Phong Hành Trì Thượng

Chương 20




Nam Phong cúi đầu nhìn Lục Sênh. Cô bé có khuôn mặt thanh tú, buộc mái tóc đuôi ngựa, tóc mái mỏng trên trán, sợi tóc mảnh mà mềm mại. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, đáy mắt thanh tịnh sạch sẽ như suối nước không nhiễm hạt bụi.

Cô bé mặc đồng phục hơi cũ, trước ngực là khăn quàng đỏ ngay ngắn, lưng khoác cặp sách.

Nam Phong hỏi: “Tại sao không đi học?”

“Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, trường học được nghỉ.”

“Ừ, tại sao không ở cùng ai? Ba mẹ em đâu?”

Lục Sênh cúi đầu không nói gì. Cô phát hiện, cô có thể không có áp lực nói cho người khác biết về gia đình của mình, nhưng với Nam Phong thì không được. Giống như tình trạng quẫn bách này làm cho cô trở thành một cây hoa trong đất cằn cỗi, gầy còm hèn mọn, sẽ bị gió bụi chôn mất.

Nam Phong nhìn cô như chú chum nhỏ buồn bã cúi đầu, lúc này anh mới phát hiện, đồng phục cô mặc không quá vừa người, rõ ràng hơi cốc, cổ tay và mắt cá chân cũng lộ ra một mảng lớn.

Anh vòng cánh tay, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cố gắng nói với giọng có vẻ thoải mái và vui vẻ: “Dù sao anh cũng rất nhàm chán, vậy thì ngày hôm nay anh sẽ đi cùng em, được không?”

Lục Sênh ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt đều là ngạc nhiên mừng rỡ.

Nam Phong nâng xe đạp lên: “Đi thôi, em muốn đi đâu?”

Lục Sênh đuổi theo sát, đi ở bên kia xe đạp, bây giờ cô còn có chút cảm giác như nằm mơ, đầu óc quay cuồng, tâm tình kích động khó nén, cảm giác ngay cả không khí cũng trở nên có hương vị.

Giọng nói của cô bay nhẹ nhàng: “Ở đâu cũng được.”

“Không thể nói ở đâu cũng được, hôm nay là ngày lễ của em, em cứ nói đi.”

Lục Sênh xấu hổ gãi đầu: “A, nếu không thì đi khu vui chơi?” Cô còn chưa được đi tới khu vui chơi!

“Có thể, nhưng mà hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, khu vui chơi nhất định rất đông, em xác định sao?”

“Hả? Vậy không đi không đi!” Lục Sênh vội vàng khoát tay, “Vậy, viện hải dương học?”

“Viện hải dương học người sẽ ít hơn một chút.”

Hai người vừa đi vừa thương lượng, mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ, yên tĩnh mà dịu dàng. Khi gió thổi tới, hoa lăng tiêu dày đặc trên tường nhẹ nhàng đong đưa, như tinh linh của lửa đang nhảy múa.

Đi ra khỏi con đường nhỏ, Nam Phong tìm một nơi để gửi chiếc xe đạp địa hình, sau đó gọi taxi cùng Lục Sênh đi tới viện hải dương học.

Ở cửa viện hải dương học Nam Phong mua cho Lục Sênh một quả bóng cá màu lam, bé cá bụng phình lên, dáng vẻ thơ ngây chân thành. Lục Sênh có chút khó khăn cầm quả bóng: “Ôi, hình như có chút trẻ con quá?”

Nam Phong cảm thấy thú vị, nén cười nói: “Không cho phép vứt đi.”

Sau đó anh đi tới cửa xếp hàng mua vẻ. Trước cửa bán vé không ít người đang xếp hàng, một hàng người rất dài, chỉ có Nam Phong nổi bật nhất, cao lớn rắn rỏi, ngọc thụ lâm phong. Lục Sênh đứng ở nơi không xa, ánh mắt nhìn theo bóng dáng anh. Nhìn trong chốc lát, cô cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Cô suy nghĩ một chút liền hiểu ra: Đã lâu như vậy mà mọi người không nhận ra Nam Phong.

Nếu như là mấy tháng trước Nam Phong vừa cầm Á quân cúp Châu Úc mở rộng, lúc ấy anh đi trên đường nhất định sẽ bị người vòng quanh.

Nhưng mới chỉ ba tháng, người và vật đã không còn, mọi người đã sớm quên anh.

Đột nhiên trong lòng có chút chua xót...

Nam Phong mua xong vé trở lại, phát hiện cảm xúc của cô bé không được tốt thì hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Sênh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bọn họ đã quên mất anh.”

Cô cúi đầu, không nhìn thấy tâm tình trong mắt anh, chỉ nghe thấy anh nói: “Cũng không có quy định ai phải nhớ kỹ ai. Huống hồ, bị quên đi, với anh mà nói cũng như một loại giải thoát.”

Lục Sênh không hiểu rõ lời này, cô ngửa đầu nghi ngờ nhìn anh.

Ánh mắt Nam Phong bình thản, bộ dạng như nước chảy mây trôi, anh nói: “Ít nhất anh vẫn còn sống. Em biết không, huấn luyện viên, người phụ luyện, bác sĩ, trợ lý của anh... Tất cả đều mất.”

Lục Sênh đột nhiên tràn ngập cảm kích với thế giới này, cô vội vàng gật đầu: “Còn sống là tốt ròi, còn sống là tốt rồi!”

“Ừ.” Nam Phong gật đầu, nhưng trong lòng lại nặng nề thở dài.

Người còn sống nhưng khát vọng đã chết.

***

Sau khi hai người vào viện hải dương học, đầu tiên đi nhìn hóa thạch và tiêu bản. Cho tới bây giờ Lục Sênh chưa từng thấy qua những thứ này, nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên ca thán lên, san hô xinh đẹp, vỏ sò hình thù kỳ quái, cá diễm lệ, còn có tiêu bản cá mập thật dài hơn hai mét... Xem mà than thở, có quá nhiều thứ xem không hết. Nam Phong đi ở bên cạnh cô, nghe từng tiếng than nhỏ của cô, tiếng đứa nhỏ nhu hòa mà trong trẻo, nghe vào trong tai khiến lòng hiếu kỳ của anh cũng bị cô kéo theo. Nam Phong nhìn giới thiệu vắn tắt của những tiêu bản kia rồi giảng lại cho Lục Sênh.

Sau đó chính là trọng tâm chính —— Thế giới dưới biển.

Thế giỏi dưới biển dùng thủy tinh hình vòm dựng lên, bên trong thủy tinh là nước biển và sinh vật biển chân thật, người đi dưới thủy tinh, hoàn toàn được thế giới dưới biển vây quanh, hai bên là tảo biển chập chờn và từng đàn cá bơi qua, còn có cá đuối lớn như đĩa bay, cá heo với những đường cong xinh đẹp, ngửa đầu có thể nhìn thấy rùa biển thong thả bơi qua trên đỉnh đầu....

Đứng trong thế giới như vậy, Lục Sênh chỉ cảm thấy vô cùng kinh diễm, cảm xúc dâng trào.

Thế giới dưới biển là nơi được hoan nghênh nhất, người ở đây cũng nhiều nhất, gần như đến mức phải chen chúc. Lục Sênh ngắm cảnh biển nên nhất thời quên đi theo Nam Phong.

Đột nhiên, cô nhìn thấy ở giữa cảnh biển rộng lớn, có một cái đuôi khổng lồ màu sắc sặc sỡ hơi vẫy. Cô kỳ quái, nhìn theo màu sắc sặc sỡ của cái đuôi, thấy được ở trên thân của một con người.

“A, Mỹ Nhân Ngư!” Cô không nhịn được mà kêu lên sợ hãi.

Chung quanh hỗn loạn một hồi, rất nhiều người chen chúc sang đây nhìn ‘Mỹ Nhân Ngư’, mặc dù biết đó là người đóng giả nhưng vẫn không ngăn được phần nhiệt tình này.

Lục Sênh chỉ cảm thấy không ổn, cô xoay người muốn tìm Nam Phong, nhưng mà đám người cũng đẩy tới, cô bị chen tới, lưng dán chặt vào lan can, bị ép tới đau, phía trước người bị một dì mập đè nặng lên nên hô hấp có chút khó khăn.

Lục Sênh có chút bất lực, vươn tay nắm lấy lung tung. Bây giờ cô không muốn xem Mỹ Nhân Ngư nữa, cô chỉ muốn rời đi thôi.

“Nam Phong...” Cô cố gắng kêu cứu, nhưng mà tiếng người xôn xao lấn át tiếng hô của cô.

Trong lòng Lục Sênh bối rối, cô nghĩ thầm, mình có thể bị đè chết hay không...

Đột nhiên tay của cô bị cầm lấy. Đôi tay ấm áp khô ráo, lực có chút lớn, nắm chặt tay cô. Sau đó, những người đè ép trước người cô cũng nới lỏng ra, dì mập kia bất mãn kêu lên: “TM, ai đẩy tôi?”

Sau đó, Lục Sênh được kéo ra khỏi đó. Cô há miệng thở phì phò, nhìn thấy người kéo mình ra là Nam Phong.

Nam Phong một tay cầm bóng bay cá cho cô, một tay nắm lấy tay cô, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Vì xem cá mà ngay cả mạng cũng không cần hả?”

Lục Sênh có chút xấu hổ.

Nam Phong trả quả bóng lại cho cô. Anh nắm tay cô chen chúc trong đám người. Viện hải dương học hơi lạnh, tay của cô được nắm trong lòng bàn tay ấm áp của anh, trong đám đông ầm ĩ, trong lòng cô đột nhiên có cảm giác đặc biệt yên ổn.

Đi ra khỏi ‘Thế giới dưới biển’, bọn họ đi ăn cá mực viên và hải sản, sau đó đi xem biểu diễn của Báo biển, xem thế giới sứa. Sau khi đi ra, Nam Phong mua kem hương thảo và kẹo thủ công cho cô.

Tóm lại, hôm nay thật sự là ngày hạnh phúc nhất của cô,

Tâm tình Lục Sênh rất muốn bay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng nói nhiều hơn.

Nhưng mà dù ở chung vui vẻ thì vẫn phải tách ra.

Nam Phong hỏi Lục Sênh: “Nhà em ở đâu, anh đưa em về.”

Bây giờ thời gian còn sớm, Lục Sênh không muốn về nhà, cô nói: “Em muốn tới trường nhìn xem.”

“Được.”

Khi xe taxi dừng lại ở cửa trường giáo dục thể thao khu Thụ Thanh thì Nam Phong có chút ngoài ý muốn: “Em nói trường học là chỉ nơi này sao?”

“Vâng, bình thường tan học em sẽ tới đây để huấn luyện.” Lời nói này có chút dõng dạc, ngay cả huấn luyện viên cô cũng không có...

Lục Sênh vừa nói, vừa lén nhìn vẻ mặt Nam Phong, thấy anh dường như có chút hứng thú thì vội vàng hỏi: “Anh có muốn đi thăm một chút không?”

Nam Phong phát hiện cô bé này còn rất lanh lợi. Anh nghiêng mặt nhìn cô một cái, trên mặt có nét vui vẻ nhạt tới nỗi gần như không phát hiện. “Em còn chưa mời anh.”

Hai người xuống xe taxi đi vào trong trường. Lục Sênh vừa đi vừa giới thiệu cho anh, nói lại cho Nam Phong nghe những lời chủ nhiệm Đinh từng nói cho cô.

Lúc tới sân tennis thì Lục Sênh ‘A’ một tiếng.

“Sao thế?”

Lục Sênh chỉ vào hai người đang đánh tennis trên sân. “Ở đó, một người là hiệu trưởng Vệ của bọn em, một người là thầy Đinh phòng tuyển sinh. Bọn họ đều là người tốt.”

Hôm nay là ngày nghỉ, đối với trường mà nói là không thể tiếp tục kinh doanh, vì vậy hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh vui vẻ đánh tennis.

Hai người so ra, chủ nhiệm Đinh còn tính là ‘biết đánh’, còn hiệu trưởng Vệ chỉ có thể coi là ‘đánh bừa’. Mặc dù như thế, hai người lại vô cùng vui vẻ.

Hiệu trưởng Vệ phát hiện ra Lục Sênh, khi Lục Sênh và Nam Phong đi vào thì hiệu trưởng Vệ dụi dụi con mắt, không thể tin mà nói: “Vị này... Vị này không phải là...”

Chủ nhiệm Đinh nghe vậy cũng xoay người, liếc mắt đã nhận ra anh: “Nam Phong?”

Nam Phong gật đầu một cái: “Xin chào hiệu trưởng Vệ, thầy Đinh.”

“Đúng là Nam Phong!” Hiệu trưởng kích động đập đùi: “Nam Phong đến trường giáo dục thể thao khu Thụ Thanh của chúng ta, ha ha ha ha! Tiểu Đinh, tôi đã nói gì? Tôi biết ngay Lục Sênh là người làm đại sự mà, cậu nhìn xem!”

Lục Sênh có chút ngượng ngùng, cô đứng bên người Nam Phong lại có chút tự hào.

Ngược lại chủ nhiệm Đinh rất bình tĩnh. Ông nói chuyện vài câu với Nam Phong. Nam Phong không nói nhiều, trong lúc vô tình ánh mắt đảo qua vợt tennis trong tay chủ nhiệm Đinh. Chủ nhiệm Đinh tự nhận là ‘Chỉ số thông minh của trường giáo dục thể thao Thụ Thanh’, lúc này làm sao có thể không hiểu tâm tình của Nam Phong, vì vậy săn sóc hỏi thăm: “Cậu có muốn tới một ván không?”

“Được.” Nam Phong vui vẻ đáp ứng.

Lục Sênh có chút lo lắng: “Không phải anh không thể vận động mạnh sao?”

Nam Phong cúi đầu, trấn an nhìn cô, ánh mắt ôn hòa: “Yên tâm, đánh cùng thầy Đinh, không tính là vận động mạnh.”

Chủ nhiệm Đinh: -_-# Có thể suy tính một chút cảm nhận của người nghe hay không...

Hai người dùng cách xoay vợt bóng bàn để xác định, Nam Phong là người phát bóng. Trong trận đấu tennis, thường là cố định một bên phát bóng một bên đón bóng.

Sau khi xác định người phát bóng là Nam Phong, bóng trong trận đấu đều do anh làm chủ.

Vì vẫn hồi một chút tôn nghiêm, chủ nhiệm Đinh quyết định, trong trận này ít nhất phải đón được một quả bóng của Nam Phong.

Lục Sênh đứng sau lưng Nam Phong, vì anh, cố gắng trợ uy. Chủ nhiệm Đinh sau khi nhìn thấy quả thực tan nát cõi lòng, ông cao giọng nói: “Lục Sênh, em tới đây! Ăn cây táo, rào cây sung, thầy có ơn tri ngộ với em đấy.”

Lục Sênh đành phải chạy tới, đứng bên cạnh cột: “Thầy Đinh, em làm trọng tài cho hai người.”

“Điều này còn được.”

Tốt lắm, chuẩn bị, Nam Phong bắt đầu phát bóng.

Lục Sênh nhìn thấy Nam Phong ném quả bóng lên cao, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, đón ánh mặt trời, tay phải cầm vợt vươn ra một đường cong, đánh mạnh vào quả cầu.

Một loạt động tác ngắn gọn trôi chảy, giống như trước kia huấn luật viên Lý làm, lại không giống. Giống là vì động tác đều dứt khoát, không giống vì Nam Phong phát bóng càng có thêm cảnh đẹp ý vui. Lúc nhảy lên cả người có vẻ nhẹ nhàng mà linh hoạt, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn mỹ, dáng người thon dài, sáng lạn dưới ánh mặt trời, khiến cho anh như thiên sứ bay ra từ vầng sáng. Động tác đánh bóng nhanh mà mạnh mẽ, khí thế như hồng, ánh mắt tàn nhẫn, giống như la sát cầm thần binh trong tay. Lúc rơi xuống đất thì trọng tâ nhẹ nhàng hạ thấp một chút, bình thản ung dung, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thậm chí mang theo nụ cười thản nhiên.

Lục Sênh nghĩ thầm, đây nhất định là động tác phát bóng tao nhã nhất thế giới.

Cô nhìn chằm chằm vào người phát bóng, thầm kêu một tiếng không tốt, nhìn về phía thầy Đinh.

Chủ nhiệm Đinh còn đang bảo trì động tác đón bóng, nhưng bóng thì đã sớm lăn sang một bên.

Lúc Lục Sênh nhìn sang bên này, chủ nhiệm Đinh tỉnh lại từ trong kinh ngạc, có chút ảo não nói: “Nhìn cái gì vậy, tỉ số!”

Á, thầy Đinh thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, vậy nhất định là Nam Phong thắng, Lục Sênh nghĩ thầm, đây là một bóng ACE.

Cái gọi là bóng ACE, chính là quả cầu phát ra mà đối phương không có cơ hội đụng vào, trực tiếp đạt điểm. Đây là kỹ thuật cao.

Sau đó, Nam Phong liên tục phát ra ba quả bóng ACE.

Thầy Đinh, thua.

Đây là một trận đối kháng không hề hồi hộp chút nào, nhưng mà đối với chủ nhiệm Đinh mà nói, liên tục đứng mà không có cơ hội chạm cầu... cũng có chút sỉ nhục.

Sau khi kết thúc, sắc mặt ông có chút ngượng ngùng, cười ha ha và nói: “Nam Phong, uy phong của cậu không giảm so với trước.”

“Nào có.”

Chủ nhiệm Đinh và hiệu trưởng Vệ nháy mắt. Ông nói với Lục Sênh: “Lục Sênh, em qua bên kia tự chơi đi.”

“Vâng.”

Sau khi Lục Sênh đi, chủ nhiệm Đinh móc thuốc lá ra đưa cho Nam Phong: “Có hút một điếu không?”

“Không cần, tôi có mang theo.” Nam Phong nói xong, cầm hộp Hoàng Hạc lâu của mình, sau đó anh nhìn thấy hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh không ngừng nhìn vào hộp thuốc lá của mình. Nam Phong không thể không hiểu ý, vì vậy đưa thuốc lá của mình cho họ.

Hiệu trưởng Vệ hút thuốc với vẻ mặt say mê. Dù sao, người sa cơ thất thế như hiệu trưởng, mỗi tháng tiền tiêu vặt chỉ có hai trăm đồng, ông rất khó có cơ hội hút loại thuốc xịn.

Ba người cứ đứng vừa hút thuốc vừa nói chuyện. Chủ nhiệm Đinh hỏi Nam Phong: “Bây giờ đang làm gì? Đến trước sao?”

Nam Phong cầm điếu thuộc, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng. Anh cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao thầy Đinh này thoạt nhìn rất quen thuộc với anh, anh có thể khẳng định trước kia anh chưa từng gặp người này.

Anh đâu biết, trong lòng chủ nhiệm Đinh vẫn coi anh là em họ bà con xa, không hỏi xem người ta có đồng ý hay không.

Chủ nhiệm Đinh nghĩ nghĩ, nói ra: “Chương trình đại học có vội không? Nếu không vội thì có thể kiêm chức, chủ yếu là tìm chút chuyện để làm, đừng để nhàn rỗi quá.”

Nam Phong vốn đang nhắm mắt hút thuốc, nghe nói vậy thì đột nhiên mở mắt nhìn ông một cái. Cái nhìn này, ánh mắt có chút lợi hại, khiến chủ nhiệm Đinh sững sờ.

Suýt nữa ông không nói được nữa, cảm giác như Nam Phong đã biết ông muốn nói gì. Chủ nhiệm Đinh vội ho một tiếng, tiếp tục nói: “Cái đó, ý tôi là... Tôi tính thẳng. Bên chỗ tôi có hai học sinh, đều là mầm non tốt, một người trong đó là Lục Sênh thì cậu cũng thấy rồi, có thiên phú, có sức lực, chỉ là học hơi muộn, nhưng mà dạy tốt thì nhất định có thể được. Còn có một cậu bé, càng có thiên phú, mặc dù hơi bướng bỉnh nhưng luyện thể dục không hiếu động thì hỏng rồi, đúng không? Đứa nhỏ kia bây giờ đã có thể đánh được huấn luyện viên, huấn luyện viên vì vậy... Ừ, cho nên huấn luyện viên của chúng tôi tức giận bỏ đi, khuyên thế nào cũng không trở lại.

Hiệu trưởng Vệ vừa hút hoàng hạc lâu vừa nghĩ, Tiểu Đinh này, đúng là có thể khoác lác.

Nam Phong cắt đứt lời của chủ nhiệm Đinh: “Được.”

Chủ nhiệm Đinh há hốc miệng: “Hả?”

Ngược lại, đại não vẫn luôn nghỉ ngơi của hiệu trưởng Vệ lại phản ứng nhanh: “Nói thế nghĩa là cậu đồng ý rồi? Đến chỗ chúng tôi kiêm chức huấn luyện viên?

Nam Phong nhẹ nhàng thở ra một chút khói, vẫn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Hiệu trưởng Vệ quả thực không thể tin được khối bánh lớn như vậy có thể đập lên đầu mình: “Cậu, cậu không suy nghĩ một chút sao?”

“Sau khi suy nghĩ sẽ không đồng ý.”

Nói gì vậy chứ...

May mà lúc này chủ nhiệm Đinh phản ứng kịp: “Tôi nói, không bằng hôm nay chúng ta ký hợp đồng luôn được không?”

“Được.”

“Chờ một chút.” Hiệu trưởng Vệ do dự, có chút xấu hổ: “Về phần lương, khả năng của chúng tôi không thể cung cấp rất cao....”

“Tùy tiện.”

Hiệu trưởng Vệ: Vì sao ông cảm nhận được sự khinh bỉ trong hai chữ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.