Phong Hoa Tuyết

Chương 37: Xin Đè Thẳng Lên Em Đi!




Sau hai tuần lộ trình gấp rút, chúng ta cắm trại một lần nữa, nhưng bầu không khí đêm nay lại không còn thoải mái như trước, lộ ra một chút áp lực.

“Tốc độ gấp rút của chúng ta căn bản không có người có thể đạt tới, tại sao lâu như thế vẫn còn chưa đuổi kịp?”

Mike cuối cùng lên tiếng nghi vấn Ann, mặc dù vốn là bạn từ nhỏ, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất không vui.

Leaf thân là một kỵ sĩ, có tinh thần cao thượng “Công chúa luôn luôn đúng”, cho nên cậu ta không nói câu nào, nhưng chỉ là nhìn cậu ta không lên tiếng giúp Ann giải vây, đã biết cậu ta cũng bắt đầu sinh nghi rồi, mà ta… Trên cơ bản, ta gần như không nói câu nào trong ba ngày qua, mọi người cũng đã quen coi như ta không biết nói chuyện rồi.

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Ann chỉ để lại câu “chờ tôi một chút”, rồi sau đó tiến vào trong rừng cây, sau một hồi mới đi ra lại, tuyên bố với mọi người: “Chúng ta đã đến rất gần rồi, nhưng tôi cũng không biết cự ly chính xác.”

Xem ra, thứ có thể truy tìm tung tích công chúa ở ngay trên người Ann, chỉ là cô ta không muốn chúng ta biết thứ đó là gì, cho nên mới tiến vào trong rừng cây.

Nghe đáp án mơ hồ này, Mike vẫn có chút không vui, Ann vội vàng nhỏ nhẹ an ủi: “Mike, thật sự là rất gần rồi, không lâu sau nhất định có thể đuổi kịp!”

Mike miễn cưỡng gật đầu, không dây dưa với chủ đề này nữa.

Buổi tối lúc đi ngủ, ta trở mình liên tục… Vẫn ngủ không được! Này cũng dễ hiểu, ta đã ngủ hai mươi bốn giờ, cho tới sẩm tối mới tỉnh dậy, nếu như buổi tối mà còn ngủ được, ta sẽ bắt đầu hoài nghi mình có thể có quan hệ thân thích với heo rồi.

Dưới sự trằn trọc, ta dứt khoát đi ra khỏi lều, ngủ nhiều ngày như thế, vẫn là đi ra ngoài hoạt động một chút gân cốt, nếu cứ tiếp tục ăn no ngủ kỹ như vậy, có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể nào cứu vãn… phát béo!

Mike đang gác đêm quay đầu nhìn một cái, ta cười cười với hắn, sau đó tự đi về hướng rừng rậm, ánh mắt hắn lạnh lùng, nhưng ngay cả lên tiếng ngăn ta một chút cũng không có, xem ra đúng là có đủ khinh bỉ ta.

Ta đi tới rừng rậm, sau khi dùng năng lực cảm tri xác định xung quanh không có ai, ta từ trong túi lấy ra một miếng huy sức hình rồng, áp nó vào trên ngực mình, nhỏ giọng hô: “Hỡi thánh y của rồng, nhân danh truyền nhân của rồng, ra lệnh ngươi, phát động!”

Trang phục bó người màu đen trong nháy mắt từ ngực ta khuếch tán đến toàn thân, chỉ ở nửa dưới khuôn mặt, chỗ yếu hại phủ giáp bạc vẩy cá, ở đêm đen cũng không phản chiếu, ngược lại dung hòa vào trong bóng tối, ta cúi đầu nhìn, cái gì cũng không thấy, suýt nữa còn cho rằng mình không có cơ thể rồi, hù chết ta!

“Mặc dù ta từng hạ mệnh lệnh, bảo ngươi không được tùy tiện lên tiếng nói chuyện, chẳng qua mệnh lệnh này coi như thôi đi.” Ta bất đắc dĩ nói, nếu ngay cả “không nói” cũng có thể khiến ta nhận biết, quy định nó không được nói chuyện cũng vô nghĩa.

Vâng, chủ thượng.

Tiếp đến, ta vòng đông vòng tây, chọn cái cây cao nhất gần đó, sau đó bắt đầu trèo lên, sau khi đổi thánh y của rồng, trèo cây dễ như trở bàn tay, không bao lâu, ta đã trèo lên đỉnh cây.

Trước tiên ta cúi đầu quan sát địa hình xung quanh, sau đó nhìn sao trời phía trên, tìm được chòm sao ta muốn tìm, sau khi nhớ xong vị trí, mới trèo xuống cây, rồi vẽ trên mặt đất vị trí chòm sao và địa hình ta mới quan sát được.

Quả nhiên không sai, ta cười lạnh một tiếng…

Chủ thượng, có người đang vận dụng năng lực cảm tri dòm ngó ngài.

Ta giật mình, trước giờ chỉ có ta lén dòm người khác, bây giờ lại có thể có người đang lén dòm ta? Ta vội vàng hỏi thánh y của rồng: “Là người ở hướng nào đang nhìn lén ta?”

Tại hạ không biết. Chủ thượng, kẻ dòm ngó đã thu hồi cảm tri lại.

Nhanh như thế đã thu hồi rồi? Ta suy tư, đó chắc hẳn là Leaf, cậu ta là cung tiễn thủ, ít nhiều gì đã tiếp nhận qua huấn luyện cảm tri về sau, có thể là vừa rồi ta đứng dậy làm cậu ta tỉnh giấc, nên cậu ta theo thói quen khám xét một chút, mà thuộc tính thần thánh của ta vô cùng mãnh liệt, cậu ta lập tức đã có thể phát hiện là ta, thế nên liền thu hồi năng lực cảm tri.

Được rồi, công việc đã xong, cũng tới lúc nên về rồi.

Ta đang định quay về chỗ cắm trại, nhưng nghĩ tới hành động nghiêm chỉnh của Leaf sau khi bị đánh thức mà vẫn còn nhớ khám xét xung quanh một chút, ta nghĩ ta tốt hơn cũng nên cảm giác xung quanh có gì nguy hiểm không, để ngày mai trèo lên lưng Leaf, lương tâm ta sẽ không bị cắn rứt.

Ta hít sâu một hơi, rồi sau đó mở rộng cảm tri tới cực hạn…

Nhất thời lúc đó, ta cứng đờ lại, nhìn về phía xa, không xa phía trước lại có thể có một sinh vật hắc ám thuộc tính vô cùng cao, hắc ám thuộc tính cao như thế, trước giờ ta chỉ có trên người Roland thân là Death knight cảm giác qua mà thôi, mặc dù hắc ám thuộc tính của Pink hẳn không thể thấp hơn so với Roland, nhưng cô ta thiện trường ẩn giấu thuộc tính của mình…

Không lẽ đó là tên bắt cóc công chúa sao? Ta nhớ lại yêu cầu của nữ vương, cái này là trùng hợp, hay nữ vương đã sớm biết đối thủ là sinh vật hắc ám mà chiến sĩ không thiện trường đối phó nhất, cho nên cứ bắt ta và Leaf cùng đi?

Ngoại trừ sinh vật thuộc tính hắc ám, ta còn cảm giác được có một sinh vật thuộc tính phong vô cùng mãnh liệt, rất có thể là ma pháp sư chuyên sử dụng phong ma pháp.

Ta nhíu mày nghi hoặc: “Năng lực cảm tri của ta có phải trở nên mạnh hơn rồi?”

Sau khi ta lên làm Sun knight, thuộc tính thần thánh trên người mãnh liệt đến nỗi ta không thể nào cảm tri thuộc tính khác… Ngoại trừ đối với hắc ám thuộc tính, nhưng gần đây, ta hình như không cần dốc sức đi cảm giác, cũng có thể cảm nhận được thuộc tính, giống như lúc ma sói mang thuộc tính hỏa tập kích ta, trước đó ta cũng đã phát hiện ra rồi.

“Hẳn sẽ không là ta gần đây dùng quá nhiều ma pháp, thậm chí còn dùng vong linh ma pháp, khiến cho thần thánh thuộc tính trên người ta giảm yếu rồi chăng?”

Nếu như là vậy thì không xong rồi, ta lại là Sun knight, thần thánh thuộc tính chỉ có thể mạnh không thể yếu, xem ra, ta tiếp đến phải cẩn thận, không thể tùy tiện dùng ma pháp ngoại trừ thuộc tính “quang” nữa rồi.

Vốn muốn nói, ngủ nhiều ngày như thế, đi ra dò xét, thuận tiện hoạt động một chút gân cốt, chẳng qua, nếu không thể tùy tiện dùng ma pháp, ta thấy ta vẫn là trở về đi ngủ thì an toàn hơn… Vừa xoay người, sau lưng ta lại xuất hiện thuộc tính “phong” mãnh liệt.

Ta vừa quay đầu nhìn, bụi cây ban đầu trống rỗng bên cạnh, vậy mà lại có một người đứng đó, trên người mặc khôi giáp nhẹ màu đen, cầm trong tay hai thanh kiếm mảnh, hắc ám thuộc tính trên người cao đến ngang ngửa với Death knight.

Nhưng, hắn chắc chắn là người sống, không lẽ… Ta sửng sốt, thốt ra: “Ám kỵ sĩ của Hỗn Độn thần?”

Nhưng nghĩ lại, hắn biết ma pháp di chuyển tức thời, kỵ sĩ làm sao biết ma pháp chứ? Ta không nhịn được hỏi: “Ngươi biết dịch chuyển tức thời, đúng là Ám kỵ sĩ?”

Tên Ám kỵ sĩ kia cũng sửng sốt thốt ra: “ “Quang” thuộc tính thật là mạnh mẽ, ngươi đúng là thích khách?”

Phát hiện hai bên đều nghi vấn thân phận đối phương, nhất thời hai người đều á khẩu không nói gì, lặng yên một hồi, Ám kỵ sĩ lạnh lùng lên tiếng nói: “Ngươi là truy binh?”

Ta muốn phủ nhận cũng không có khả năng, gần đây ngoại trừ tên đào binh trước mắt này, thì chính là nhóm truy binh của bọn ta, căn bản không có những người khác, cho nên ta cũng lạnh lùng hỏi hắn: “Ngươi là đào binh, ta chính là truy binh.”

Mặc dù hai bên là đào binh với truy binh, nhưng đôi ta giằng co một hồi cũng không động thủ. Ta không muốn đánh với hắn, bởi vì khí thế cầm kiếm của hắn không khác gì lắm với Judge và Roland, không dưng muốn chết không phải là sở thích của ta.

Ta nghĩ, hắn chắc hẳn cũng không muốn đánh với ta, bởi vì quang thuộc tính trên người ta nhiều đến nỗi có thể dìm chết hắc ám thuộc tính trên người hắn, không dưng muốn chết chắn hẳn cũng không phải sở thích của hắn.

Nếu hai người chúng ta đánh lên, cơ suất ta dùng Thánh quang nổ chết hắn với hắn cầm kiếm chém chết ta, ước chừng là 50-50, dựa vào nguyên tắc không nắm chắc 100% đánh thắng sẽ không ra tay, ta quyết định thả hắn lần này.

“Ta không muốn đánh với ngươi.” Ta nói thẳng.

Nghe vậy, Ám kỵ sĩ nhíu mày, có lẽ là để biểu đạt thiện ý của hắn, hắn thu hồi vũ khí lại, chỉ là chần chờ không rời khỏi, hai ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương… Chát!

Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn lòng bàn tay, con muỗi này thật to gan, dám bay loạn trước mặt ta khi đang mặc thánh y của rồng! Chẳng lẽ không biết toàn thân ta bây giờ tối đen như mực, hoàn toàn không cần lo chuyện bao tay trắng sẽ tiêu tùng sao?!

Ta lấy ngón tay búng đi cái tiêu bản trên tay, ngẩng đầu vừa nhìn, Ám kỵ sĩ khuôn mặt đang rất kinh ngạc nhìn ta, ta khó chịu nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người đập muỗi bao giờ hả?”

Ám kỵ sĩ còn cười, giọng bông đùa nói: “Người đập muỗi là thì thường thấy, nhưng thích khách đập muỗi vẫn là lần đầu tiên thấy.”

Vậy thì xin lỗi nhá, ngươi vẫn chưa thấy thích khách đập muỗi, bởi vì ta là Thánh kỵ sĩ, không phải thích khách.

Ta ngáp một cái: “Nếu không đánh, vậy ta trở về đi ngủ đây.”

“Chờ một chút!”

Sắc mặt ta trầm xuống, xem ra hắn không chịu thả ta đi rồi, đáng tiếc, vốn định trở về la to một tiếng, mục tiêu ở ngay phụ cận, chúng ta mau chóng đi bắt hắn, chờ bắt được hắn, tìm công chúa về, tham gia một buổi hôn lễ xong, ta có thể trở về Thánh Điện làm Điện nam rồi, thật là hạnh phúc!

Hắn nhíu mày nhìn ta, có chút do dự nói: “Công chúa là tự nguyện đi theo ta.”

Nghe lời này, lòng ta cả kinh, nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng trả lời: “Mỗi tên tội phạm cưỡng gian đều nói là phụ nữ quyến rũ hắn.”

Ám kỵ sĩ trầm mặt xuống, rồi tuyên bố một câu động trời: “Chúng ta là bỏ trốn!”

Chết tiệt!

Ta tin hơn phân nửa, không gì khác hơn là bởi vì Ám kỵ sĩ này vừa cao vừa đẹp trai vừa đĩnh đạc một cách khốn nạn, là thuộc loại hình “đàn ông vừa nhìn thấy là muốn chém chết hắn để giảm bớt một tình địch”.

Hắn đúng là vô cùng thích hợp làm Ám kỵ sĩ, bởi vì Ám kỵ sĩ chính là một gã lãnh khốc vô tình, coi tất cả mọi người như kẻ địch… Hắn đẹp đến như vậy, đúng là nên đem tất cả đàn ông xung quanh đều trở thành kẻ địch, mới có thể sống đến bây giờ.

“Nếu là bỏ trốn, cần gì lưu lại lá thư đó?”

Nhưng ta vẫn muốn cố vùng vẫy một chút, không nên tin tưởng “sự thật” này nhanh như thế… tên bắt cóc đẹp trai thế này, ta tin rằng cho dù công chúa thật sự là bị bắt cóc, sau khi cùng anh chàng đẹp trai sớm chiều bên nhau trong hai tuần, cũng gần như biến thành bỏ trốn rồi.

Ám kỵ sĩ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Thư gì?”

“…”

Ta lúc đang phát hiện chuyện không đơn giản như tưởng tượng của ta, định muốn hỏi cho rõ ràng thì nghe phía sau truyền đến âm thanh xào xạc, lập tức ngậm miệng lại, Ám kỵ sĩ hiển nhiên cũng nghe thấy.

Hắn liếc nhìn ta một cái, từ trong người lấy ra một quyển trục ma pháp, sau khi đọc câu “dịch chuyển tức thời”, cả người được gió lốc bao quanh, sau đó “vụt” một tiếng, biến mất tại chỗ.

“Thì ra là dùng quyển trục ma pháp dịch chuyển tức thời, ta đã nói mà trên thế giới nào có nhiều quái nhân không phù hợp với nghề nghiệp bản thân mình như thế…”

Ta vừa lẩm bẩm vừa giải trừ thánh y của rồng, nhóm một đốm Thánh quang, đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.

“Sun!”

Leaf là người đầu tiên từ đám cây nhảy ra, đánh giá ta một hồi, nhìn thấy ta không sao, thở phào một hơi, nhưng cậu ta vẫn quan tâm hỏi: “Cậu, cậu có ổn không?”

“Rất ổn.” Ta đơn giản nói.

Tiếp đến, Mike, Ann và Alston cũng đều tới rồi, ta thấy bọn họ đều nhìn ta, trong ánh mắt đầy nghi hoặc, ta bình tĩnh lên tiếng giải thích: “Tôi đã gặp phải một tên Ám kỵ sĩ.”

Lúc nói chuyện, ta chú ý phản ứng của mọi người, Mike nghi hoặc thốt lên: “Ám kỵ sĩ? Bọn Hỗn Độn Thần Điện ở lãnh thổ bọn ta làm gì?”

Alston nhíu mày, thoạt nhìn như đang suy tư.

Thần sắc của Ann trong nháy mắt hoảng loạn một chút, nhưng cô ta không hổ là công chúa, trong nháy mắt ngắn ngủi đã khôi phục lại dáng vẻ vô sự, thậm chí còn cho ta một ánh mắt quan tâm.

Ta giống như bình thường mà mỉm cười lại với Ann, mỉm cười này hiển nhiên làm cho cô ta an tâm, không còn lộ vẻ hoảng loạn nữa.

Leaf hoài nghi hỏi: “Hẳn sẽ không là tên Ám kỵ sĩ này bắt cóc công chúa?”

Ta mỉm cười xán lạn với Leaf, người sau trợn lớn mắt, bộ dạng như một đứa học sinh nhỏ không biết mình đã làm sai cái gì, ta trong lòng thần tốc suy nghĩ, mấy lần cân nhắc, vẫn là quyết định giả ngu trả lời: “Sun không biết.”

Mike lại đột nhiên giận dữ gầm lên: “Chắc chắn chính là hắn! Hắn bây giờ ở đâu?”

“Dùng quyển trục dịch chuyển tức thời trốn mất rồi, sợ rằng đã cách chúng ta một đoạn khá xa.” Ta trung thực trả lời.

Nghe vậy, Mike chừng như đã đến cảnh giới nổi điên, liên tục hét bây giờ đuổi theo ngay, ta nghĩ, có lẽ sau hai tuần không có thật sự động tay, nắm đấm của hắn đang ngứa rồi.

Alston liền vội vàng kéo lại Mike, bắt đầu cuộc giáo hối tha thiết của cha với con, cái gì mà khoảng cách không rõ, bây giờ đuổi theo cũng chưa chắc đuổi được, mọi dụng cụ sinh hoạt đều còn chưa gom lại, nếu không đuổi kịp, sau đó khó có thể tiếp tục truy tìm…

◊◊◊◊

Sau khi trở lại trại, dưới sự kiên trì của Mike, quyết định ngày mai xuất phát sớm hơn hai giờ, sau đó, ngoại trừ Mike nghị quyết gác đêm đến trời sáng, tất cả mọi người chui vào trong lều tiếp tục ngủ, chỉ là không biết trải qua chuyện đêm nay, bao nhiêu người có thể ngủ mà thôi.

Ta với Leaf chính là nhóm hai người không ngủ được, Leaf vừa chui vào lều liền nhìn thẳng vào ta, đang muốn đặt câu hỏi thì ta vội vàng hai tay bịt miệng cậu ta, không để cậu ta lên tiếng nói chuyện, cậu ta mở to mắt nhìn ta.

Suy tư một chút, tập trung Thánh quang ở đầu ngón tay, sau đó dùng quang tuyến phác họa ra chữ.

“Tôi nghĩ chúng ta bị nữ vương với công chúa Ann chơi xỏ rồi.”

Leaf sau khi nhìn hàng chữ này, cậu ta cố gắng bắt chước ta lấy ngón tay phát ra Thánh quang, phác họa chữ… Nhưng, thứ vẽ ra cong cong vẹo vẹo, ta vất vả lắm mới nhận ra cậu ta đang ghi cái gì: “Tại sao nói như vậy?”

Ta suy nghĩ một chút, rồi lại viết ra: “Tôi chỉ xác định, Ann dẫn chúng ta đi lòng vòng.”

Về phần chuyện bức thư, chỉ dựa vào cách nói của tên Ám kỵ sĩ vẫn còn quá chủ quan, cho nên ta tạm thời không đề cập tới.

Leaf nhíu mày, viết ra: “Vậy nên làm sao đây?”

Ta suy nghĩ một chút, phác họa: “Hai người chúng ta không thể phân tán, bây giờ trước hết cứ bảo trì như cũ, cho nên, cậu chỉ cần tiếp tục cõng tôi đuổi theo là được!”

Leaf rất nghiêm túc điểm sáu chấm Thánh quang: “……”

Khoảng hơn một giờ sau, Mike đã bắt đầu hò hét hô hoán, gọi mọi người thức dậy, ta trái lại vẫn không sao cả, dù sao căn bản là ngủ không được, nhưng Leaf lại là bị giật mình tỉnh dậy, lúc cậu ta bò dậy, sắc mặt đầy mệt mỏi.

Thấy tình huống này, lương tâm của ta cũng nổi lên cắn rứt, ngay cả lúc tiếp đến phải trèo lên lưng Leaf, cũng do dự một chút, chẳng qua may là lương tâm của ta không quá nhiều, khiến ta có thể lơ là cái cắn rứt nho nhỏ đó, rồi tiếp tục trèo lên lưng Leaf.

Mike vừa nhìn thấy hành động của chúng ta, hắn lập tức nổi nóng gào lên: “Elmy, không cần cõng hắn nữa, lãng phí thời gian, dù sao hắn cũng vô dụng, dùng hết tốc lực chạy với bọn ta.”

Leaf lập tức phản bác: “Không được, nếu là lúc trước, bỏ Sun xuống vẫn không sao.”

Này…

“Nhưng bây giờ thì đã biết, kẻ địch là Ám kỵ sĩ thuộc tính hắc ám, vậy nhất định phải mang theo Sun, chỉ có cậu ấy mới có thể khắc chế hắc ám thuộc tính của đối phương.”

Mike cười lạnh một tiếng: “Gặp phải bọn ta, thứ nào lại không biến thành hắc ám thuộc tính? Thi thể là thuộc tính hắc ám, đúng chứ?”

Nghe vậy, Leaf nhất thời cũng cứng họng, lấy loại tổ hợp đội ngũ này của chúng ta, có thể nói là thần ngăn giết thần ma cản bổ ma… Nhưng dọc đường đi chỉ có ma thú vớ vẩn với vài đội ngũ mạo hiểm không ra làm sao cả, cho nên, căn bản không có một trận chiến đấu cho ra hồn, ta, Leaf và Alston hoàn toàn chưa hề ra tay, tất cả kẻ địch vừa đối mặt đều đã bị Mike với Ann đạp văng tít tắp rồi.

Hơn nữa chúng ta đã lấy tốc độ phi con người đi hết hai tuần, sớm đã ở sâu trong rừng rậm, nhưng tình huống vẫn không biến chuyển, Mike vẫn dùng nắm đấm giải quyết hết thảy, chưa từng rút kiếm, Ann vẫn là dùng chân đáp trả tất cả những gã quấy rối cô nàng, hai thanh rìu đơn chỉ dùng để xẻ bữa tối, công việc duy nhất của Leaf là cõng ta, cung tên một cây cũng không thiếu.

Leaf có chút do dự quay đầu hỏi ta: “Sun, chỉ là một ngày, cậu có thể chạy theo không?”

Ta từng cảm giác được tồn tại của ma pháp sư thuộc tính phong ở bên cạnh Ám kỵ sĩ, ma pháp sư phong thuộc tính thiện trường thuật phi hành và thuật dịch chuyển tức thời, đây có lẽ chính là nguyên nhân tại sao tốc độ chúng ta nhanh như thế, nhưng vẫn không đuổi kịp, nếu lúc trước đã không đuổi kịp, ta cho rằng bây giờ cũng không thể đuổi được.

Nếu đuổi không kịp, ta vì sao phải cố sống cố chết mà đuổi đây? Ta chầm chậm lên tiếng: “Để không liên lụy tốc độ các vị, vậy xin đừng bận tâm Sun, Sun sẽ đuổi theo sau.”

“Sun?” Leaf rất kinh ngạc nhìn ta.

Ta phất tay ngăn cậu ta nói, mỉm cười nói: “Sun tâm ý đã quyết, anh em Leaf xin đừng ngăn cản nữa, Sun tự có chiếu cố của thần Ánh Sáng.”

Leaf chần chờ một chút, có hơi bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, Sun, chính cậu phải cẩn thận.”

“Mau đi.” Mike sốt ruột thôi thúc.

Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Leaf liên tục quay đầu lại nhìn ta với ánh mắt lo lắng, nhưng rừng cây rậm rạp, bọn họ hành tiến nhanh chóng, không bao lâu, là không còn nhìn thấy nữa.

Lúc này, ta lẩm bẩm một mình: “Tốt lắm, nghe nói gần đây có cái tiểu trấn độc nhất, bên trong… Chắc hẳn có rượu uống đi?”

Cũng sắp một tháng không uống rượu, thân là một gã mà tầng hầm trong căn phòng là hầm rượu, ta chỉ thèm muốn trực tiếp hái trái trên cây, sau đó dùng men rượu trong hành lý của mình để cất rượu rồi.

Hả? Bạn hỏi ta mang men rượu làm gì?

Eh…

Đôi khi, giữa những người buôn rượu có thể dùng men rượu của chính mình để trao đổi men rượu khác, bạn hiểu rồi chứ?

Cái gì? Ta chẳng phải Thánh kỵ sĩ sao? Từ khi nào trở thành người buôn rượu rồi?

Ta đương nhiên vẫn là Thánh kỵ sĩ, chỉ là con người phải sớm dự tính cho về hưu chứ! Ta năm nay đã hai mươi ba tuổi, bốn mươi tuổi phải về hưu, tiền về hưu để dành thế nào cũng chỉ là một chút xíu, nếu như muốn vẻ vang vượt qua tuổi già, đương nhiên nên phải nghĩ cái nghề phụ để làm, nói lại, kỹ thuật chưng cất rượu của ta tốt như thế, không quảng bá ra ngoài làm sao đối mặt với tửu quỷ toàn thiên hạ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.