Phong Ấn Tiên Tôn

Quyển 1 - Chương 32: Kết thúc năm nhất




"Cho nên anh ta muốn đuổi kịp là phải cần một thời gian nhất định, càng huống chi con đường trong thành phố Bắc Kinh rất chật chội, hao phí thời gian ra khỏi thành đuổi kịp chúng ta còn phải nhiều hơn."

"Cho nên, coi như chúng ta thật được người cứu, nhưng dựa theo phân tích như vậy tới nói, Tô Chi Niệm nên phải đuổi không kịp, hơn nữa, căn cứ lời em vừa mới nói, anh và em đồng thời gặp phải nguy hiểm tính mệnh, nhưng đều không có việc gì, bình thường mà nói, dưới tình huống lúc đó, một người chỉ có thể cứu một người, hiện tại hai người được cứu, hoặc là giống như trong phim truyền hình, có siêu năng lực, hoặc là tới hai người... Chỉ có thể là tới hai người, một người cứu một người trong lúc nghìn cân treo sợi tóc?"

Tần Dĩ Nam càng nói, càng cảm thấy nói không thông, cuối cùng dứt khoát vứt bỏ phân tích, trầm mặc một lúc, giống như là nghĩ đến cái gì, lại nói với Tống Thanh Xuân: "Tống Tống... Nhắc tới Tô Chi Niệm, có chút việc anh không thể không nói với em."

"Lần này may mà nhờ anh ta, là anh ta phát hiện em có nguy hiểm trước, cũng là anh ta ở trong điện thoại nói với anh đi đường tắt, anh mới có thể ngăn chiếc xe kia lại... Không thể không thừa nhận, tốc độ Tô Chi Niệm quyết định thật sự rất nhanh, phương pháp đụng dừng xe, cũng là anh ta nói với anh ..."

"Anh ấy nói với anh ư?" Tống Thanh Xuân vẫn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên toát ra một câu nghi vấn, sau một lúc lâu, cô cũng không chờ Tần Dĩ Nam hồi đáp, lại hỏi: "Anh ấy ở trong điện thoại nói với anh, anh ấy đang trên đường đuổi theo em, là còn đang ở trong thành hả? Có thể là anh nghe lầm không?"

"Sẽ không..." Tần Dĩ Nam giống như là nghĩ đến cái gì, tìm kiếm điện thoại di động của mình, ở bên trong tìm một lát, tìm một đoạn ghi âm ra, bật cho Tống Thanh Xuân nghe: "Ngày hôm đó anh lấy điện thoại di động chơi, đúng lúc mở chức năng ghi âm cuộc gọi tự động..."

Thật ra không phải đúng lúc, mà là những năm gần đây, anh luôn có thói quen như vậy.

Là thói quen dưỡng thành vì Đường Noãn, vì giữ lại từng ly từng tí giữa anh và cô ta, cho nên mới bật chức năng ghi âm cuộc gọi tự động.

Thật như tất cả những gì Tần Dĩ Nam nói, ở trong ghi âm Tần Dĩ Nam bật lên, Tống Thanh Xuân nghe được Tô Chi Niệm dùng ngữ khí lãnh đạm trước sau như một, nhàn nhạt nói: "Anh đuổi theo cô ấy, tôi đang ở trong thành, sợ rằng không kịp."

Phía sau còn đối thoại rất dài, cô lại nghe không vô, tiếp theo Tần Dĩ Nam lại nói gì đó, cô cũng không để ý, cuối cùng chỉ tìm một cái cớ mệt mỏi, trở về phòng bệnh của mình trước.

Thời gian còn sớm, cô giả vờ bộ dáng không thoải mái, nằm xuống rất sớm.

Lưng đưa về phía Phương Nhu và Tống Mạnh Hoa, Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm đen nhánh ngoài cửa sổ, trong đầu óc lại rối một nùi.

Làm sao bây giờ?

Dù chính tai cô nghe thấy, Tô Chi Niệm nói, anh đang ở trong thành, sợ rằng đuổi không kịp, nhưng cô vẫn lại hoài nghi, anh chính là người cô luôn muốn tìm trong mấy ngày qua.

Trước khoảnh khắc cô bị người bắt cóc đi, ở trong phòng vệ sinh của hội sở hoạt động xí nghiệp Tống thị, soi gương nhìn dấu hôn anh lưu lại trên người cô, còn đang cảm thấy, hôn môi anh cho cô, cực kỳ giống nụ hôn đêm giao thừa... Mà hôm nay, Tần Dĩ Nam lại nói với cô, là anh phát hiện cô có nguy hiểm trước...

Chỉ có người chú ý cô thời thời khắc khắc, mới sẽ biết cô có nguy hiểm... Nếu như nói lần trước thời điểm cô chất vấn anh, trùng hợp không đủ, như vậy hiện tại thì sao?

Nghi ngờ đã từng bị Tô Chi Niệm dập tắt của Tống Thanh Xuân trở nên mãnh liệt lần nữa, cô nhịn không được liền đứng dậy, xuống giường, lấy điện thoại di động mình nạp điện cả một buổi chiều, không chú ý đến hỏi thăm của Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu, trực tiếp nhấn khởi động máy, lúc cô đang chuẩn bị tìm số điện thoại của Tô Chi Niệm, điện thoại di động đinh đông một tiếng, đi vào một dòng tin nhắn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.