Phong Hoa Tuyết

Chương 12: Cô Muốn Được Sánh Vai Ngang Hàng




“Bẩm Thái Hậu cùng Thái Tử đang chờ ở bên ngoài!” Lam Thất nhẹ ho một tiếng đánh thức đôi phu thê mới sáng sớm đã quấn quýt kia ôm quyền bẩm báo.

Tiểu Yến Tử nghe vậy liền bật người dậy rời khỏi đùi Lưu Dĩ: “Thiếp phải đi tắm rửa chải đầu, không thể để mẫu hậu nhìn bộ dạng này của thiếp được!”

Lưu Dĩ cau mày, níu tay nàng: “Không được rời khỏi tầm mắt của bổn vương!”

”Nhưng thiếp chỉ tắm ở phòng bên cạnh!”

”Bổn vương bồi nàng tắm!” Lưu Dĩ bình thản nói.

Sặc!Đám hạ nhân đang dọn dẹp xung quanh cùng Lam Thất nghe vậy liền sặc nước bọt, mặt mày đỏ như gấc. Ơi hỡi, các vị thiên tuế có còn coi chúng tôi là người không??? Thôi thì đành mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm tự biến mình thành không khí vậy.

Tiểu Yến Tử thẹn đến đỏ bừng mặt. Thật là, đang có nhiều người như vậy:

”Quốc Công!!! Chàng đang bệnh!”

Vẻ mặt Lưu Dĩ cực kì điềm nhiên, lần nữa nghiêm túc nói: “Đem bồn tắm vào đây, bổn vương nhìn nàng tắm!”

Tiểu Yến Tử suýt chút nữa phun máu mà chết. Trời hỡi, nhìn có thấu không hả sắc lang. Tuy rằng thân thể cũ tiếp xúc thân mật nhưng thân thể này của nàng như băng thanh ngọc khiết, ừm, hơi quá....vốn là chưa từng bị ai ăn đậu hũ, cớ sao buộc nàng bày ra như vậy. Thực tình là không quen a. Cũng hơn tháng nay phu thê nàng không thân mật, ngay cả hôn cũng luống cuống một dạo. Bảo nàng chấp nhận sao được.

”Sao vậy? Nàng không nguyện ý?” Nộ khí từ đâu bắt đầu bốc ra.Chúng nhân thấp thoáng thấy gió từ đâu lùa tới.

”Thiếp nào có ý định chạy trốn, bây giờ tướng phủ lại rất an toàn. Sao chàng lại lo lắng như vậy!” Tiểu Yến Tử vì bảo vệ sức khỏe khỏi cảm mạo đành nín nhịn nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Lưu Dĩ hừ lạnh: “Lần trước bổn vương vừa lơ là, nàng liền bị bắt đi. Thiên hạ này ngoài vòng tay bổn vương. Không có nơi nào an toàn đối với nàng!”

Tiểu Yến Tử vỗ trán thở dài, ngẩng mặt nhìn trời mà lòng buốt giá.

Nàng nên khóc hay cười đây!!!

Tiểu Phi nằm trong tốp hạ nhân dọn dẹp, gặp được chủ tử từ cõi chết trở về mừng mừng rỡ rỡ, mà không có cơ hội thể hiện cảm xúc, lúc này thấy Tiểu Yến Tử khó xử, nhất thời mở miệng cứu nguy:

“Quốc Công! Vương Phi, hay là để nô tỳ bồi vương phi tắm, trong ngoài đều có người canh gác, không sợ...” Tiểu Phi chưa nói hết câu, đã thấy cả căn phòng rét run. Chúng nhân đột ngột biến sắc vã mồ hôi hột.

Tiểu Yến Tử bị bàn tay kia bóp chặt, biết sự vụ hỏng bét rồi. Tiểu nha đầu lắm miệng kia biết đường cứu chủ mà không nghĩ đến cái mạng mình. Thật là hết biết.

“Nàng biết rõ bổn vương ghét nữ nhân, không muốn đám ô uế đó làm bẩn mắt. Nàng nói cần một nha hoàn hầu hạ, bổn vương liền đáp ứng nàng. Nhưng, giờ thì không cần thiết nữa. Đánh chết!” Ánh mắt Lưu Dĩ không hề lia đến Tiểu Phi, chỉ như một lưỡi dao sắc nhìn Tiểu Yến Tử, không cảm xúc, không dài dòng. Rất đơn giản gọn gàng kết thúc một đời người như một việc hiển nhiên.

Lưu Dĩ rất ghét những kẻ không có đầu óc. Hắn và nàng nói chuyện, đến lượt một nha hoàn tham gia sao?

“Xin Quốc Công tha mạng! Xin Quốc Công tha mạng!” Tiểu Phi mặt xanh như tàu lá chuối quỳ thụp xuống liên tục dập đầu. Chúng nhân xung quanh nuốt khan, cảnh tượng này lúc ở trong cung và Quốc Công phủ đã chứng kiến qua. Chỉ là từ sau khi thành thân, tính tình Lưu Dĩ đặc biệt ôn nhu hơn, không ngờ vẫn còn tàn nhẫn như vậy.

Tiểu Yến Tử nhất thời lạnh gáy, bàn tay đổ một tầng mồ hôi. Cảm tưởng vừa trải qua cái rét lạnh nhất. Nàng hơi nhíu mày. Lưu Dĩ vẫn vậy, coi mạng người như cỏ rác. Chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm tuổi chưa hiểu chuyện, đâu cần nặng tay như vậy.

“Nếu chàng đã nói vậy, thì thiếp từ nay không cần nha hoàn nữa. Chỉ xin cho muội ấy được sống!” Tiểu Yến Tử không hoảng hốt, chỉ nghiêm mặt nói.

Nàng và hắn mỗi lần nhắc đến chuyện sát mạng đều trở nên căng thẳng, vì bản tính tàn nhẫn này mà cả hai đã không ít lần mặt nặng mày nhẹ với nhau. Nay nàng vừa mới trở về, tuy không muốn phân tranh với hắn. Nhưng một mạng sống còn quý hơn cả tấn bạc, nàng đâu thể làm ngơ bàn tay hắn dính máu như vậy.

“Thu lại bộ mặt đáng ghét kia của nàng cho bổn vương!” Liếc thấy vẻ mặt hời hợt, không ưu không sầu của nàng. Lưu Dĩ liền nổi đóa, hắn hừ lạnh kéo tay nàng: “Bổn vương giết người không làm bẩn tay nàng, sao nàng mãi cứng đầu bảo vệ?”

“Vậy nếu đổi lại Tiểu Phi là thiếp, người có đành lòng giết hay không?” Tiểu Yến Tử lạnh lùng đáp.

“Nàng khác!!!” Lưu Dĩ nhíu chặt mày, ánh mắt chết chóc kia quét thẳng vào đôi con ngươi của nàng: “Nàng là độc nhất vô nhị, bổn vương có thể không có vương vị, nhưng không thể không có nàng!”

Thành công! Một câu này thành công khiến vẻ mặt lạnh băng của Yến Tử trở về trạng thái sinh động, đôi mắt dập dìu nước. Đang cảm động đây mà. Nhưng rất nhanh vội lấy lại bộ dáng nghiêm cẩn:

“Quốc Công! Chàng sai rồi, thiếp là độc nhất vô nhị với chàng, thì Tiểu Phi cũng là độc nhất vô nhị với người khác. Mỗi sinh linh đều đáng được sống, chàng giết chết một người thì phải chịu đày đọa nơi địa ngục một lần. Chàng giết càng nhiều người, nghiệp chướng càng lớn, cả đời không được thanh thản. Chàng muốn thiếp đau lòng nhìn chàng như vậy sao?”

Quả nhiên thiên hạ này người có thể thuyết phục được Lưu Dĩ chỉ có một người. Nàng vừa nói xong, vẻ mặt Lưu Dĩ lập tức dịu lại. Đôi mắt sâu của hắn từ từ chìm xuống, như bọt nước vỡ tan. Bàn tay nắm tay nàng nhẹ buông lỏng. Vẻ mặt sát khí cũng từ từ tan biến.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không ai nói một lời. Chỉ yên lặng chìm đắm trong suy tư về nhau. Nhưng ai cũng rõ, Lưu Dĩ không lên tiếng, tức là hắn đã chịu nhường Tiểu Yến Tử rồi. Mạng của nha đầu nhiều lời kia cũng đã được bảo toàn.

“Mẫn nhi!”

“Thập tam tẩu!!!”

Đang lúc chúng nhân tận hưởng được chút thời gian yên ắng bình thản thì hai giọng nói đồng thanh phát lên, từ ngoài cửa xông vào.

Xin nhiệt liệt hoan nghênh hai vị khán giả quyền cao chức trọng, một vị là mẫu nghi thiên hạ, vị kia là bệ hạ tương lai của đại Sở vừa lao vào sương phòng đập ngay vào mắt một làn gió lạnh đang chậm rãi thoái lui.

Nam nhân tên gọi Lưu Dĩ, ánh mắt vẫn còn vương chút nộ khí, thân chỉ khoác bừa áo ngoài, để lộ vòm ngực trần rộng lớn hấp dẫn, cảnh xuân phơi phới, rất chi phong tình đang níu chặt tay của một tiểu tử thân phục nam nhân khuôn mặt y chang vị vương phi nào đó, áo bị rách tơi tả, tuy không lộ ra da thịt nhưng không khác gì ăn mày, mặt mũi lem nhem méo xệch.

Thái Hậu sững sờ nhìn nàng, như không tin vào mắt mình, lại nhìn sắc mặt Lưu Dĩ đã sáng suốt hơn mấy phần. Nhất thời xúc động không nói nên lời.

Thái tử vừa nhìn thấy Lưu Dĩ liền cung kính hành lễ, lại bỏ qua cái người đang bị hắn nắm chặt tay đứng cạnh giường liếc ngang liếc dọc:

“Thập tam ca! Thập tam tẩu đâu?”

Tiểu Yến Tử nhìn lại bộ dáng của nàng, khóc không ra nước mắt. Vội vã chỉnh đốn lại y phục khẽ cúi mình thi lễ.

“Triệu Mẫn bái kiến Mẫu hậu, Thái tử điện hạ!”

Thái tử đưa mắt nhìn qua, nheo mắt một chút. Bởi chưa từng nhìn thấy nàng mặc nam trang, khoảng thời gian cưỡi ngựa khiến cho làn da nàng bám đầy bụi đường, mất đi vẻ trắng trẻo thường có nhất thời khiến cho Thái tử ngây thơ không nhìn ra.Nhìn dáng vẻ kia mới hoàn toàn chứng thực được: “Thập tam tẩu, tẩu về thật rồi!!”

“Mẫn nhi!” Thái hậu không ngại ngần chạy tới cầm lấy tay Yến Tử: “Để ai gia nhìn con nào!”Và rồi chuyện căng thẳng vừa nãy đã bị dẹp sang một bên, đám hạ nhân vội vã thoái lui, để lại gian phòng cho gia môn hoàng thất tâm sự.

Tiểu Yến Tử phút chốc như cái chong chóng, bị Thái Hậu xoay mấy vòng kiểm tra thân thể. Hỏi han đủ bề. Thái tử thì ngây thơ cười nói. Một câu tẩu hai câu tẩu, khiến Yến Tử máy móc trả lời.

Lưu Dĩ bình chân như vại, Thái hậu và Thái tử đều là người thân của hắn. Không cần câu nệ tiểu tiết, không cần phô trương lễ nghĩa. Hắn để mặc nàng tiếp chuyện hai người kia, chỉ nằm ngả lưng trên giường lớn. Đưa đôi mắt lấp lánh tinh tú ngắm nàng.Nữ nhân vừa cương vừa nhu, vừa ngọt vừa mặn như nàng cứ mãi khiến hắn mê muội, chẳng thể thắng nổi nàng. Dám đối mặt bày tỏ quan điểm, phê phán cách hành sự của hắn cũng chỉ có nàng. Suy đi tính lại, nàng chính là yếu điểm lớn nhất của hắn. Hay nghĩ đơn giản, nàng chính là khắc tinh của hắn.

Lưu Dĩ mải mê nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, vui vẻ tiếp chuyện Thái Hậu, trả lời hàng chục câu hỏi của Thái tử. Khuôn mặt đó, dáng vẻ đó, sao lại khiến hắn nhớ mong đến vậy?

Lúc này hắn mới nhìn ra. Hình như nàng có cao hơn một chút, có thể chạm đến cằm hắn. Mái tóc đen mượt như bị rối bối lên cao, không rõ độ dài. Thân hình đó lại bị dấu dưới vỏ bọc nam nhân. Đoán chừng nàng sợ bên ngoài nguy hiểm mới lại cải trang. Hắn thực tò mò, cởi lớp y phục kia ra sẽ là thân hình như thế nào.

Tiểu Yến Tử nói chuyện một hồi, lại phát hiện ra ánh mắt nóng rực của ai đó chiếu tướng vào mình liền nhìn qua Lưu Dĩ, quăng cho hắn cái nhìn cảnh cáo.

Đương nhiên ánh mắt kia không lọt khỏi tầm mắt Thái Hậu, bà ho khan một cái rồi che miệng cười thầm.Đứa con trai cứng đầu của bà, cuối cùng cũng có người trị rồi.

“Thập tam tẩu về rồi. Đệ không phải lên triều, học duyệt chiếu thư nữa.” Thái tử ngây ngô nói.

“Lên triều? Duyệt chiếu thư?” Tiểu Yến Tử nheo mi: “Đó là việc của Quốc Công mà!”

Thái hậu, Thái tử đưa mắt nhìn Lưu Dĩ, bắt gặp vẻ mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc của hắn, đành ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa. Đời này hai vị kia có thể đội trời đạp đất không sợ ai, nhưng một khí Lưu Dĩ xuất hiện sẽ không dám nói lời thứ ba.

Tiểu Yến Tử nhíu mày nhìn Lưu Dĩ, nếu những việc đó giao cho Thái Tử thì chỉ có một lý dó: “Chàng thoái vị?”

Lưu Dĩ không đáp lời, chỉ yên lặng nằm xuống giường nhắm mắt dưỡng thần.

Thái Hậu, Thái Tử nói vài ba câu, thấy cuộc hội ngộ đạt được kết quả tốt đẹp. Còn bắt gặp được cảnh xuân thì không còn gì nuối tiếc. Làm lệ vài câu rồi từ biệt. Nàng tiễn hai vị kia ra đến cửa, vừa hay gặp Triệu Phạm Hoa nước mắt ngắn dài chạy tới.Thế là được dịp huynh muội tương ngộ, lại mất thêm một đoạn cười khóc. Sa Hỏa, Sa Thủy bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng cười nói. Thế cho nên bạn vương phi nào đó vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị giữ lại tiếp chuyện đến gần một canh giờ. Cơ miệng sắp bị bung ra.

Lúc Tiểu Yến Tử quay lại giường, Lưu Dĩ đã uống hết mấy thang dược rồi bỏ ra sân sau luyện công. Đứng bên trong, nàng chỉ nghe tiếng va đập của kiếm. Tiếng gỗ kêu lọc cọc. Xem ra hắn nhất mực muốn lấy lại thể chất cường tráng nhanh nhất.

Nàng nhanh chân, tranh thủ sang phòng bên tắm rửa. Nếu không hắn trở về lại muốn bồi nàng tắm.

Phòng tắm ấm áp, hơi nước bốc lên, mùi hương xông vào mũi. Dòng nước trong veo vương vài cánh hoa đỏ rực. Y phục tháo xuống, lộ ra thân hình diễm lệ, chỗ cần đầy thì đầy, chỗ cần nhỏ thì nhỏ. Tuy rằng không bằng đám người mẫu trong tạp chí nàng hay đọc, nhưng chăm chỉ tập luyện cũng đủ khiến nàng có một thân hình nóng bỏng.

Vừa bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước nóng, hít hà mùi hoa oải hương. Cảm giác thư thái xâm chiếm đầu óc. Khiến nàng cảm giác vừa hư ảo vừa chân thực. Cách đây mấy ngày, nàng còn lang bạt phương xa tìm về đây. Bị ngăn cách, cản trở. Cuối cùng vẫn về được với Lưu Dĩ.

Ngay từ khi về với thân thể thật, nàng đã hoàn toàn tin nàng sinh ra là vì Lưu Dĩ. Trước đây nàng không tin vào duyên phận, tiền kiếp. Nhưng bây giờ nàng đã tin. Lưu Dĩ và nàng là kiếp nợ luân hồi. Dù nàng có chết bao nhiêu lần, vẫn phải chết bên cạnh Lưu Dĩ, dâng trái tim và thân thể này nguyện vì hắn mà sống đến đầu bạc.Đang mải mê nghĩ ngợi, thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên bung ra khiến Tiểu Yến Tử giật mình vội vàng chìm cả thân thể xuống nước chỉ thừa ra cái đầu cau chặt mày nghiêm nghị quát:

“Kẻ nào to gan!!!”

Bức bình phong che chắn trước cửa chầm chậm lộ ra một thân ảnh cao lớn. Trong màn khói lung linh mờ ảo. Bóng dánh bạch kim lộ ra. Đôi con ngươi tinh tú sáng quắc như sao. Tuấn dung phủ một lớp mồ hôi nhỏ giọt nơi càm tràn xuống lòng ngực vạm vỡ. Môi mỏng cong lên một ý cười ma mị.

“Là ta!”

“Lưu Dĩ!” Tiểu Yến Tử trong tiềm thức mơ màng gọi một tiếng, lúc này thân thể tưởng chừng như hóa đá.Nàng mê mẩn ngắm nhìn nam nhân đẹp như tranh trong màn khói sương, mái tóc đen mượt hờ hững thả xuống eo, tấm thân cao lớn không biết vô tình hay cố ý hở ra một khoảng ngực hấp dẫn, dung nhan tuấn lãng, này mắt này mũi này cằm đều là tuyệt tác khiến mồm miệng nàng há hốc. Tưởng chừng như sắp chảy nước miếng.

Quá kiều diễm, Lưu Dĩ sao lại như một pho tượng đỉnh cao của nghệ thuật như vậy. Có cần phải hấp dẫn mê người như vậy không.

Lưu Dĩ chầm chậm bước tới bồn tắm, đưa tay cóc trên trán nàng:

“Tỉnh!”

Mắt Tiểu Yến Tử chớp chớp hai cái, liền bắt gặp nụ cười nhạt đắc ý của Lưu Dĩ, lúc này hắn đã cởi phắt y phục ra. Động tác cởi dứt khoát, không nhanh không chậm, nhưng đầy cuốn hút. Tấm thân cao lớn chẳng mấy chốc không còn mảnh vải che thân. Lưu Dĩ phô trương thân thể cường tráng trước mặt nàng, thấy nàng ngơ ngẩn nhìn hắn không chớp mắt, khóe môi càng tăng thêm ý cười:

“Bổn vương giúp nàng tắm!”

Tiểu Yến Tử bất giác đỏ mặt khi lia mắt trúng ‘nơi đó’ đầy uy phong ngạo nghễ của hắn, mặc dù trước nhìn cũng quen nhưng chỉ toàn ở trong bóng tối. Lúc này....có hơi...Nàng liền đỏ bừng mặt quay đi,đưa tay ôm thân, ho khụ hai tiếng:

“Thiếp...tự tắm được!”

Nàng vừa nói xong. Lưu Dĩ đã bước vào bồn tắm. Hắn vừa ngồi xuống, nước lập tức dâng lên tận mũi khiến nàng phải nhướn người lên lộ ra đôi gò bồng trắng mịn lấp ló sau làn nước sóng sánh.

Lưu Dĩ đưa đôi mắt quét một lượt qua làn nước kia, xuyên suốt thân thể nàng. Tiểu Yến Tử giật mình liền lùi lại phía sau, ôm ngực bó gối.

Nhưng nào cho nàng cơ hội lùi ra. Cánh tay thon dài của hắn đã chụp lấy tay nàng kéo mạnh, nàng mất đà ngã vào lòng ngực hắn, vừa vặn ngồi lên đùi hắn, cả hai thân thể trần truồng va chạm vào nhau. Phút chốc cả căn phòng như bốc hỏa.

Tiểu Yến Tử cắn môi dán mặt vào lòng ngực của hắn. Hai chân từ lúc nào vòng qua eo hắn. Mông đã hoàn toàn ngồi lên cặp đùi thon dài của hắn. Tay bên dưới vô tình chạm vào dục vọng cứng rắn quen thuộc nào đó liền thu tay lại. Tư thế này không phải là tư thế.... mà Lưu Dĩ thích nhất sao. Mặt nóng bừng như thiêu như đốt. Hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng khiến cho lưu nhiệt trong thân thể nàng tăng chóng mặt. Trong căn phòng thoáng chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của cả hai. Bàn tay Lưu Dĩ lại như một con rắn, trườn trên tấm lưng trần của nàng rồi xuống dưới, xuống dưới....Vòng qua đôi gò bồng, dịu dàng xoa nhẹ.

“Thiếp...tắm xong rồi!” Tiểu Yến Tử nuốt nước bọt, bình tĩnh buông một câu. Cố ý đẩy hắn ra.

Nàng thực sự không muốn hắn bị Thượng Mã Phong a!!! Nếu không ra khỏi đây, nàng mà không chịu đựng nổi sẽ trực tiếp vồ lấy hắn mất!!!

-----

Chú thích:

Thượng Mã Phong: hay còn gọi là Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là”trúng phong, trúng phòng”)là một hiện tượng quan hệ trong trường hợp thể lực yếu có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong.

------

Lưu Dĩ không quan tâm nàng nói, đẩy nàng ra khỏi lòng ngực, cúi đầu đặt một nụ hôn lên bầu ngực trắng mịn của nàng.

“Nàng đẹp lắm!” Đôi mắt sâu hun hút kia đã đục ngầu. Mái tóc dính nước chạm vào ngực nàng ngưa ngứa. Đôi má thoáng chút vệt đỏ càng tăng thêm vẻ diễm lệ đến mụ mị đầu óc của Lưu Dĩ. Khiến Tiểu Yến Tử như lạc trong cảnh xuân, thiếu chút thề chết trong đó. Nàng cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn thúc dưới mông. Bàn tay to lớn kia được đà ma sát trên thân thể nàng, trượt qua từng ngóc nghách, khám phá tìm tòi.

Một câu này khiến Tiểu Yến Tử trở nên mơ màng, bàn tay kia thành công khiến nàng động tình. Nhưng lúc này dải tóc bạc bên mai Lưu Dĩ vì dính nước mà rơi xuống.

Dải tóc kia như thức tỉnh nàng. Nàng lập tức đẩy mạnh tay ra khỏi người Lưu Dĩ đứng phắt dậy bật ra khỏi bồn tắm chụp lấy áo choàng vòng lấy thân thể. Quả nhiên là thân thể thật sự của nàng, thân thủ không tệ. Nhanh không kịp chớp mắt. Lưu Dĩ không giữ nàng, chỉ để mặc nàng rời khỏi, đưa mắt nhìn nàng đầy quyến luyến.

Mái tóc ướt nhẹp cùng thân hình quyến rũ ẩn hiện sau tấm áo càng khiến nàng trở nên ma mị. Kết hầu lên xuống vài lần ánh mắt kia mới dần trở nên sáng trong.

“Thiếp tuyệt đối không thể khiến chàng suy nhược!” Nàng quay đầu nhìn hắn đầy quả quyết.

Lưu Dĩ chống tay lên thành bồn nhìn nàng, môi khẽ nhếch lên đầy giảo hoạt:

“Nàng đang nghĩ gì trong đầu vậy? Bổn vương chỉ định giúp nàng kì cọ, không nói sẽ làm gì nàng.”Tiểu Yến Tử hai mắt trợn ngược, lại nhớ lúc nãy quả thực tay hắn lân la khắp thân thể nàng, nói điêu thì là kì cọ, thực chất là gì ai mà chả biết. Chỉ là, sao hắn nói xong nàng lại thấy nhục như vậy.

“Hay là....” Giọng nói Lưu Dĩ lại trầm trầm cất lên, vừa pha chút yêu mị, lại có chút châm chọc: “Nàng khao khát bổn vương rồi!”

Hai tai Yến Tử bắt đầu xì khói, vệt đỏ lan xuống tận cổ:

“A a a. Đồ sắc lang!!!! Thiếp không phải sắc nữ, thiếp không phải sắc nữ....” Tiểu Yến Tử vừa la, vừa chạy sang sương phòng bên cạnh. Cắm đầu cắm cổ chạy.Tiếng la của nàng dần dần xa, chỉ để lại Lưu Dĩ một mình ngồi trong phòng tắm nhìn nàng tháo chạy. Khóe môi lộ ra ý cười. Hắn ngả mình trong bồn tắm, lúc này mới thực hối hận, tại sao những ngày qua không chịu ăn uống ngủ nghỉ để cho thân thể suy kiệt đến mức giữ nàng không chặt. Nhưng càng như vậy, hắn càng thích thú.

Ha ha.

----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.