Phong Hoa Tuyết

Chương 15: Hành Trình Của Chị Là Biển Sao Trời Mênh Mông




Phương Đàn liền nằm ở trên giường cho Tống Ứng Diêu xoa bóp. Tống Ứng Diêu dùng tay ấn huyệt lại xoa nhẹ, Phương Đàn cảm giác được cơ thể mình biến hóa, nàng mở mắt ra thấy Tống Ứng Diêu xấu hổ nhìn mình chăm chú, muốn mở miệng nói chuyện chốc lát nhưng rồi lại nuốt xuống.

Cả hai gần gũi lâu như vậy tự nhiên sẽ hiểu ý nhau, Phương Đàn tự nhiên cũng rõ ràng. Nàng nằm thẳng, hai tay từ xoe từ eo Tống Ứng Diêu đến phần lưng, cánh tay dùng thêm chút khí lực chậm rãi đem nàng ép xuống gần mình. Hai người càng hôn càng mê say, Phương Đàn vươn mình liền đem Tống Ứng Diêu đặt ở dưới thân.

...

Cao trào đến, Tống Ứng Diêu nằm dưới thân Phương Đàn tình triều tràn lan đã sớm nuốt chửng lý trí của nàng, nhưng những lời nàng muốn nói ra nàng vẫn nhớ tới.

Tống Ứng Diêu thở dồn dập vuốt lên khí tức hỗn loạn, trắng nõn cánh tay kéo đầu Phương Đàn vào sát cơ thể mình, cắn lỗ tai của nàng, hơi thở như hoa lan nói rằng: “Thiếp rất thích ngồi trong lòng chọc ghẹo Đàn nha“. Dưới tình thế cấp bách nàng lại tự xưng lung tung.

Ngón tay Phương Đàn đang định từ nơi kia rút ra, nghe vậy lại giật giật mấy lần. Tống Ứng Diêu đột nhiên không kịp chuẩn bị liền bị nàng kích thích, một tiếng rên rỉ ngâm nga thoát ra, hai chân chân căng thẳng, đầu ngón chân trắng tinh như điêu khắc bỗng co lại, mu bàn chân vô lực cọ đệm giường phảng phất như chủ nhân của nó gần kề cảnh giới sinh tử.

Thời điểm Tống Ứng Diêu còn chơi vơi trên đỉnh núi, Phương Đàn tinh tế liếm láp môi đỏ của nàng, đáp lại lời nói kia: “Vừa vặn, ta cũng thích dáng vẻ lúc hoàng hậu động tình”

Sau khi tình triều rút đi, Tống Ứng Diêu nằm trong lồng ngực Phương Đàn, một tay thuận lợi hoạt lại mái tóc rối tung ở phía sau, trên gương mặt phấn hồng đỏ ửng vẫn còn đó, đôi mắt híp lại lười biếng như mèo. Mà bàn tay còn lại tùy ý khẽ vuốt lưng Phương Đàn, người mà trên mặt một điểm mệt mỏi cũng không thấy.

Hai người da thịt gần gũi, hai chân còn quấn quýt cùng nhau, chậm rãi bình phục nhịp tim.

Phương Đàn ánh mắt lưu luyến nhìn Tống Ứng Diêu tha thiết nói rằng: “Ta hỏi nàng một vấn đề có được hay không”

Tống Ứng Diêu mê man ngẩng đầu: “Vấn đề gì? “ Dáng vẻ trì độn lại mang theo âm thanh vô hạn nhu mị khiến lòng Phương Đàn ngứa ngáy.

Bất quá hai người mới vận động xong, cũng không nên ép chết Ứng Diêu. Phương Đàn chỉ khẽ hôn nàng, sau đó lại hỏi một lần nữa: “Ta muốn hỏi nàng một vấn đề, nàng phải chân thật trả lời cho ta, được không?”

Tống Ứng Diêu cuối cùng cũng nghe rõ ràng, rút vào trong lòng Phương Đàn híp mắt gật gật đầu: “Nàng hỏi đi” Nói xong dùng bốn ngón tay che miệng ngáp một cái.

Phương Đàn ánh mắt nhìn trần nhà, làm bộ lơ đãng hỏi: “Nếu để cho nàng dùng mười năm tuổi thọ đổi lại sẽ có một đứa con cùng với ta, nàng có đồng ý không?”

Tống Ứng Diêu nghe vấn đề này cảm thấy có chút buồn cười, đôi mắt cũng lười mở ra: “Làm gì có chuyện như vậy”

Phương Đàn cúi đầu sờ gò má nóng bỏng của nàng: “Chính là hỏi nàng như thế, bất luận thật hay giả.”

Tống Ứng Diêu mím mím môi: “Là con của ta và Đàn sao?”

Phương Đàn khẳng định: “Đúng thế.”

Tống Ứng Diêu như trước nhắm mắt nhưng trong lòng tập trung suy nghĩ: “Nếu như là thật, tất nhiên là đồng ý“. Nếu cùng Phương Đàn có thể có một đứa bé là chuyện nàng nằm mơ cũng nghĩ tới. Nếu như có thể, dùng mười năm tuổi thọ để đổi lại có gì mà ngại.

Phương Đàn tâm tình phức tạp: “Nàng không tiếc mười năm tuổi thọ sao?”

“Mười năm chỉ trong nháy mắt, ta chỉ muốn giữ lại thứ cần giữ, như vậy mới không uổng công sống trên đời này.” Gò má nàng cọ cọ xương quai xanh của Phương Đàn: “Hơn nữa còn là con của chúng ta”

Phương Đàn thâm thúy cười cười: “Tốt lắm, trẫm cũng đồng ý.” Nghĩ đến việc ông trời rất công bằng, có được tất có mất, chưa bao giờ cho không ai điều gì, cũng chưa từng có thứ gì mất đi mà không có nguyên nhân.

Nàng sợ đau, nghe nói lúc sinh con sẽ rất đai, lần này có lẽ phải oan ức Ứng Diêu thay nàng rồi. Để Tống Ứng Diêu làm chuyện đau đớn, như vậy mấy chuyện không đau cứ để mình làm đi a.

Tống Ứng Diêu không nghe rõ ý của nàng: “Đàn đang nói cái gì?”

Phương Đàn nhẹ nhàng né qua câu hỏi, trêu đùa: “Nếu như thật giảm nhiều tuổi thọ như vậy, sau đó nàng định để ta một mình sống trên đời này sao”

Tống Ứng Diêu nghiêm mặt: “Còn có hài tử bồi tiếp Đàn a”

Phương Đàn ngước đầu tự cảm thán: “Hài tử cho dù tốt cũng không bằng nàng”

Tống Ứng Diêu: “Hoàng thượng hỏi cái này làm chi?”

“Không có, chính là đột nhiên nhớ tới một vấn đề muốn biết đáp án của nàng“. Phương Đàn nhàn nhạt khẩu khí.

Tống Ứng Diêu lắc đầu không hiểu vì sao Phương Đàn lại đột nhiên nhớ tới vấn đề này, thế nhưng nàng có nguyên tắc là không hỏi nhiều nên nàng vẫn yên lặng lựa chọn không truy hỏi nữa.

Sau mười ngày, ngự y đem một viên đan dược đã được phân giải, họ cũng không có tìm thấy độc tính trong đó hơn nữa còn có tác dụng bổ dưỡng. Bọn họ tập trung nghiên cứu một phen nhưng tìm không ra bí mật vì sao có thể làm nữ tử cùng nữ tử có con, các ngự y đều nói thuốc này là giả làm sứ thần sợ đến hồn phi phách tán.

Vĩnh Ân đem kết quả này báo Phương Đàn, Phương Đàn cũng không có truy cứu, đồng thời người phái đi điều tra đã trở về và tra được xác thực đúng như lời sứ thần đã nói. Người phái đi điều tra tuy rằng không mang được các nàng về nhưng có mang chân dung về cho Phương Đàn. Phương Đàn sau khi xem đem chân dung cuốn lên ném vào trong đống lửa. Quyển sách họa chân dung liền bị ngọn lửa nuốt chửng.

Phương Đàn xoay người trở về trước bàn đọc sách, nhìn hộp gấm trước mặt ôm thử suy nghĩ một lần, nếu như không hiệu quả, vậy cũng sẽ không có chuyện gì. Nàng việc khó chẳng từ nan cầm lấy hộp gấm mở ra lấy nước ấm uống vào một viên đan dược.

Viên đan dược còn lại mang đi cất giấu ở chổ bí mật trong ngự thư phòng, sau đó nhìn vào quyển sổ nhỏ mà sứ thần dâng lên chăm chú xem lướt qua ghi nhớ trong lòng. Sau đó mang sổ nhỏ bỏ qua một bên, lại cầm lấy tấu chương tấu chương đại thần dâng lên hôm nay nhìn xem một chút.

Sứ thần nhiệm vụ đã hoàn thành, bẩm tấu lên nói phải đi về. Trước khen tặng Phương Đàn một phen, tiếp theo là những hàng chữ đều ám chỉ nàng nhớ đến lời hứa hẹn với sứ thần.

Phương Đàn cười cợt, muốn từ tay nàng tìm được món hời sao, hắn thật còn non.

Nàng đã đáp ứng sứ thần lúc trở về sẽ cho hắn món đồ mà quân chủ của hắn muốn. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nàng sẽ không đổi ý, nhưng ai biết quân chủ của hắn muốn cái gì, hoàng kim vạn lạng có tính hay không? Cái kia tiền đồng một hai có tính hay không?

Thế nhưng là một đại quốc, phải có khí độ của đại quốc, nên cho hay là cho như thế nào, đồng thời cũng không thể phùng má ra vẻ như đất nước ta giàu có.

Phương Đàn cầm lấy bút lông chấm mực nước, trên tờ giấy múa bút vẩy mực viết xuống chỉ thị cho Lễ bộ. Sau khi viết xong liền để Vĩnh Ân truyền cho Thượng thư bộ Lễ.

Thượng thư bộ Lễ nhìn tờ giấy Vĩnh Ân mang đến suýt nữa bạo cười ra tiếng. Râu mép trên môi co giật nói với Vĩnh Ân: “Thần biết rồi, xin hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sắp xếp thích đáng lễ vật cho sứ thần”

Tờ giấy kia chỉ viết mấy lớn: Đại, Ngu, Kỳ, Liêm. Hắn xoắn xuýt không biết phải sắp xếp thế nào đây, không nghĩ hoàng thượng lại muốn trêu chọc sứ thần.

Vĩnh Ân cười hi hi: “Thượng thư xem qua phải nhớ ở trong lòng. Tờ giấy kia liền phá huỷ đi, chớ để người thứ ba biết”

Thượng thư bộ Lễ gật đầu liên tục: “Thần rõ ràng.” Hắn đem tờ giấy cầm trong tay dùng ngọn nến thiêu hủy.

Khi sứ thần nhìn thấy trước mặt hắn bày một đống lớn núi đá hình thù kỳ quái, hắn kinh ngạc không ngậm mồm vào được.

Thượng thư bộ Lễ đứng bên cạnh hắn dương dương tự đắc: “Sứ thần đại nhân, ngài còn chưa thoả mãn?”

Sứ thần kinh ngạc: “Này không phải là một đống đá sao? Hoàng thượng chuẩn bị cho ta những tảng đá này mang về?”

Thượng thư bộ Lễ vuốt râu dài trước ngực bẹp bẹp miệng đối với sứ thần lộ ra vẻ ghét bỏ: “Sứ thần đại nhân, ngài thật không tinh mắt“. Sau đó chỉ vào những tảng đá kia nói rằng: “Ngài lẽ nào không nhìn ra chổ quý giá của nó sao?”

Sứ thần hồ đồ lắc đầu, hắn chỉ nhìn ra đây là một đống đá vô dụng a.

Thượng thư bộ Lễ càng thêm ghét bỏ hắn, hai tay múa may vào những tảng đá: “Nơi này mỗi tảng đá đều là đến từ trong núi sâu, hình dạng tự nhiên mà thành, phóng khoáng ngông ngênh. Khối này sứ thần không cảm thấy giống như là góc áo nam tử phiêu dật hay sao? Khối này...”

“... Những tảng đá này là mỗi tấc đất của quốc gia ta, nước khác sẽ không có. Hơn nữa ở nước ta những tảng đá này luôn luôn vô giá, hoàng thượng vì sứ thần đại nhân mới cố ý phái người từ trong núi thẳm khai thác về, nếu như bị người ngoài biết tất nhiên họ trả ngàn vạn hiện kim cũng đồng ý mua lại. Sứ thần đại nhân cũng không thể phụ lòng ý tốt của hoàng thượng a”

Thượng thư bộ Lễ dùng ba tấc miệng lưỡi hết sức chảnh chọe mà khoa trương, cuối cùng cũng lừa được sứ thần rằng đống đá này có bao nhiêu quý giá. Sứ thần vui cười hớn hở liền đem đống đá ngàn dặm xa xôi mang về, tự cho là đã được món hời lớn.

Về phần phản ứng của quân chủ hắn khi thấy được đống đá này, Thượng thư bộ Lễ cũng không biết. Nhưng hắn chắc chắn quân chủ bọn họ ngày sau biết rõ những tảng đá này tuy rằng kỳ lạ mà lại không có giá trị chắc cũng giận nhưng sẽ không dám nói gì. Trời sập, tất cả là do hoàng thượng a.

Phương Đàn lúc mới vừa lên ngôi liền bắt đầu kiểm tra quốc khố cùng phủ khố các quận huyện. Quốc khố không cần phải nói, tiên hoàng lưu lại tràn đầy một quốc khố, mà Phương Hàng chỉ ngồi ngôi vị hoàng đế bốn năn đã phung phí hơn một nửa. Tra xét các khoản thu chi, có cái có nguồn gốc, có cái không có nguồn gốc, toàn loạn thành hỗn loạn.

Phương Đàn tức giận đem tất cả các quan chức trông coi quốc khố lột mũ ô sa xuống, điều tra gia sản phát hiện gia sản đều vượt xa bổng lộc mấy năm qua cả chục lần.

Biết được tin tức này Phương Đàn giận dữ trực tiếp thu hồi tất cả, xét nhà quan chức mới phát hiện ở tại phủ đệ có rất nhiều đồ vật ngự dụng, từ đó có thể phán tội ăn trộm quốc bảo hoàng cung, nhốt vào thiên lao chờ xữ trảm răn đe.

Sau đó ở các địa phương khác cũng lục đục tra ra thiếu hụt rất nhiều, quan chức tham ô công khoản giả, quan chức đút lót giả hối lộ rất rất nhiều. Phương Đàn đem đống tấu chương trước mặt quét hết xuống đất, tức giận phát tiết ngồi trên ghế.

Phương Hàng chỉ trị vì bốn năm đã có thể đem một quốc xa hùng mạnh do tiên hoàng để lại phá hỏng không còn dạng gì. Quan chức không nghĩ tới tình cảnh bách tính, cả ngày mê muội tửu sắc tài vận, chỉ muốn cố gắng thu góp cho nhà kho của mình.

Bản thân Phương Hàng cái gì cũng không biết, chỉ biết tham hoan hưởng thụ, đến quốc khố đều sắp bị người ta đục khoét hết rồi cũng không phát hiện. Nếu như hắn còn ở ngôi vị hoàng đế, coi như không có Phương Đàn đoạt lấy thì cũng không tới mấy năm nữa ngôi vị của hắn cũng không cách nào ngồi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.