thuật, ta giơ lên Thái Dương thần kiếm, chỉ về hướng con rồng hắc ám đang điên cuồng gào rống, hạ lệnh với Mười Hai Thánh kỵ sĩ của ta.

“Bây giờ, Mười Hai Thánh kỵ sĩ, nhiệm vụ giết rồng bắt đầu!”

Mọi người đồng loạt trả lời.”

“Rõ!”

◊◊◊◊

Cuối cùng, chúng ta rốt cuộc cũng về tới Thánh Điện.

Báo cáo qua với Giáo Hoàng chúng ta đã xử lý một con rồng, khiến cho lão hai mắt tỏa sáng la lên, muốn nhanh chóng phái người đi mang rồng về, da rồng có thể làm áo giáp, thịt rồng có thể ăn, xương rồng có thể làm vật liệu làm phép, răng rồng có thể làm vũ khí, gân rồng là dược liệu, ngay cả máu rồng cũng có thể bán cho những người mê tín uống máu rồng có thể trở nên cao tráng giống như đại thụ.

Ta nhất thời cảm thấy rất có lỗi với con rồng kia.

Sau khi báo cáo xong, mọi người thoạt nhìn đều rất mệt mỏi rồi, lần lượt xoay người rời khỏi thư phòng của Giáo Hoàng, đi về phòng của mình.

“Blaze, Ice!”

Trên hành lang, ta có chút do dự mà gọi lại hai người.

Hai người đều dừng chân, những người khác thì nhao nhao lén liếc chúng ta vài lần, sau đó còn vừa kéo dài lỗ tai, vừa lề mề mà đi ra.

“Tôi ah..uhm.. rất, rất xin lỗi…”

Ice gật đầu, sắc mặt xem ra không khác bình thường, xem ra đã chấp nhận xin lỗi của ta rồi.

Nhưng, sắc mặt Blaze lại rất căng, thấy thế, ta đột nhiên bắt đầu có chút nổi lên căng thẳng, lần này chẳng lẽ Blaze người luôn luôn rất ủng hộ ta sẽ không chịu tha thứ cho ta rồi đi!

Ta có chút căng thẳng nhìn Blaze, người sau căng mặt không bao lâu, liền đầy mặt giận dữ la lên: “Sau này đừng mất trí nhớ nữa. Sun, lúc cậu mất trí nhớ thật sự là một tên khốn kiếp!”

(Hắn bình thường đã là vậy rồi. Cách không xa, truyền đến tiếng lẩm bẩm không biết là của ai.)

Blaze trầm mặc một chút, lại gào lên: “Lúc cậu mất trí nhớ thật sự là một loại khốn kiếp khác! Là cái loại khiến người muốn đánh!”

(Hắn bình thường cũng khiến người rất muốn đánh đấy thôi! Kỳ Cục sao?)

Blaze trầm mặc xuống, Ice còn an ủi vỗ vỗ vai của cậu ta.

Ta xoay người qua, lộ nụ cười xán lạn nói: “Không ngờ các vị anh em sau khi giết rồng, tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, nhất định là lòng thương xót của thần Ánh Sáng đã xua tan mệt mỏi của các anh em, để làm cho các anh em có thể tiếp tục không ngừng reo rắc quang huy của thần Ánh Sáng, trong lòng Sun cảm động không thôi, càng nguyện ý trợ giúp các vị anh em, không bằng bây giờ liền xuất phát, mở cuộc Thánh ca du hành đột xuất, các anh em cảm thấy thế nào?”

Mọi người cách đó không xa trong nháy mắt biến mất.

Hừ hừ! Cuối cùng chịu đi rồi. Ta xoay người, một lần nữa mang lên biểu tình vừa vô tội vừa biết lỗi, đáng thương mà nhìn Blaze.

Bây giờ, biểu tình của Blaze dịu đi không ít, chỉ là còn nghi hoặc hỏi: “Cậu sau này sẽ không làm ra loại chuyện đem Ice ném cho rồng nữa chứ!”

Ta thề son sắt mà nói: “Cho dù là Earth, tôi cũng sẽ không ném cậu ta cho rồng, thật sự!”

(Chết ngươi đi!)

Ta quay đầu qua, hình như nghe thấy giọng nói của Earth?

Blaze gật đầu, dùng sức mà vỗ vỗ lưng của ta, lớn tiếng nói: “Như thế thì tốt rồi, tôi đi ngủ đây, vì tìm cậu, cũng mấy ngày không ngủ rồi.”

Ta gật đầu, sau đó nhìn về phía Ice.

Ice chỉ là lắc đầu, đơn giản nói: “Không trách cậu.”

Cảm ơn các cậu.

◊◊◊◊

Tất cả mọi người sau vài ngày ngủ thỏa mãn, mới thật sự bắt đầu xử lý vấn đề sau đó.

Năm người Woodrow cũng theo chúng ta trở về, sau khi cùng bọn họ ước pháp tam chương, tuyệt đối không được đem mặt thật của ta nói ra, ta cũng tùy ý bọn họ tiếp tục ở Thánh Điện ngắm cảnh, hoặc là lựa chọn rời đi… thật ra, ta hoàn toàn không quá lo lắng bọn họ sẽ nói ra.

Cho dù bọn họ nói ra, thì lại có ai sẽ tin tưởng đây?

Trước tới nay tổng cộng ba mươi tám đời Mười Hai Thánh kỵ sĩ lần lượt che dấu tính cách thật của mình hai mươi năm, mới đắp nặn ra hình tượng Mười Hai Thánh kỵ sĩ, chỉ là một đội mạo hiểm nhỏ năm người có thể dễ dàng phá vỡ sao?

Ta nằm ở trên giường, toàn thân trên dưới đều là mặt nạ trắng đẹp mới chế xong đắp lên… Căn cứ vào cách nói của Roland, màu da bây giờ của ta chỉ trắng hơn bánh ngọt Tiramisu của Ice làm một chút xíu.

Lúc mới vừa nghe được, ta chấn động lớn đến nỗi suýt nữa muốn đánh vào đầu mình một gậy, dứt khoát vĩnh viễn mất trí nhớ luôn cho rồi.

May là, sau khi liên tục đắp mặt nạ ba ngày, Roland nói ta đã không khác màu mật ong lắm.

Ta vừa đứng đắp mặt nạ toàn thân, vừa suy nghĩ chuyện xảy ra từ lúc mất trí nhớ tới nay. Lúc đầu ta rốt cuộc là tại sao chạy đến vương quốc Kissinger? Mặc dù khôi phục trí nhớ rồi, nhưng ta lại đối với chuyện này hoàn toàn không có ấn tượng. Là chuyện tốt của Red làm sao? Thân phận Red chẳng lẽ là… Nhưng cô ta tại sao hại ta? Còn có, không biết Tiểu Bạch bị Red mang đi bây giờ thế nào rồi?

Knock knock knock!

… Nguyền rủa chết tiệt!

“Xin hỏi vị anh em nào ngoài cửa dưới sự nhắc nhở của thần Ánh Sáng, đến đây tìm Sun trao đổi về lòng nhân từ?”

“Grisia…”

Giọng nói này là… Ta đem cảm tri kéo dài tới ngoài cửa, sau khi xác định thân phận người đến, không thể không đem toàn bộ tiền lương đắp ở trên người thả theo dòng nước, sau đó ngậm nước mắt mặc quần áo, đi lên mở cửa.

“Sybelle.” Vừa mở cửa ra, ta liền có điểm bất đắc dĩ mà nói: “Có chuyện gì sao?”

Sybelle không chút khách khí mà đi vào phòng của ta, tò mò nhìn sàn nhà hỏi: “Làm sao ẩm ướt vậy? Cậu vừa mới tắm sao? Vậy vừa đúng lúc!”

Đúng lúc cái gì? Ta có điểm nghi hoặc.

Sybelle cười nói: “Tôi là đến chào tạm biệt.”

“Các người phải đi rồi?” Ta sửng sốt: “Những người khác làm sao không cùng đến đây với cô?”

“Những người khác phải lát nữa mới đến.”

“Lát nữa?” Ta khó hiểu mà gãi mặt. Tại sao không cùng đến?

“Cậu thật là… cùng tưởng tượng hoàn toàn không giống đây!” Sybelle đi vào mấy bước, đánh giá ta từ trên xuống dưới nói: “Ngoại trừ bề ngoài thật như truyền thuyết tóc vàng mắt xanh và làn da trắng sữa, eh… cậu bây giờ đen hơn một chút, giống sữa mật ong hơn.”

Đừng chọc vào nỗi đau của ta!

“Chẳng qua thật sự là khá giống đây!”

“Giống?” Sybelle hôm nay làm sao cứ nói chuyện không hiểu ra sao cả? Ta nghi hoặc hỏi: “Khá giống cái gì?”

Sybelle lại tiến gần vài bước, ta ngửi thấy trên người cô hình như có mùi hoa lài…Làm chi đột nhiên xức nước hoa? Cô mỉm cười nói: “Giống cái người… trên thân cậu làm sao có mùi thơm, cậu xức nước hoa?”

“Không có.”

Ta trên người vẫn luôn có mùi thơm. Đành vậy thôi, đã đắp mặt nạ mười năm, nguyên liệu mặt nạ phần lớn đều là oải hương, cho nên trên người khó tránh khỏi mang theo mùi oải hương. Mà lão sư Neo của ta không thích oải hương, ông bình thường là đắp mặt nạ hoa hồng, cho nên trên người luôn luôn có hương hoa hồng.

Sybelle nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ đây là hương xử nam?”

“… Đương nhiên không phải!”

“Mùi thơm không phải là hương xử nam?”

“Tuyệt đối không phải!”

“Ai đây ta? Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ giống như lúc trước lớn tiếng nói cậu không phải xử nam đây?”

“…”

“Có muốn không…” Sybelle lại tiến một bước, cả người gần như là dán ở trước mặt ta, ta thậm chí cũng có thể cảm nhận được hơi thở cô nói chuyện phả ra.

“Từ nay về sau vĩnh viễn thoát khỏi cái từ xử nam này?”

Ta ngẩn ra, ý của lời này chẳng lẽ là nói…

Ta còn đang đờ đẫn, Sybelle mặt của cô đã càng dựa càng gần, môi gần như sắp dán lên môi ta, chẳng qua, bộ ngực của cô nàng trái lại dán đến ngực ta trước rồi, xúc cảm của hai khối mềm nhũn thật sự là tuyệt… Chẳng lẽ, hôm nay chính là ngày ta thoát khỏi hàng ngũ điện nam cộng với xử nam rồi sao?

Thần Ánh Sáng thân ái à! Con quyết định đem ngày hôm nay thiết lập thành ngày cảm tạ, từ nay về sau vừa đến ngày này mỗi năm, đều đến trước tượng ngài cảm tạ ngài...

Cạch!

“A a, thật sự xin, xin lỗi, có phải tôi đã quấy rầy hai người?”

Earth – thối – tha!

Nếu biết quấy rầy rồi, vậy thì cút cho mau đi! Thừa dịp lúc Sybelle xoay người nhìn Earth, ta lập tức dùng ánh mắt âm hiểm nhất thế giới nhìn hắn, trong ánh mắt phóng ra chữ “cút” bỏng rát.

“S-Sun, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu…” Earth lộ ra biểu tình hết sức có lỗi, vừa lại khó xử nhìn Sybelle.

Người sau cúi thấp đầu, biểu tình thoạt nhìn có chút thẹn thùng hiếm thấy, vội vàng nói: “Vậy, vậy vừa đúng lúc, tôi cũng nói lời từ biệt xong rồi, nên đi rồi… Grisia, gặp lại nhé.”

Gặp lại? Lúc nào gặp lại? Buổi tối gặp sao?

Nhưng, ta còn chưa kịp hỏi, Sybelle cứ như vậy chạy đi rồi, biểu tình còn hình như không muốn quay lại nữa, ngày, ngày cảm tạ của ta…

Earth vỗ vỗ vai của ta, chân thành hỏi: “S-Sun, cái này có phải gọi là nhân quả báo ứng?”

Này này! Ngươi là Mười Hai Thánh kỵ sĩ của thần Ánh Sáng đó! Nói cái gì mà nhân quả báo ứng, coi chừng ta coi ngươi là tín đồ dị giáo trói lên cọc hỏa thiêu đốt chết bây giờ!

Ta tức giận nói với Earth: “Phá xong rồi thì cút đi!”

“Là thật sự có việc nói cho cậu à!” Earth nhún vai nói: “Judge tìm cậu.”

“…Judge tìm tôi? Cậu ta tại sao không tự mình đến?”

“Cậu ta muốn cậu qua họp.”

Earth đột nhiên cười, nụ cười vẫn rất đôn hậu như cũ, nhưng không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta cứ cảm giác nụ cười của hắn so với dĩ vãng càng thêm đê tiện, nhưng ta gần đây đâu có trêu chọc hắn chứ? Ta rời đi lâu như thế, hoàn toàn không có cơ hội có thể cắt ngang hắn dụ dỗ cô gái thứ bốn mươi mốt hay bốn mươi hai đâu à! (Thanh minh trước, không phải ta đếm sai, mà là tốc độ gia tăng số lượng phụ nữ xuất hiện trong phòng hắn chính là nhanh như vậy! Thật đáng hận!)

… Có lẽ là ta dùng cảm tri, cho nên có ảo giác đi?

Thì ra là muốn đi họp, rốt cuộc là chuyện gì quan trọng như vậy, ngay cả ta cũng không qua họp không được?

Ta có điểm nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, trả lời: “Được, đi thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.