Phong Hoa Tuyết

Chương 33: Trái Tim Thiếu Nữ Vỡ Loảng Xoảng Của Tớ




Tiếu Nhiên phủ!

”Hoan Nhi, thật sự là hiểu lầm thôi” Hàn Khiết Luân Vội vã chạy theo Sở Hoan Hoan, cho dù có mất hình tượng cũng không đáng bằng mất lòng nữ nhân này. Hắn đang khổ sở vì chưa giải hòa được chuyện kia lại đến chuyện nọ, có phải hay không đây là báo ứng đang muốn hắn trả?

Xem như chưa từng nghe thấy, bước chân vẫn tiến về phía trước, Sở Hoan Hoan chán nản, hắn với nàng quen thân lắm sao? Hoan nhi? Thật không có phúc để hưởng. Chỉ mong thời gian một tháng kế tiếp qua nhanh, để có thể trở về những ngày tháng bình yên tại Lăng Gia.

”Hoan nhi...” Không cách nào khác, đành nắm lấy bàn tay để bắt buộc nàng dừng bước. Nữ nhân này vì sao luôn bỏ mặt hắn như thế? Có phải vì sự khác biệt, khiến cảm giác chinh phục được trỗi dậy?

”Muốn gì?” Một tháng qua bị hắn bám dính, sức chịu đựng kia cực kỳ quá tải, giờ còn lôi lôi kéo kéo? Đừng nên khơi dậy sự bạo lực bấy lâu ngủ quên trong nàng nhé, có chuyện gì cũng đừng than trách.

”Nàng..nàng hãy nghe ta giải thích...” Nhìn vào gương mặt mang tính chất khủng bố, lời nói ra cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút. Cứ như một phu quân bị nương tử ruồng bỏ, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.

”Giải thích? Về điều gì?” Việc của nàng chỉ cần làm tốt bổn phận, chuyện của "chủ" nàng cần chi quản? Với lại, hắn là ai? Tam Vương Gia với danh xưng "Bá Vương" ai dám mạo phạm? Kẻ nào muốn hiểu lầm? Chắc ngại mạng sống quá dài rồi.

”Về...những nữ nhân kia” Sáng nay vào cung chầu triều, tranh thủ rút ngắn thời gian để có thể về sớm, chỉ là chưa xong chuyện nào, lại nhận được tin thuộc hạ thông báo có ba nữ nhân tìm đến khóc lóc nỉ non, bảo rằng...đã mang hài nhi của hắn =.=(Ba người =)))

”Liên quan gì ta?” Nữ nhân của hắn, cần gì giải thích với nàng? Hay là...định khoe tài năng lợi hại như thế nào mới có thể cùng lúc làm cho cả ba mang hài tử? Đại ca, nếu muốn tự kỉ thì tìm phòng nào đó vào góc tường mà thực hiện đi, không cần giải thích đâu.

”Nàng ghen?” Theo kinh nghiệm lâu năm tích góp lại đem ra phân tích, nếu một nữ nhân tức giận nữ nhân khác vì một nam nhân, cho thấy, nữ nhân đó đang có tình cảm với nam nhân, suy luận cuối cùng, hành động như vậy chính là, nữ nhân đó đang ghen.

Khóe môi co giật, Sở Hoan Hoan không tin vào tai chính mình nữa, nhìn Hàn Khiết Luân với vẻ quái vật ở trước mặt. Hắn nói...nàng ghen? Có nên khen mức độ suy luận thông minh của hắn bị rò rỉ không? Hay là...đã nhiễm phải mầm móng hoang tưởng từ người khác? Dạo gần đây bệnh này khá phổ biến à.

”Ngươi...đã uống thuốc chưa?” Đáng thương, ít ra hắn cũng là một trong bảy mỹ nam cao thủ đệ nhất tứ quốc, lại mang trong người căn bệnh hư ảo như vậy. Thật uổng phí đóa hoa của tổ quốc.

”Uống thuốc?” Chẳng phải đang nói về nàng? Sao lại hỏi hắn như vậy. Uống thuốc? Tinh lực hắn rất tốt,chân khí đang dồi dào, dáng người phải nói là uy phong lẫm liệt, chẳng có thứ gì xâm nhập, làm sao cần phải uống? =.=

”Chẳng phải ngươi đang bị hoang tưởng?” Nếu không vì sao lại bảo nàng ghen? Bởi vì hắn quá tự tin với bản thân, hay nghĩ nàng dễ dàng bị bề ngoài hào hoa bên trong hào hố đen tối kia lừa gạt?

”Ta...” Hoang tưởng? Cũng có thể. Từ trước đến nay, người khác luôn chủ động quấn quanh, tìm mọi cách lấy lòng, chỉ mong được hắn chú trọng đến. Chẳng phải lúc này cũng nghĩ như vậy sao? Rất đáng tiếc, đây là hiện tại, điều đó xảy ra trong quá khứ.

”Nếu không còn gì ta đi làm việc, nên nhớ chúng ta chỉ còn một tháng là chấm dứt điều kiện” Đúng, đó mới chính là vấn đề cần bàn đến, còn nữ nhân? Hắn thích ai, có nữ nhân nào là chẳng cần bận tâm. Nàng vẫn chưa muốn mình làm vật hi sinh trong cuộc phong tình của hắn.

”Hoan....” Bóng dáng nhỏ bé không chút quan tâm rời đi, bỏ lại một mình Hàn Khiết Luân với một mớ hỗn độn. Một tháng qua khó khăn lắm mới làm nàng giảm bớt khó chịu khi đối mặt. Hiện tại thì sao? Gương mặt phút chốc ánh lên nguy hiểm. Hiện tại không phải vì một đám nữ nhân kia thì làm gì đến nỗi?

Ba nàng ta là ai? Vì sao có lá gan lớn như vậy? Dám đem rắc rối đến? Nếu biết kẻ đứng sau, nhất định phải đem ra băm vằm từng mảnh. Đắc tội hắn không sao, nhưng dám dùng cách chia rẻ hắn với Hoan Nhi? Chết cũng phải lôi cổ lên để giết thêm lần nữa >”<

******

”Hắc xì..hắc xì..hắc xì” Chẳng biết bị ai nói xấu sau lưng, Phượng Kỳ đau khổ sụt sịt cái mũi cứ nhảy liên tục.Thật là, chẳng phải dạo này nàng thường xuyên làm chuyện tốt hay sao? Lý gì cứ làm khổ cái mũi như thế. Có phải vì làm nhiều chuyện tốt, nên người ta sùng bái nhắc đến? =”=

”Kỳ Nhi, nàng không khỏe?” Hàn Ngôn Duẫn yêu chiều lấy chiếc khăn nhẹ nhàng giúp nàng chùi sạch chất lỏng trên mũi. Thời tiết tốt thế này vì sao lại bị cảm? Xem ra cần tìm đại phu kê toa rồi.

”Ta không sao, Duẫn, chàng nói vụ cá cược của chúng ta ai sẽ thắng?” Nói đến điều này, trong mắt nàng ánh lên sự chờ đợi. Người ta thường nói, phụ nữ có giác quan đặc biệt trong chuyện tình cảm, bản thân cũng muốn thử xem thế nào.

”Sẽ biết nhanh thôi, nàng chú ý thân thể” Ai thắng thua, đối với hắn không quan trọng bằng sức khỏe Phượng Kỳ. Nhưng nếu nàng cảm thấy nhàm chán cần tìm trò tiêu khiển, hắn cũng không ngại tặng đệ đệ một bất ngờ.

”Theo ta thấy, chắc chắn Lão Tam sẽ bị xử đẹp” Vui khi người gặp họa, nàng không chút tình cảm hả hê trên nỗi đau người khác. Cái tên Hàn Khiết Luân này cũng nên dạy một bài học về cái trò trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tuy gặp Sở Hoan Hoan có hai lần khi cùng lão Tam vào cung giúp Hàn Ngôn Duẫn quản việc triều chính trong thời gian chuẩn bị lễ thành thân của Lăng Lạc Nhân, nhưng Phượng Kỳ dám chắc, Hàn Khiết Luân thực sự phải lòng nữ nhân này.

Quả thật không sai, điều kiện đưa ra, sau này hắn phải thú Sở Hoan Hoan cho bằng được. Chỉ có điều...quá khứ phong lưu của hắn cũng nên để nàng ta biết rõ, kết quả thế nào...thật sự háo hức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.