Phong Hoa Tuyết

Chương 52: Anh Dựa Vào Gì Mà Quản Em?




Ý thức của ta lại dần dần nổi lên, vốn định mở mắt, nhưng lập tức ngăn cản chính mình.

Cần gì đây? Ta là một người mù, hành động mở mắt này căn bản không có ý nghĩa.

Cảnh tượng trong đầu dần dần rõ ràng… nhưng, rồi lại đột nhiên đình trệ lại, mà cảnh tượng bây giờ vẫn còn rất mông lung, hoàn toàn không có rõ ràng như lúc trước.

Ta mở mắt ra, vốn tưởng rằng cặp mắt vẫn thật sự hữu dụng, nhưng sau lúc mở ra, cảnh tượng chung quanh lại vẫn mờ mịt, một chút thay đổi cũng không có.

Ta ngẩn người, có điểm không rõ đây là tại sao, mãi cho đến khi ta phát giác ám thuộc tính của phụ cận này cản trở ta cảm tri thuộc tính khác, điều này làm cho cảnh tượng trong đầu ta có chút mông lung, sau khi ta tăng mạnh cảm tri, cảnh tượng liền rõ ràng như xưa.

Cái này không hề liên quan đến chuyện mắt có mở hay không!

Ta đột nhiên từ áo bào xé ra miếng vải dài, quấn một vòng rồi lại một vòng lên mắt.

Sau đó, ta đứng lên, gào to với xung quanh: “Red, ngươi ở đâu? Đừng ẩn ẩn trốn trốn nữa, ta không tin ngươi, ta không tin Ecilan, ta cũng không tin Sybelle, ta không tin bất cứ người nào!”

“Vậy rất tốt đấy!”

Ta lần này không kinh ngạc nữa, vốn định chầm chậm xoay người đối mặt với cô gái nhỏ ở sau lưng, nhưng, lại dừng lại, bởi vì hành động này cũng vô nghĩa như mở mắt.

Ta đã “nhìn” thấy cô ta rồi, hoàn toàn không cần đối mặt, cô ta vẫn giống y hệt lúc trước, là bộ dạng một cô bé, mặc dù ta bây giờ vô cùng hoài nghi cô ta căn bản không phải là một cô bé.

“Ngươi càng ngày càng ra dáng rồi, bắt đầu khôi phục trí nhớ rồi sao?” Red giọng cười hi hi nói.

Ta sửng sốt, theo phản xạ xoay người lại, bật thốt lên: “Lời này là có ý gì?”

“A! Xem ra còn thiếu chút nữa.” Red lại khẽ cười nói: “Ngươi hoàn toàn không cần xoay người đã có thể đủ nhìn thấy ta, không phải sao?”

Nghe vậy, trong lòng ta nổi tức, không nhịn được gầm lên: “Đừng đánh trống lảng! Red, ngươi rốt cuộc là có ý gì? Đừng nói mập mờ, cũng không được biến mất nữa!”

“Ta cũng không có cách nào khác, bọn chúng đánh tan hình thể của ta, bây giờ ta không có thể xác, cho nên phải tích lũy một thời gian thì mới có thể xuất hiện trước mặt ngươi đây!”

Cái gì? Ta sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Bọn chúng là ai?”

“Còn ai nữa?” Red cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải là những người vừa mới muốn lừa gạt ngươi sao?”

“Blaze knight?” Ta trầm mặc một chút, mười phần khẳng định mà nói: “Không, ngươi hẳn là chỉ Thần Điện Ánh Sáng đi?”

“Đáp đúng rồi!” Red hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Chẳng qua chính xác hơn mà nói, là Sun knight.”

Sun knight muốn gạt ta? Ta chần chờ, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Nhưng, Ecilan nói ta là Sun knight…”

Red đột nhiên phì một tiếng, bật cười, tiếng cười như chuông bạc vang lên một hồi, cô ta mới lắc đầu nói: “Grisia, ngươi thật sự tin tưởng hắn? Ngươi cả người đều tràn ngập hắc ám thuộc tính, sử dụng chính là tử linh pháp thuật, không biết dùng kiếm, không rành cưỡi ngựa… Cho dù ngươi mất trí nhớ rồi, ngươi cũng sẽ không thật sự cho rằng mình là Sun knight chứ? Ngươi ngay cả bên lề của kỵ sĩ cũng chạm không tới đây!”

“Ta…” Ta cứng họng không trả lời được. Đúng vậy! Ta rốt cuộc đang kỳ vọng cái gì đây?

Red đột nhiên la hoảng một tiếng: “Gay go, thời gian của ta lại tới rồi. Grisia, nhớ rằng, đừng tin tưởng bất luận kẻ nào, lợi dụng bọn chúng, nhưng đừng tin tưởng bọn chúng.”

Trong lòng ta chấn động, sắc bén hỏi ngược lại: “Kể cả ngươi sao?”

“Đúng vậy, kể cả ta.”

Red gật đầu rồi nói: “Tự ngươi lựa chọn có muốn làm theo lời ta nói hay không. Bây giờ, ta nói cho ngươi, ngươi đã tới nơi ngươi muốn đến, hắc ám chi địa lớn nhất trong ranh giới Nguyệt Lan quốc, lối vào của khe núi Trizel, mà vật ngươi đánh rơi ở ngay tận cùng bên trong khe núi, đi lấy trở về, sau đó, ngươi sẽ biết mọi chân tướng.”

Khe núi Trizel… Đích xác là nơi ta muốn đến, ta vốn muốn dẫn Blaze knight tới nơi này, chỉ là không ngờ, “vật ta đánh rơi” lại có thể cũng ở nơi này sao?

Mặc dù, ta đúng là cố ý đi hướng đông bắc theo lời Red nói, nhưng không ngờ chọn chuẩn như thế, vậy mà thật sự tìm được nơi Red nói.

Mặc dù ta còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng, thân ảnh của Red lại đã bắt đầu nhạt đi, thấy thế, ta vội vàng hỏi: “Ngươi không cùng đi theo ta sao? Vậy ít nhất cũng nói cho ta biết, vật ta đánh rơi là cái gì?”

“Ngươi sẽ biết… lúc ngươi nhìn thấy nó, bởi vì nó vốn đã là vật thuộc về ngươi.”

Thân ảnh Red chậm rãi tán đi, giọng nói cũng giống như phiêu tán trong gió, càng ngày càng mờ ảo hư vô…

“Giống như ngươi biết, con độc giác thú đó là thuộc về ngươi.”

Trước khi biến mất, cô ta vươn tay, chỉ một cái góc, ta đem cảm giác phóng về phương đó, không hề bất ngờ mà phát hiện, chỗ ban đầu trống rỗng không có vật nào, lại xuất hiện một con độc giác thú, thậm chí ngay cả Ecilan vẫn như cũ bị trói ở trên, nhưng hắn hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ không giống như có tri giác.

Mãi cho đến sau khi bóng dáng của Red không còn nhìn thấy nữa, ta vẫn còn ngơ ngác ở tại chỗ một hồi, đến khi nhớ tới ta thế nhưng là người đã bị chém một đao, nếu không mau chóng chữa thương, có thể sẽ chảy máu quá nhiều mà chết… Ớ!

Vết thương của ta đâu?

Trước ngực ta lại có thể ngay cả một chút xíu vết thương cũng không có, thậm chí không có vết máu, nếu không phải quần áo đúng là có thủng một đường lớn, sợ rằng vẫn thật sẽ hoài nghi mình có thật sự bị thương hay không.

Là Red giúp ta trị lành vết thương sao? Nếu như là vậy, làm theo lời Red nói, chắc không có sai chứ?

Mặc dù đầu ta bây giờ là một mảnh hỗn loạn, ai đang gạt ta, ai không gạt ta, ta thật sự không rõ rồi. Nhưng ít ra, cho đến bây giờ, Red chưa từng có thương tổn ta, cô ta dẫn ta tìm được độc giác thú; cho ta tử linh pháp thuật đại toàn, cứu ta khỏi tay Chikus Blaze, thậm chí còn chữa lành vết thương của ta, lại càng mang đến cho ta độc giác thú và con tin.

Ta vẫy vẫy tay với độc giác thú, nó rất vui mừng mà vọt tới, sau đó lại dốc sức liếm liếm liếm, ta trở tay ký đầu ngựa một cái.

“Thích liếm như thế, mi coi ta là đồ ăn à…”

Chờ một chút!

Nói đến, con độc giác thú này rốt cuộc là ăn cái gì để sinh tồn đây? Làm sao ta hình như trước giờ chưa từng thấy nó ăn thứ gì. Ta có chút do dự nhìn độc giác thú, nó vẫn kiên trì cùng tay của ta không rời không bỏ, ra sức dùng đầu lưỡi biểu đạt yêu thích của mình.

Đừng nói là ăn thịt người để sống nhá?

Ta lập tức rút tay về, mà độc giác thú cũng lập tức phát ra tiếng kêu bất mãn, ta ký đầu nó một cái, sau khi nó đau đớn kêu một tiếng, thất vọng buông đầu xuống đến độ chạm vào mặt đất.

Thấy thế, ta lại mềm lòng rồi, tốt xấu gì cái con này cho đến bây giờ cũng rất nghe lời, để cho nó liếm tay một chút cũng không sao, chỉ cần không ăn ta là được.

“Chẳng qua, mi cái con này vẫn là dùng liếm, trước giờ cũng chưa từng cắn ta, chắc hẳn là cũng không phải ăn thịt người để sinh tồn chứ?”

Ta có chút do dự vươn tay ra, con ngựa đó trong nháy mắt ngẩng đầu lên, vươn lưỡi quấn lên tay của ta. Trên tay của ta rốt cuộc có cái gì tốt để liếm hả?

Cho dù là nó ăn “mồ hôi”, liếm hai cái cũng liền sạch trơn rồi, ngoại trừ nước dãi ngựa, trên tay ta đâu còn có thứ gì khác…Khoan khoan!

Chẳng lẽ… Ta nghi hoặc mà đem quang thuộc tính tụ tập trên tay mình. Vốn trên người ta sẽ tự động tụ tập một lượng nhỏ quang thuộc tính, nếu như muốn nói trên tay ta có vật gì, vậy cũng chỉ có cái này thôi.

Sau khi tụ tập xong, ta bắt đầu quan sát hành động của độc giác thú, con ngựa đó vậy mà vui mừng đến lỗ mũi phập phồng, móng ngựa cà mạnh mặt đất, hai mắt còn phóng ra tia tham ăn… Cái gì? Ta không nhìn thấy màu sắc, vậy làm sao thấy được hai mắt phóng ra tia tham ăn?

Nếu có mắt con ngựa nào trợn còn lớn hơn quả đào, nước miếng còn chảy dài như cái mặt ngựa, không cần thấy được màu sắc, ta cũng có thể biết ánh sáng hai mắt nó phóng ra tám phần còn sáng hơn Thánh quang của ta.

Kế tiếp, ta chỉ có vươn một tay, tay kia chống cằm, ngồi dưới đất, bất đắc dĩ mà để cho một con ngựa ăn “cơm” của nó.

“Thì ra mi thật sự coi ta là đồ ăn hèn gì mi thích liếm ta như vậy, đồ con ngựa tham ăn này.”

Nói là nói như thế, nhưng sau khi hiểu rõ đồ ăn của nó, ta vẫn tụ tập càng nhiều quang thuộc tính, để cho nó liếm đến phấn chấn mới thôi.

Dù sao, con ngựa vừa háo sắc vừa tham ăn này thế nhưng đã là đồng bạn duy nhất của ta rồi. Ta cười khổ một chút, nhìn về phía độc giác thú, thì thào: “Nói như vậy, ta vẫn thật nên đặt một cái tên cho mi cái đồng bạn này mới đúng.”

Nghe vậy, độc giác thú lại có thể bỏ qua liếm ăn, ngẩng đầu lên, nôn nóng mà kêu hai tiếng.

“Thì ra mi muốn tên như vậy à? Được thôi, để ta nghĩ gọi mi làm sao thì tốt?” Ta bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.

Lúc này độc giác thú dùng đầu ủn ủn ta, sau đó khẽ cắn cắn tay của ta, nó không ngừng lặp lại động tác ủn ta và cắn tay của ta.

“Tay?” Ta có phần không hiểu hỏi ngược lại.

Nó bạt mạng lắc đầu, ngừng trong chốc lát, sau đó đổi lại tụ tập lượng lớn quang thuộc tính ở trên người mình.

Ta dường như hiểu ra nói: “Quang?”

Độc giác thú ra sức gật cái cổ dài của nó, kế tiếp nó vừa lại nhẹ nhàng dùng sừng trên đầu húc húc ta, sau đó lại không ngừng lặp lại cái động tác này.

“Sừng?” Ta có chút do dự nói.

Độc giác thú dốc sức gật đầu, sau khi gật đầu xong, nó dùng một loại ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn ta. Đừng lại hỏi ta tại sao mù rồi còn thấy được loại ánh mắt mong đợi này.

Nếu có con ngựa, mắt trợn còn lớn hơn quả đào, không ngừng phát ra tiếng hí cao hơn tám cung so với bình thường, móng ngựa sốt ruột bám trên người bạn, có lẽ chỉ có người mù, điếc cộng với xúc giác toàn thân bị đơ mới không biết con ngựa này có bao nhiêu mong đợi.

Đáng thương cho Ecilan ở trên lưng ngựa, hắn ở trên đó chắc chắn không làm sao ngủ được yên ổn.

“Mi đừng cuống, để cho ta suy nghĩ đã, quang với sừng… quang với sừng!”

Ý tưởng chợt lóe, ta kinh hô: “Ta hiểu rồi, thì ra mi tên là…”

Độc giác thú đình chỉ tất cả động tác, chỉ là mở to mắt nhìn ta, ngay cả thở cũng không dám thở một chút.”

“Tiểu Bạch!”¹

“…”

Đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời ta nhìn thấy độc giác thú té ngã.

“Quang với sừng không phải đều là màu trắng sao? Hẳn là màu trắng đi? Ít nhất thường thức của ta là nói cho ta biết như thế, nếu mi đã chỉ quang với sừng hai thứ màu trắng này, cho nên gọi mi là Tiểu Bạch, đây là đúng rồi, mi ồn ào cái gì?”

Ta tức giận mà ký đầu Tiểu Bạch một cái, trách mắng: “Có tên cũng không cần hưng phấn nhảy tới nhảy lui chứ, còn ồn ào nữa thì không có cơm ăn đâu!”

Tiểu Bạch không dám nhảy nữa, nhưng đổi lại thành kêu “hu hu”, chẳng qua ta lần này trái lại không cản nó, dù sao lối vào khe núi này an tĩnh đến cũng thực sự có chút dọa người rồi, có chút âm thanh cũng tốt.

Sau khi đặt tên cho Tiểu Bạch xong, ta bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hai bên trái phải đều là vách núi dựng thẳng đứng, chỉ có phía trước là có một chút đất bằng phẳng mờ nhạt không rõ, nguyên nhân mờ nhạt là bởi vì ám thuộc tính thật sự quá dày đặc.

Phía trước ta chắc hẳn chính là khe núi Trizel rồi, đi vào? Hay là bỏ đi, sau đó mang theo Tiểu Bạch và Ice knight tiếp tục bị người đuổi giết?

Ta cười khổ.

Thật ra, ta hoàn toàn không có lựa chọn khác.

Trừ phi, ta nguyện ý vĩnh viễn cứ tiếp tục như vậy không có trí nhớ vừa lại bị người đuổi giết, nếu không ngoại trừ làm theo lời Red nói, ta căn bản không có con đường khác…

“Grisia!”

Ta sửng sốt, cảm tri một cái, lúc này mới phát hiện thì ra là nhóm Woodrow đã tới trước, mấy người bọn họ đang từ trong khe núi chạy ra, hướng chạy đương nhiên là vị trí của ta rồi.

Tốc độ của Archie nhanh nhất, hắn là người đầu tiên chạy đến bên cạnh ta, lập tức vỗ mạnh lưng ta một cái, ta suýt xoa quay người sang đối mặt hắn, thì hắn đột nhiên nổ lên tiếng kêu như chuông vang: “Grisia, mắt của cậu làm sao vậy?”

Igor và Woodrow lập tức cũng chạy tới, bọn họ cũng giật mình mà nhìn đôi mắt ta.

Ta lúc này mới nhớ tới, trên mắt mình còn che vải ta vội vàng gỡ ra, nói với bọn họ: “Không sao, tôi chỉ là vừa rồi mắt có hơi đau, cho nên trước che lại mà thôi.”

“Đã ổn hết chưa? Thế nhưng đừng dọa bọn tôi.” Igor bắt lấy mặt của ta, nhìn thẳng vào mắt của ta, như thể muốn từ đó nhìn ra cái chứng bệnh hiểm nghèo gì đó.

Woodrow lo lắng hỏi: “Có cần trước đi ra tìm người trị liệu thử xem? Có thể là sinh bệnh rồi.”

“Không thể nào, trì dũ thuật của cậu không trị được sao?” Archie lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

“Trì dũ thuật của tế ti không phải là vạn năng, nếu là bệnh tật bình thường, hiệu quả của trì dũ thuật cũng không tốt.” Woodrow cẩn thận giải thích, sau đó chuyển hướng ta hỏi: “Grisia, cậu hẳn là cũng đã dùng qua trì dũ thuật, mới phát hiện hiệu quả không tốt phải không?”

Ta… ta cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.

“Không xong rồi, thật sự có thể là bị bệnh rồi.” Woodrow lo lắng nói, sau đó vừa vươn tay đặt lên trán ta.

“Thế nào? Grisia cậu ấy không có chuyện gì chứ?” Igor  lo lắng cuống quýt hỏi.

“Hình như không có phát sốt.”

Ta cẩn thận cảm tri thần sắc của ba người, mỗi một người thoạt nhìn đều là biểu tình lo lắng, không có bất cứ một người nào có biểu tình dị dạng.

“Hay là trước ra ngoài đi, mang Grisia đi xem bệnh…”

Thế này sao được? Ta còn phải tìm vật ta đánh rơi là cái gì đây? Ta vội vàng nói: “Không, Blaze knight rất có thể sắp đuổi tới rồi, hơn nữa tôi thật sự không có việc gì.”

“Thật không?” Woodrow có phần hoài nghi nói.

“Không được cũng đừng làm ẩu à.” Igor lớn tiếng rầy rà.

Đừng tin bất luận kẻ nào.

Trong lòng ta đột nhiên thoáng qua một cơn đau nhói, miễn cưỡng nói: “Thật sự không có chuyện gì.”

Archie vỗ vỗ lưng ta nói: “Vậy thì tốt rồi, đừng để việc làm được rồi, nhưng người lại mù, như thế thì không lời chút nào đâu.”

“Nói đến đây, phải nói với cậu một câu, làm tốt lắm!” Woodrow vỗ vỗ vai ta, đây thế nhưng so với Archie nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn nhẹ giọng nói: “Thật sự là vất vả cho cậu rồi.”

Igor lớn tiếng nói: “Tôi trái lại thật bội phục cậu, Grisia, vậy mà có thể chạy thoát khỏi tay Blaze knight, cậu…”

Sybelle và Yuna đã phản bội ta.

“Làm sao vậy? Làm sao không nói chuyện?” Archie có điểm kinh ngạc hỏi:

“Hẳn sẽ không là mắt lại đau rồi chứ?”

“Vẫn còn đau sao?” Igor căng thẳng nói: “Vậy hay là làm như Woodrow nói, đi ra ngoài chữa bệnh đi.”

Sybelle thậm chí bắn ta một tên.

“Grisia?”

“Không… tôi thật sự không sao…” Ta tuôn ra nụ cười mười phần xán lạn nói: “Chỉ hơi mệt mà thôi, chỉ cần đi chậm một chút là được rồi, mau đi thôi, bằng không nếu như bị Blaze knight đuổi tới là không hay rồi.”

Tất cả mọi người gật đầu.

◊◊◊◊

Dọc đường, Igor và Archie trước tiên đã bị Woodrow cảnh cáo, không được làm ồn ào chúng ta, để khỏi quấy rầy ta nghỉ ngơi, cho nên hai người rất ngoan ngoãn. Sau đó, Woodrow vừa đi vừa nói với ta tình hình của khe núi Trizel, giọng nói còn đặc biệt khẽ, như thể coi ta là vừa đi vừa ngủ, cho nên hắn sợ đánh thức ta không bằng!

“Sau khi bọn tôi tới khe núi Trizel trước, liền theo kế hoạch của cậu, đầu tiên đến bên ngoài khe núi bố trí, nhưng lại phát hiện ra chuyện kỳ lạ.”

“Chuyện gì?” Ta đang nghe cái giọng nói chuyện nhẹ nhàng của hắn nghe đến nỗi mơ màng buồn ngủ, cuối cùng cũng có chuyện câu lên chú ý của ta.

Woodrow nhíu chặt mày, lo lắng nói: “Khe núi Trizel chính là một trong ba hắc ám chi địa lớn nhất ở Nguyệt Lan quốc, bên trong hẳn là phải tràn ngập sinh vật undead và ma thú ám thuộc tính mới đúng, nhưng, bọn tôi lại phát hiện có một khu vực hoàn toàn không có sinh vật undead.”

Archie có lẽ là buồn bực quá, lập tức xen vào nói: “Trong lúc đang đợi cậu, bọn tôi từng muốn đi qua xem thử, chẳng qua… hơ hơ, mặc dù không có sinh vật undead, nhưng vẫn còn ma thú rất lợi hại! Cho nên bọn tôi không thật sự đi vào.”

Sinh vật undead tuyệt tích… Ta ngẩn người, đặc tính này làm cho ta có chút cảm giác quen thuộc, nói không chừng có liên quan gì đó với thứ Red nói, ta không nhịn được mở miệng đề nghị: “Qua xem thử đi!”

Woodrow ngẩn người, có phần do dự nói: “Nhưng, chúng ta còn mang theo Ice knight đang hôn mê, cái này không ổn lắm đi?”

“Đừng lo, hắn trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại.” Ta không thèm để ý nói: “Cậu coi hắn như yên ngựa của Tiểu Bạch là được.”

“… Tiểu Bạch? Ai là Tiểu Bạch?” Woodrow, Archie và Igor đều lộ ra biểu tình ngơ ngác, hình như vẫn không rõ Tiểu Bạch là đang chỉ ai.

Ta khó chịu trả lời: “Ngoại trừ độc giác thú, nơi này còn có trên lưng ai có thể đặt yên ngựa?”

Mọi người trợn to mắt, sau một hồi, Archie hét lên nói: “Cậu đem một con độc giác thú gọi là Tiểu Bạch?”

Ta lập tức phủ nhận: “Không phải, là chính nó nói nó tên là Tiểu Bạch.”

Độc giác thú đột nhiên lớn tiếng kêu to, móng ngựa cà điên cuồng, thỉnh thoảng còn kích động đến nỗi đứng thẳng lên… Ecilan đáng thương! Chắn chắn chỉ có kết cục mơ ác mộng thôi.

“…Cậu chắc chứ?”

Ta gật đầu: “Phải, chính nó chỉ tay khua sừng nói.”

“Nó đâu ra tay…” Igor ngây ngẩn nói.

“Chỉ vào tay của tôi, vẫy sừng của nó.”  Ta hùng hồn mà nói: “Nếu không các cậu nói coi! Thánh quang trên tay tôi là trắng đúng chứ? Sừng của nó cũng là màu trắng đúng chứ?”

Ba người đều gật đầu. Ta có điểm vui mừng, may là không đoán sai.

“Cho nên nó tên là Tiểu Bạch có gì không đúng à?”

“Nói như thế cũng đúng đó! Thì ra nó thật sự tên là Tiểu Bạch.”

Igor là người thứ nhất gật đầu tán đồng ta, Archie thì nhún vai, xem ra hoàn toàn không cần biết độc giác thú tên gọi là gì, Woodrow chần chờ một chút, cũng chỉ có gật đầu.

Độc giác thú hí càng lớn tiếng… Nó vẫn thật là hưng phấn à! Có tên thì vui như thế sao?

Lúc này, Woodrow không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nhưng cậu không cảm thấy, nó cũng rất có thể tên là “Thánh Quang Giác” gì đó sao?” (giác là sừng)

Độc giác thú đột nhiên lớn tiếng hí lên, còn ra sức cà bước.

“Ồn ào muốn chết! Còn ồn ào nữa là khỏi ăn tối!” Sau khi ta rống lên với Tiểu Bạch xong, quay đầu nói: “Cậu không cảm thấy một con ngựa mà lại còn tỉa tót câu chữ là chuyện rất kỳ quái sao? Hơn nữa “Thánh Quang Giác” ba chữ này lại khó đọc như vậy, Tiểu Bạch không phải đơn giản rõ ràng hơn à?”

Woodrow không thể không đồng ý: “Nói, nói như thế cũng đúng, vậy cứ là Tiểu Bạch đi.”

Ta như chuyện đương nhiên mà gật đầu.

Lúc này, độc giác thú gục đầu xuống, Igor vươn tay sờ đầu nó, vừa nói: “Tiểu Bạch tên này thật không tệ, so với Thánh Quang Giác thuận miệng hơn nhiều… Á! Mi lại có thể cắn ta, buông ra coi! Đau chết rồi!”

“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi! Tiểu Bạch, buông bàn tay Igor ra… Ý ta là, buông cả cánh tay cậu ta ra.”

Tiếp theo, chúng ta càng đi càng tiến sâu vào khe núi, cuối cùng cũng bắt đầu không nhàn nhã rồi, một số sinh vật ám thuộc tính, nhất là sinh vật undead, đơn giản nhiều như cỏ dại trên thảo nguyên, cứ tiến hai bước là tuôn ra một bầy lớn, lúc mới đầu, Igor và Archie còn công kích như đùa giỡn những sinh vật undead đẳng cấp không cao này, thậm chí còn so với nhau mỗi người xử lý được bao nhiêu sinh vật undead.

Nhưng càng đi tiếp, mọi người bắt đầu phát hiện không thích hợp, cho dù có công kích làm sao, sinh vật undead hình như không có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả một số sinh vật undead cấp thấp đáng lẽ đánh một cái là chạy cũng đều tiếp nối xông lên.

Cuối cùng, so với bên chúng ta năm người cộng với một con ngựa này, sinh vật undead đối diện như là một đạo quân lớn.

“Mau, mau lui về phía sau!” Archie hét lên.

“Chuyện gì xảy ra?” Woodrow hiếm khi mà há hốc miệng, la hoảng: “Lúc trước chúng ta tiến vào cũng không có nhiều sinh vật undead như vậy!”

Igor cái chiến sĩ này thì lập tức cố gắng giơ lên kiếm… mặc dù mũi kiếm run lẩy bẩy.

“Có lẽ là bởi vì tôi, Tiểu Bạch và Ecilan cũng ở đây đi.”

Ta như hiểu ra nói: “Trên người bọn tôi đều tràn ngập Thánh quang, ở trong mắt những sinh vật undead ám thuộc tính kia, có lẽ chính là sáng rực như cây đuốc. Mặc dù sinh vật undead hẳn là phải sợ quang thuộc tính, chẳng qua, nơi này là đại bản doanh của bọn chúng, rất có thể tâm tình bị chọc giận lớn hơn nỗi sợ hãi, cho nên ngược lại kết bè kết nhóm mà nhào tới đây.”

“Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?” Chiến sĩ Igor đứng ở trước nhất, giọng nói run rẩy giống như là sắp khóc tới nơi rồi.

“Đừng lo.” Ta nhàn nhạt mà cười nói: “Chúng ta chỉ cần biến thành bọn chúng, vậy sẽ không có vấn đề nữa, sinh vật undead sẽ không công kích đồng loại.”

“Biến thành sinh vật undead?” Archie lập tức vô cùng nhấn mạnh la to: “Ai muốn biến thành bọn chúng! Thà sống dở còn hơn chết chết tử tế! Tôi không muốn trẻ như vậy đã chết đâu!”

“Đừng căng thẳng như thế.” Ta tức giận nói: “Cậu không muốn chết, chẳng lẽ tôi muốn chết hả?”

“Vậy cậu muốn làm sao…”

“Mặc kệ cậu muốn làm thế nào, cũng nhanh một chút đi! Chúng nó xông tới đây rồi!”

Archie vừa hỏi đến một nửa, nhưng Igor lại kêu to cắt ngang lời hắn, Archie và Woodrow lập tức bày ra tư thế chiến đấu, Archie rút ra một thanh chủy thủ, đứng ở sau lưng Igor. Woodrow thì là biến thành báo, liền đứng ở bên cạnh chiến sĩ.

Đây trái lại khiến cho ta có chút kinh ngạc, đối mặt với nhiều sinh vật undead như thế, bọn họ lại vẫn có thể có ý chí chiến đấu sao? Có lẽ ta thực sự quá coi thường nhóm Woodrow rồi.

Chẳng qua, cho dù vậy, ta vẫn không có ý định động thủ với một đội quân lớn.

Ta đem Thánh quang trên người xua tan đi hơn phân nửa, sau đó bắt đầu tụ tập ám thuộc tính, cái này so với tụ tập Thánh quang đơn giản hơn nhiều, ám thuộc tính nơi này dày đặc đến nỗi khiến ta luôn cảm giác cảnh sắc xung quanh là một mảnh mù mịt, chỉ cần tiện tay tụ tập một cái, trên tay đã là một đống ám thuộc tính dày đến có thể làm quả bóng đá được.

Sau đó, ta dùng ám thuộc tính tụ tập lên bao phủ mọi người.

Dưới sự bao phủ của ám thuộc tính, đám sinh vật undead đang xông tới lập tức dừng lại, bọn chúng giống như là mất đi mục tiêu, sau khi ngơ ngác đình trệ một chút, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không tìm được bất cứ thứ gì, sau một hồi, liền bắt đầu lần lượt tản đi, rất nhiều con thậm chí trực tiếp lướt qua bên cạnh chúng ta, nhưng ngay cả liếc chúng ta một cái cũng không có.

Thấy thế, ba người Woodrow mới đầu còn căng thẳng cũng thả lỏng xuống, lần lượt thu hồi vũ khí, Woodrow cũng biến trở về dạng người.

“Thì ra là như thế, cậu không nói sớm!” Archie lớn giọng trách móc: “Nói rõ ràng một chút nhá! Cái gì biến thành bọn chúng… Cậu định hù chết người hả!”

“Grisia, tôi muốn đập chết cậu!”

Igor nói là làm, sau khi hắn thu hồi kiếm, liền xông lại tóm lấy ta, sau đó kẹp đầu ta ở trong cánh tay hắn… ta vẫn thật căng thẳng một chút, tưởng rằng hắn thật sự muốn đập ta, kết quả hắn đặt nắm tay ở đỉnh đầu ta, sau đó xoay mạnh nắm tay.

“Ha ha ha! Nhột chết rồi!” Vừa nhột đến cười ầm lên, vừa dốc sức kháng nghị: “Là tự các cậu hiểu làm, thế nhưng đâu liên quan đến tôi!”

“Cái gã này…” Sau khi nghe thấy ta nói, Archie cũng gia nhập hàng ngũ xoay nắm tay.

Woodrow ở bên cạnh lắc đầu, bộ dạng bó tay với chúng ta đám trẻ con này.

Sau khi đùa giỡn trong chốc lát, ta đột nhiên vùng khỏi Igor, nhàn nhạt nói: “Ngươi tỉnh rồi? Ice knight.”

Đoàn người đều ngừng lại nô đùa, quay đầu nhìn về phía lưng Tiểu Bạch. Ecilan quả nhiên đã mở mắt rồi, hắn yên lặng một hồi lâu, chỉ có ánh mắt di động trái phải, thoạt nhìn như là đang quan sát xung quanh, cuối cùng hắn nhỏ giọng thì thào: “Ta làm sao lại bất tỉnh…”

Đó có lẽ là trò quỷ của Red đi? Chẳng qua, ta vẫn tưởng rằng Red sẽ khiến hắn liên tục hôn mê bất tỉnh, để cho hắn khỏi lại nói chuyện lừa gạt ta, không ngờ Red căn bản không có động tay chân.

Ecilan quay đầu nhìn ta, khẽ hỏi: “Blaze không sao chứ?”

“Không.” Ta hừ lạnh một tiếng, không nhịn được trào phúng nói: “Tinh thần còn tốt đến mức thiếu chút nữa chém ta thành hai mảnh.”

Nghe vậy, Ecilan ngẩn người nói: “Cậu ta không biết người mình chém chính là cậu đi?”

“Hắn biết.” Ta lạnh lùng nói: “Hơn nữa hắn nói ta tuyệt đối không thể là Sun knight.”

Ecilan ngây ngẩn cả người, biểu tình là một mảnh mù mờ.

Woodrow nhanh nhạy hỏi: “Cái gì Sun knight?”

Ta chần chờ một chút, vẫn giải thích nói: “Không có gì, hắn vì muốn bỏ trốn, gạt tôi nói tôi là Sun knight, muốn tôi cùng đi với hắn.”

“Cậu là Sun knight?”

Archie há to miệng.

Ba người chúng ta đồng loạt bịt kín lỗ tai.

“Làm sao có thể hả~~ ha ha ha! Cười bể bụng tôi rồi!” Archie vừa lớn tiếng cười, vừa kêu lên: “Grisia là Sun knight, vậy tôi chính là Giáo Hoàng rồi!”

Ecilan đáng thương… Bởi vì bị trói, tay không thể bịt tai lại, đành phải chịu đựng cổ họng khủng bố của Archie oanh tạc. Đáng tiếc, một người chỉ có hai cái tay, ba người chúng ta mặc dù đồng cảm hắn, nhưng không có thừa tay giúp hắn che một chút.

Thật không dễ dàng, cái giọng khủng bố của Archie mới ngừng lại, ba người chúng ta mới buông tay, ta còn đồng cảm mà phóng ra hai cái trì dũ thuật về phía lỗ tai của Ecilan, biểu tình của người sau thoạt nhìn hình như có khuynh hướng bất tỉnh lần nữa.

Woodrow thấp giọng thì thào: “May là thính giác của sinh vật undead cũng không đặc biệt nhạy bén, nếu không sợ rằng sẽ dẫn tới sinh vật undead của toàn bộ hang núi.”

“Thật đáng thương!” Ta đồng cảm mà vò vò đầu của Ecilan, thuận tiện đem tóc của hắn vò đến rối bù, để hắn khỏi quá đẹp trai.

Ecilan lạnh lùng nhìn ta.

Không biết tại sao bị hắn trừng như thế, ta đột nhiên có loại cảm giác việc lớn không ổn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ecilan, nếu ngươi nói ngươi quen biết ta, vậy ngươi nhìn kỹ ta một chút, có cảm thấy trên người ta thiếu cái gì không?”

Không ngờ, hắn không chút do dự nói: “Thiếu đi rất nhiều thứ.”

“Ý ta là, có thiếu đi vật gì rất quan trọng không?” Ta cẩn thận giải thích: “Thứ ta vẫn luôn mang ở trên người, chưa từng rời khỏi người, bây giờ lại không thấy nữa.”

Ecilan nghiêm túc đánh giá ta, qua một hồi, hắn gật đầu nói: “Vậy đúng là có thiếu đi một thứ.”

“Thiếu cái gì?” Ta kích động hỏi. Cuối cùng, cuối cùng có thể biết ta rốt cuộc mất vật gì rồi.

“Thiếu đi…”

Tất cả chúng ta đều kéo dài cái lỗ tai chờ nghe đáp án.

Ecilan vô cùng nghiêm túc trả lời: “Thiếu đi cái túi nhỏ có thêu biểu tượng mặt trời tôi tặng cho cậu, đó là cho cậu dùng để đựng bánh ngọt, cậu chưa bao giờ rời khỏi người.”

“…”

Nếu như thứ Red muốn ta đi tìm là cái túi đựng bánh ngọt, ta nhất định sẽ đem ả băm nát làm bánh ngọt!

Lúc này, Ecilan đột nhiên bổ sung: “Hình như còn có một sợi dây chuyền, chẳng qua đó là cậu khoảng một tháng trước mới bắt đầu đeo.”

Ta ngẩn người. Một tháng trước? “Vậy sợi dây chuyền kia có dạng gì?”

Ecilan ngẩn người lắc đầu nói: “Tôi không để ý, chỉ là nghe Metal nói, cậu ta liếc thấy cậu đeo một viên bảo thạch rất lớn, không biết chôm ở đâu về, cậu ta muốn tố giác với Giáo Hoàng cậu tham ô…”

“… Metal knight tên là gì?”

“Laica Metal.”

Ta hung tợn nói: “Ta ghi nhớ hắn rồi!”

“Thật không?” Ecilan nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy cậu ta nhất định sẽ rất cảm động, ngoại trừ Judge knight trưởng, cậu lại có thể nhớ thêm tên của cậu ta. Trước kia, nếu như cậu gọi tên của cậu ta, luôn luôn đều gọi cậu ta là Lime, hoặc là Slime.”

“S-Slime? Ha…” Archie lại muốn cười lớn ra tiếng, may là, Igor kịp thời bịt kín miệng gã đó.

“Ta đều gọi hắn là Slime?” Ta tò mò hỏi: “Vậy ta gọi ngươi là gì?”

“…”

“Này! Nói đi chứ?” Ta thúc giục hắn: “Trừ phi là ngươi lại đang gạt ta! Nếu không ngươi nói đi? Ta rốt cuộc gọi ngươi là cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.