Phồn Hoa Rực Rỡ

Chương 10




Đối với đề nghị của Đoàn Cảnh Trụ cùng Thời Thiên, tôi thực sự cảm thấy tức giận. Đó không phải là vì tôi không tin không thể trộm ngựa ở trong thời đại này, tại thời đại của bọn họ, trộm ngựa cùng với ăn trộm xe đạp ở thời này cũng chẳng khác gì nhau, cho dù là Đoàn Cảnh Trụ trộm con "Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử", thì thực ra tính chất cũng tương đương với đi ăn trộm một cái Lamborghini, nhưng lại nói một cách khác, nếu ta đem 60 cái đến chiều đại Nam Tống, cho dù có người biết lái, tôi nghĩ chuyện phá án sẽ lập tức phải dừng lại, hơn nữa vấn đề quan trọng là, cũng chẳng có xăng mà chạy.

Cho nên tôi nói với Đoàn Cảnh Trụ: "Nhiệm vụ của anh không phải là trộm, mà là chọn lấy vài thớt ngựa tốt."

Tôi mang theo anh ta đi tìm người của tổ quay phim thương lượng, tôi vừa định hỏi ai là người dẫn đầu bọn họ, lập tức liếc mắt rồi dừng lại ngay trên người một tên nhìn đần độn, tôi đi đên bắt tay hắn hỏi: "Anh là đạo diễn đúng không?"

Kiêu căng liếc mắt ngang qua tôi một cái, rồi thong thả nói: "Tôi là phó đạo diễn, có việc gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là muốn mượn mấy con ngựa." Tôi nói ra chuyện định tiến hành một trận thi đấu biểu diễn, cứ tưởng rằng hắn sẽ lập tức lên tiếng đáp ứng, ai ngờ hắn lại nói với một giọng kiêu căng hách dịch: "Chuyện này chả dễ chút nào, ngựa của chúng tôi còn cần nghỉ ngơi dưỡng sức để chút nữa còn phải quay phim, hơn nữa những bảo bối này trị giá mười mấy vạn một con, bị thương thì ai sẽ chịu?"

Không xem đại hội võ lâm thật sự là một vấn đề, ở trong chỗ này mà không biết đến Tiểu Cường tôi, chắc là cũng chỉ có ... hơn chục người này.

Tôi mời tên kiêu căng một điếu thuốc, cười làm lành nói: "Người của bọn tôi toàn bộ đều là người trong nghề, không có khả năng sẽ xảy ra vấn đề đâu." Kiêu căng cầm lấy điếu thuốc của tôi rồi liếc ngang tôi một cái, không nói lời nào.

Tôi chỉ có thể tiếp tục nói: "Bọn anh đang quay phim gì vậy?"

"Phim phóng sự [Du Kỵ Binh thời Tần], sau này sẽ phát ở trên kênh trung ương."

Tôi nói: "Vậy à. Để tôi giúp mấy anh tìm người nhé. Đạo cụ này, đội ngũ này, cái gì các anh cũng có thể hỏi hắn."

Kiêu căng cười nhạt: "Chúng tôi có cố vấn."

Tôi cười: "Cố vấn của các anh đã nhìn thấy Du Kỵ Binh chưa, lại còn là triều Tần nữa?"

"Hỏi câu này không phải là vô nghĩa à?"

Tôi nói: "Để tôi giúp các anh tìm cho, người này đã thấy qua." Tôi thấy hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, vội vàng nói: "Cứ thế đi, để tôi dẫn hắn qua gặp các anh rồi nói tiếp, đúng rồi, sao tôi chỉ nhìn thấy ngựa mà không thấy người vậy?"

Kiêu căng: "Đạo cụ cùng với diễn viên sẽ tới sau."

"Vậy anh cũng không cần phải diễn viên gì hết, tôi đã có sẵn rồi, chút nữa để cho bọn họ quay giúp các anh. Không cần phải trả tiền."

Kiêu căng khinh thường nói: "Ngươi cho rằng tìm bừa vài đứa trẻ con đến ngồi lên ngựa là được? Thế là thành kỵ binh!"

Đoàn Cảnh Trụ từ lúc đấy đến giờ chỉ đi quanh đoàn ngựa, nghe được câu nói của kiêu căng cười ha ha nói: "Đánh rắm!" Nói xong xoay người ngồi lên một con ngựa đen, kiêu căng kinh hãi nói: "Ngươi xuống mau, yên ngựa còn chưa buộc lên, ngã chết người đấy!"

Đoàn Cảnh Trụ vỗ vào mông ngựa, anh ta không cần điều khiển đầu ngựa, khiến cho con ngựa chạy quanh cái sân nhỏ 2 vòng một cách đẹp mắt, anh ta nhảy xuống, vỗ vỗ vào cổ ngựa nói: "Con ngựa này mới bị tiêu chảy gần đây đúng không?"

Kiêu căng ngạc nhiên nói: "Sao anh lại biết?"

Đoàn Cảnh Trụ dùng tay vuốt lông trên cổ con ngựa. Nói: "Một con ngựa tốt bị các ngươi làm hỏng rồi, sau khi nhận ngựa thì liền vứt qua một bên, hơn nữa con ngựa này chưa từng được huấn luyện qua, bị quất roi liên tục. Nhưng mà cũng có thể tạm sử dụng được."

Kiêu căng ném bỏ tàn thuốc, tâm phục khẩu phục nói: "Anh được đấy." Hắn đã bắt đầu tin lời tôi nói. Hỏi tôi: "Những người mà anh nói đều là kỵ binh à?"

Tôi nói: "Yên tâm đi, để bọn họ giúp anh quay phim thì cũng chẳng có vấn đề gì." Tôi nghe Từ Đắc Long nói qua, đội quân của bọn họ ngồi trên lưng ngựa thì là kỵ binh, xuống ngựa thì thành bộ binh, đâu phải là nói chơi.

Kiêu căng lúc này lại kính trọng mời thuốc tôi, cười làm lành nói: "Vậy cái người cố vẫn mà anh nói...."

Tôi vốn là muốn gọi điện thoại cho Tần Thủy Hoàng, rồi sau đó nghĩ lại thì tìm Chính béo chẳng bằng hỏi luôn Hạng Vũ, Doanh ca mặc dù rất mạnh, nhưng dù sao cũng được cưng chiều từ nhỏ, không so sánh được với Hạng Vũ đã cùng quân Tần giao chiến vô số lần, tôi liền nhận lấy điếu thuốc của kiêu căng, giọng nói cháy lên vẻ kiêu căng: "Một lát nữa tôi sẽ bảo anh ta tới, chuyện mượn ngựa có thể được chứ?"

"Anh cứ tùy tiện chọn đi"

Đoàn Cảnh Trụ chọn ra 6 con tốt nhất, thắng yên ngựa lên, dẫn chúng đi vào giữa thao trường, các hảo hán đều đã đến, khán giả chứng kiến cảnh mọi người hủy bỏ lôi đài, sau đó lại dẫn theo ngựa tới, liền thấy kỳ lạ, cũng cố gắng không gây ồn nữa, chỉ thì thầm với nhau.

Mấy người Lâm Xung vừa nhìn thấy ngựa, cũng như bọn Trương Thuận nhìn thấy nước, hắn đi đến phía trước một con ngựa, đứng ở ngay bên cạnh, trước tiên lấy tay sờ sờ mũi ngựa, vậy mà khiến cho con ngựa thân thiện nhìn hắn, tôi nghĩ chuyện này đại khái là trao đổi tình cảm cùng với ngựa, trên chiến trường, một thành viên chủ tướng mất đi con ngựa, chẳng những sẽ trở thành đối tượng để đối phương chém giết, càng khổ hơn nữa là không thể chỉ huy chiến đấu được, cho nên trên chiến trường chuyện bồi dưỡng tình cảm cùng ngựa đó là chuyện tất yếu phải làm, việc này cũng giống như một người muốn lái một cái xe mới chạy đường dài, trước tiên cũng phải kiểm tra côn cao hay thấp vậy.

Sau đó Lâm Xung nhảy một bước ngồi lên lưng ngựa, cưỡi ngựa chạy một vòng lớn, nói: "Coi như là biết nghe lời, đáng tiếc là sức ngựa không đủ." Đoàn Cảnh Trụ nói: "Đúng vậy, cho nên em liền dắt luôn 6 con đến, luân phiên mà cưỡi vậy."

Lúc này Đổng Bình cũng đã chọn xong ngựa, lượn một vòng rồi trở lại giữa sân, ngồi ôm quyền trên ngựa: "Lâm Xung ca ca, đệ chỉ có thể đắc tội vậy."

Lâm Xung liền thi lễ, cười nói: "Hiền đệ hạ thủ lưu tình." Dứt lời liền thúc ngựa, đi ngang qua giá binh khí rồi một lúc sau trên tay xuất hiện một cây trường thương, Đổng Bình thì lại nhấc lên hai cây đoản thương, hai người chuẩn bị xong binh khí, cùng nhau thúc ngựa đi quanh một vòng, sau đó đứng đối mặt nhau.

Mấy người thông minh trong đám khán giả ngay từ đầu đã đoán được dụng ý của chúng tôi, hiện tại thấy 2 viên đại tướng quả nhiên là muốn giao thủ trên lưng ngựa, bắt đầu bớt đi khó chịu, yên tĩnh ngồi xem trò vui.

Đổng Bình thúc ngựa một cái, cầm lấy song thương xông lên, giống như là đại bàng giương cánh, Lâm Xung thì điều chỉnh góc độ ngựa thật tốt, hai người trong lúc ngựa đan chéo vào nhau giao thủ, Đổng Bình một thương đâm thẳng tới tim đối phương, một thương khác giơ cao lên để lưu lại hậu chiêu, Lâm Xung dùng đầu thương đẩy ra thương thứ nhất của Đổng Bình, cán thương thì rung mạnh, guống như là đang túm đuôi một con ngân long vậy, thương thứ 2 của Đổng Bình đâm xuống lập tức bị bật ra, chính xác là kì diệu đến đỉnh phong, chúng hảo hán đều hoan hô, cũng nói: "Công phu của Lâm Xung ca ca đúng là một chút cũng không tụt xuống."

Hai người trong phút chốc giao thủ qua một chiêu, đều tự quay ngựa lại, phần lớn khán giả ngồi xem đều là người ngoài nghề, không biết diệu dụng ở trong đó, chỉ thấy thuật cưỡi ngựa của 2 người rất tinh diệu, cũng chỉ có thưa thớt vài tiếng vỗ tay.

Lâm Xung cùng Đổng Bình thấy thế, đưa mắt nhìn nhau một cái, lần này hai con ngựa đan chéo vào nhau Lâm Xung liền xuất ra một đoàn thương hoa trước, Đổng Bình cũng khó hiểu mà lấy 2 thương múa lên như một cái bánh xe, khán giả lúc này mới hò hét ầm lên, hai người đùa giỡn đến mức như là ngươi sống ta chết vậy, Lâm Xung cầm thương múa lên như hình một cái nón, Đổng Bình tự thấy không địch lại được liền tránh xuống dưới bụng ngựa, đột nhiên nghiêng người đâm một thương từ phía dưới lên, mọi người chỉ thấy Đổng Bình hư không tiêu thất, sau đó một cái gì đó như là cái roi ngựa siêu to từ dưới bụng ngựa đâm tới, quả nhiên là vừa hiểm vừa đọc, không khỏi cùng "Ồ!" lên một tiếng sợ hãi, Lâm Xung như là đã đoán trước được một tay bắt lấy đầu thương đang đâm tới, cây thương trong tay thì lại hướng phía bụng ngựa đâm ra, cây thương như là đầu lưỡi của chim gõ kiến vừa linh hoạt vừa xảo quyệt, một thương liền khiến Đổng Bình phải xoay lên.

Trương Thanh thấy Đổng Bình không chống nổi, đoạt lấy một con ngựa, vũ động trường thương hét lên: "Đổng Bình ca ca, đệ đến giúp huynh!"

Ba người cầm 4 cây thương điều khiển ngựa xoay quanh một chỗ chiến đấu, Hạng Vũ thấy ngứa ngáy trong người, nhổ lên một cây thương từ giá binh khí, rồi lập tức ném qua một bên, tuyển thêm mấy cây khác, thấy vọng nói: "Mấy cây thương này sao lại giống như là đũa vậy?" Cuối cùng đành phải xách một cây trọng lượng hơi cao một tí, nhấc chân nhảy lên một con ngựa, kết quả lại khiến mọi người cười nghiêng ngả: con ngựa của tổ quay phim bị Hạng Vũ cưỡi, giống như là người thường cưỡi một con chó to, chân gần như là chạm xuống đất, hắn thúc ngựa một cái, vậy mà làm con ngựa suýt khụy xuống, chút nữa thì ném Hạng Vũ xuống đất, nếu không phải Hạng Vũ dùng thương chống xuống đất rồi nhảy lên trên mặt đất thì chỉ sợ con ngựa này không hộc máu không được.

Lúc này 3 người kia càng đánh càng hăng, bốn cây thương được múa lên khiến người ta hoa cả mắt, khán giả cũng dần dần bị lôi cuốn vào, bình thường trên TV thì lập tức giết người, dường như là ai mạnh hơn ai thì sẽ "Một đao trảm mã", hiện tại nhìn lại thì không phải là chuyện dễ dàng như vậy, bởi ở trên ngựa thân thể sẽ lăng không, độ cao gia tăng, cho nên ra chiêu muốn ổn định thì càng khó, nhưng là lại gia tăng khả năng sống sót, độ xảo diệu, hung tợn, ác độc của chiêu số cũng tăng cao.

Ngô Dụng nhìn người xem bốn phía lặng tắt như tờ, nói: "Hiện tại nếu có thể thêm một chút lửa vào thì tốt." Lời còn chưa dứt, Hổ Tam Nương rốt cục vỗ ngựa giết ra bên ngoài, kỳ thật với tính tính của nàng thì đã sớm nghĩ muốn thượng tràng rồi, chỉ là nàng dùng song đao nên nhất thời rất khó chọn lựa, nàng giơ song đao giết ra bên ngoài, người xem liền hò hét ầm ỹ: "Nhìn kìa, song đao!"

Hơn nữa nhìn lại thì không phải chỉ có như vậy: Hôm nay Hổ Tam Nương đeo thêm một cái khăn choàng cùng tóc giả, mặc một cái áo thun màu hồng nhạt, cứ vậy cưỡi ngựa cầm song đao, kỳ thật bọn Lâm Xung ai mà không phải như vậy, Trương Thuận còn mặc màu vàng táo, Đổng Bình thì còn đi giày da dẫm lên bàn đạp cùng với những người khác động thủ, cái trường hợp hoành tráng cái kiểu này, đại khái được gọi là "khoáng cổ tuyệt kim". Khán giả đã sớm đem cái lí do mình vì sao đến đây ném lên trên chín tầng mây, tiếp theo một lúc thì kêu lên sợ hãi rồi một lúc lại ngồi cười ngây ngô, cái kỳ cảnh nay phi thường giống với hiện tượng những khí công đại sư bình thường phát công.

Sau khi tầm mắt của người xem bị dời đi, lúc này có người thông báo cho tôi là chủ tịch cho mời tôi tới, tôi vào văn phòng, nhìn thấy ở đây đã có một nhà người đang ngồi, chủ tịch tùy tiện giới thiệu cho tôi: "Đây là vài vị làm kinh tế quy hoạch ở mức độ quốc gia, Cục quản lý nhà đất, còn có đồng chí ở Bộ giáo dục, những người khác thì không giới thiệu nữa, sau này mọi người sẽ biết nhau..." Chủ tịch một bên thì nói chuyện, một bên lại tranh thủ thời gian ra bên ngoài xem, xem ra ông ta thật sự không nghĩ sẽ bỏ qua trận mã chiến phấn khích này, mặc dù ngoài miệng ông ta nói chuyện, tâm tư lại không biết để ở đâu vậy, trong lúc ông đang nói một câu quan trọng, rốt cuộc không nhịn được khẽ hô. "Hảo thương pháp!" Mọi người trong phòng nhìn nhau, cũng đếu xuất ra nụ cười bất đắc dĩ đã hiểu.

Chủ tịch quan sát một hồi, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đang đợi mình phát biểu, bèn khó xử ho khan một tiếng, nói ngắn gọn mà lại sâu xa với tôi: "Lần này gọi chú đến đây, là muốn thương lượng với chú việc mở rộng bồi dưỡng nhân tài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.