Phồn Chi

Chương 8




Vài ngày sau.

Buổi trưa ở trường Đảng Trung ương.

Sau giơ học, Đổng Học Bân ôm theo sách vở một mình trở về ký túc xá, vừa vào phòng hắn quăng mình lên giường. Mẹ hắn đã tới, hiện ở nhà Tạ tỷ, hai ngày này Đổng Học Bân cũng lo chuẩn bị hôn sự mà bận túi bụi, vừa phải học, vừa phải chuẩn bị hôn lễ lại vừa phải đi đưa thiệp mời, mội vài lãnh đạo thông thường còn được, chỉ cần gửi thiệp là được, nhưng một số vị lãnh đạo trọng yếu của trung ương, Đổng Học Bân phải đích thân cùng Tạ Tuệ Lan tới mời, tận tay đưa thiệp, quả là không có thời gian để nghỉ ngơi.

Nhưng kết hôn với Tạ Tuệ Lan, trước nay vẫn là giấc mộng của Đổng Học Bân, cho nên dù mệt nhưng trong lòng hắn rất vui vẻ, sự kỳ vọng đối với hôn lễ cũng ngày một tăng lên.

Reng reng reng, reng reng reng, tiếng di động vang lên.

Đổng Học Bân vội nhấc máy: “Tuệ Lan? Làm sao vậy?”

“Ảnh cưới đã có rồi, Tạ tỷ đang ở Vương Phủ Tỉnh, anh mau tới đây đi”.

“Em chọn đi, anh vừa tan học, có thể không tới kịp”.

“Vậy được, để em và mẹ anh cùng chọn”.

“Mẹ anh cũng ở đó sao?”

“Ừm, mẹ nói cũng muốn xem ảnh cưới, nên em và mẹ cùng đi xem”.

“Hai ngày nay mẹ anh rất vui, huyết áp cũng cao một chút, em để ý mẹ dùm anh”.

“Ha ha, em biết rồi, đúng rồi, nói với anh chuyện này, trong thẻ của chúng ta còn bao nhiêu tiền? Mười mấy vạn?”

“Trước đây chuẩn bị đã tiêu không ít, đại khái cũng mười vạn, sao thế? Tiền không đủ à?”

“Có chút chuyện, phía sau còn không ít việc phải dùng tiền. Chuyện này em không muốn phiền bố mẹ em, nhưng khả năng không đủ, nếu đã thế để em nói với mẹ em một tiếng, ứng cho chúng ta ít tiền”.

“Không được, không được” Đổng Học Bân rất sỹ diện, “Chuyện tiền nong em đừng lo, để anh nghĩ cách”.

“Anh đừng vay tiền nữa”.

“Không vay đâu, anh biết rồi”.

Không có tiền thật khó bước đi.

Tắt điện thoại, sự lo lắng của Đổng Học Bân cũng tăng lên, đừng nói những ngày sau, bây giờ đến tiền hôn lễ cũng dùng hết rồi, đã vét sạch tiền tích cóp mấy năm nay của hắn và Tuệ Lan, những ngày tiếp theo phải làm sao đây? Đổng Học Bân không muốn người lớn nhà Tạ gia đưa tiền, cầm tiền của họ thì hắn còn mặt mũi nào, chuyện này phải tự mình nghĩ cách. Phải kiểm ở đâu đây? Cổ phiếu? tài sản của hai người còn lại mười vạn, vốn dĩ vốn không đủ, tiền lưu thông cũng không kiếm được bao nhiêu, rõ là phí thời gian, vậy…

Với Đổng Học Bân, bây giờ cách kiếm tiền duy nhất chính là dựa vào xổ số.

Nhưng vấn đề trong đó cũng không nhỏ, chủ yếu vẫn là trước đây Đổng Học Bân chơi xổ số không ít lần, hơn nữa năm ngoái hắn mua một mạch cả trăm vé, điều này quá rõ ràng, dù cuối cùng là Cù Vân Huy đi lĩnh giải, cũng dùng thân phận của Huyên di, nhưng cuối cùng thì quan hệ của mình với Cù Vân Huy quá gần, thêm một lần nữa đi lĩnh thưởng khó tránh khỏi sự nghi ngờ của ngừi khác, vận khí này quả là không thể khoa trương.

Xổ số...

Xổ số...

Bỗng nhiên cửa bên ngoài mở ra.

Bạn cùng phòng Hàn Hưng Hoa đi vào, “Học Bân, tôi về rồi đây”.

“Ừm, tôi cũng vừa về, phòng học quá nóng, trở về nghỉ ngơi một chút”.

“Hôm nay thời tiết quả là khó chịu, xem ra sắp mưa rồi” Hàn Hưng Hoa cầm trong tay một tờ báo, hắn lôi ngăn bàn ra nhét tờ báo vào, Đổng Học Bân nhìn thấy mấy chữ trong đó, dường như là giải bóng đá châu âu gần đây.

Đổng Học Bân chớp mắt, “Anh Hàn, anh có thích bóng đá không?”

Hàn Hưng Hoa ha ha cười, “Thích, này không, báo bóng đá mỗi kỳ đều không bỏ, vừa rồi tôi cố ra ngoài mua, bây giờ đang mùa Euro, sao cậu cũng thích xem à?”

“Ngẫu nhiên thấy thôi, nhưng không hiểu lắm”.

“Được, vài hôm nữa chúng ta nói chuyện bóng đá, đi, đi học thôi?”

“Còn mười phút nữa, tôi nghỉ một chút, hai hôm nay quá mệt rồi”.

“Được, vậy tôi đi trước, đừng đến muốn, bị trừ điểm đấy”.

“Ừm”.

Chờ Hàn Hưng Hoa đi khỏi, Đổng Học Bân mới nhớ ra, mấy ngày nay phòng này dường như đều có một tờ báo bóng đá, tất cả được để trong ngăn kéo bàn kia.

Bóng đá...

Bóng đá...

Mình cá độ có được không?

Đổng Học nghiêm mặt suy nghĩ, càng nghĩ càng cho rằng có thể được.

Hóa ra rất đơn giản, cá độ với sổ xố và những trò độ khác không giống nhau, cá độ bóng đá không đơn thuần dựa vào may mắn, chủ yếu dựa vào kiến thức, đội nào có thể thẳng, tỷ số bao nhiêu, điều này chỉ cần dựa vào mấy con số là được, nó cũng không cần phải dựa vào thời cơ, trong những người chiến thắng, khong chỉ có những người hiểu biết về bóng đá, phàn lớn còn dựa vào may mắn, cái này thì chắc rồi, nếu mình cá độ cho dù có người nghi ngờ, nhưng cũng không thể nói được gì, cuối cùng đây giống như chơi xổ số chuyên nghiệp.

Chính là nó!

Đổng Học Bân muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề của bản thân, nên không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng lên mạng, đăng nhập một trang cá độ bóng đá, bắt đầu chọn chơi, sau khi nhìn khắp một lượt, Euro đang diễn ra, từ hôm nay cho tới bốn ngày sau có vài trận như Tiệp khắc gặp Ba Lan, Hy lạp gặp Nga…

Đổng Học Bân tìm quy tắc cá độ, cũng không hiểu lắm, đành phải nghiên cứu một chút..

Cuối cùng, Đổng Học Bân cũng biết chút ít, bèn đứng dậy đi tới ngăn bàn kia, cúi đầu mở nó ra, bên trong có 4 tờ báo, đều là báo bóng đá gần đây, Đổng Học Bân đóng ngăn bàn lại rồi đưa tay cầm một tờ báo, rồi khẽ niệm “forward”.

Một phút...

Ba phút….

Năm phút...

forward giải trừ!

Đổng Học Bân hít vào một hơi, nhìn rồi chậm rãi kéo ngăn kéo ra

Bỗng nhiên, bốn tờ báo ban nãy đã biến thành khoảng một xấp 10 tờ, lặng lẽ nằm trong ngăn bàn.

Được rồi

Forward có hiệu lực!

Đổng Học Bân vội lấy ra mấy tờ báo sau cùng, nhìn ngày chính là báo bóng đá ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa.

Đổng Học Bân kích động, vội cầm mấy tờ báo tới trước máy tính, mở lại trang cá độ ban nãy, sau đó xem tỷ số thắng thua, dùng bút ghi lại, mấy trận cần cá độ trên báo đã có kết quả cuối cùng, Đổng Học Bân dù không xem bóng đá, nhưng đội nào mạnh, đội nào yếu hắn cũng rất rõ vừa xem xong Đổng Học Bân biết mấy trận cá độ lớn không chỉ có vài người thắng, 5,6 trận có lẽ khó đoán.

Nhưng 5,6 trận.

Điểm này thì rất khó đoán, rất khó có người nghĩ tới.

Nhưng Đổng Học Bân rõ ràng là ngoại lệ, hắn không cần phải đoán, bởi trên mấy tờ báo rõ ràng đã có kết quả thắng thua, đây không phải là nhận định của chuyên gia, cũng không phải là may rủi, mà đó là sự thực.

Có thể cá độ được rồi.

Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, cũng chưa muộn giờ học, lập tức đăng nhập account, sau khi đăng nhập hắn cá độ cho 14 trận, bởi chọn vị thế này ít người dám chơi, nên dĩ nhiên tiền ăn được sẽ rất cao, cũng giống như chơi xổ số, lúc này Đổng Học Bân cảm thấy kiếm bốn triệu không phải là vấn đề quá lớn.

Đương nhiên, Đổng Học Bân không ngốc đến nỗi mua một kết quả, bởi như vậy sẽ rất bất hợp lý.

Để tránh phiền phức, Đổng Học Bân không dùng tên thật, dứt khoát dùng hết mười vạn trong thẻ của Tuệ Lan, nhấn mấy lần kick chuột, dù nói đã biết kết quả không thể sai, nhưng Đổng Học Bân vẫn nhắm mắt chơi vài trận, cho đến cuối cùng, Đổng Học Bân mới dựa theo kết quả trên báo, đánh vài trận lớn nếu ăn được thì cũng tầm một trăm triệu. vậy tiền, hơn nữa rất chói mắt.

Ok rồi!

Đổng Học Bân kick trả tiền, giao dịch thành công.

Xong việc, Đổng Học Bân làm động tác vặn lưng, lại xác định xem có cá nhầm không, hắn quay người cầm mấy tờ báo, sau đó gom chúng lại đốt sạch, đến tro của nó cũng bị hắn xả sạch trong nhà vệ sinh, chẳng lưu lại bất kỳ vết tích gì.

Đột nhiên, di động của Đổng Học Bân rung lên.

Vừa thấy dãy số, là Tạ Tuệ Lan gọi tới, “Anh đang làm gì”.

Đổng Học Bân sửng sốt, “Làm gì là sao?”

“Anh dùng hết tiền trong thẻ của em, bên di động của em có tin báo mà”.

“À, ừm, dùng một chút”.

Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ nói:“ Anh dùng một chút? Tiền trong thẻ của chúng ta dường như bị anh dùng hết? mười vạn, tiểu tử anh tiêu tiền không chớp mắt”.

Đổng Học Bân cười nói: “Đây cũng là vì anh kiếm tiền thôi”.

“Kiếm cái gì?”

“Nhanh, cá độ mười vạn bóng đá, kỳ này anh có dự đoán, kết quả nhất định không sai”.

“Anh chắc chắn? Mười vạn này nếu mất đi, nhà chúng ta không còn đồng nào đâu”.

“Yên tâm, anh mà em còn không biết sao? Chuyện không nắm chắc anh không làm, kỳ này nhất định không có vấn đề gì”.

“Được, vậy Tạ tỷ của anh chờ anh trúng lớn”.

“Ồ, em cho rằng anh có thể thắng sao?”.

“Tạ tỷ của anh đã biết rồi, trong từ điển của anh căn bản không có từ “không thể”, anh từ tay trắng mà có thể kiếm gần ba trăm triệu, chuyện đến hôm nay chị của anh có gì không tin? Ha ha, hơn nữa tiền của anh, Tạ tỷ không xót đâu”.

“Tuệ Lan, lần đầu tiên anh phát hiện ra em tốt tới vậy”.

“Là ý gì thế? Thế trước đây anh cho rằng Tạ tỷ này không tốt sao?”

“Ai da, không phải ý đó, em có chỗ nào không tốt chứ, chính là trước đây cảm thấy em quá mạnh mẽ thôi”.

“Tiểu tử anh còn nhiều chỗ không hiểu em lắm, đợi sau khi kết hôn, sẽ cho anh thấy sự ôn nhu của Tạ tỷ này, ha ha”.

“Thật hay giả?”

“Ừm, giả”.

Đổng Học Bân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.