Phó Thiếu Theo Đuổi Vợ Thật Gian Nan

Chương 108




Ý thức được một sự nguy hiểm, miệng nó há rộng phun ra một ngụm tinh huyết, huyết vụ xoay tròn tạo ra một màn chắn kiên cố trước mặt đồng thời đôi cánh vỗ mạnh liên hồi, màn sáng kiên cố ấy vậy mà chậm rãi tiến về phía trước nghênh đón kiếm phong chém tới của Hoàng Trần. “Ầm Ầm.....” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ không gian khu vực mấy trăm mét vuông xung quanh xao động kịch liệt. Tại trung tâm vụ nổ nhìn xuống phía dưới băng tuyết bị khoét một lỗ thật lớn cỡ hàng năm sáu mươi mét vuông, băng vụn bay tứ phía, thoạt nhìn bầu trời như có tuyết rơi vậy.

Dư chấn qua đi, Băng điểu chao đảo liên hồi rồi “ộc” một tiếng, nó thổ ra một bãi máu lớn, rồi quay đầu tháo chạy.

Hoàng Trần lúc này cũng lùi lại vài mét nhưng thương thế không có nặng, thoáng thấy Băng điểu định trốn chạy, hắn đâu thể buông tha một món lợi như thế. Nhất là đã mất chín trâu mười lăm hổ mới bị thương được nó. Hắn nhanh chóng độn tốc đuổi theo, nhưng tốc độ của Băng điểu lại khá nhanh. Thấy khó lòng đuổi kịp Hoàng Trần nhất quyết phất tay áo, một đạo sáng bạc hiện ra trước mắt, hắn cắn răng rồi phun một ngụm tinh huyết lên lá phù, một làn sáng bạc rực rỡ bùng lên bao trùm toàn thân Hoàng Trần rồi nhanh chóng biến mất. Huyết độn phù, một loại cao cấp phù lục mà hắn có được từ trong kho báu của Trần Chân chân nhân. Khi Hoàng Trần xuất hiện Hoàng Trần đã cách vị trí ban đầu gần ngàn mét. Vị trí hắn đứng lúc này đã vượt qua Băng điểu khoảng gần trăm mét, khi Băng điểu phát hiện ra sự xuất hiện của hắn thì đã quá muộn, một mũi tên vô hình như có như không đã đâm sầm vào trong thức hải của nó, chỉ kịp kêu một tiếng “Qua....ác...” rồi hai cánh chao đảo đâm sầm xuống phía dưới, toàn bộ thân thể hóa thành một đoàn quang sắc to cỡ ngón tay bay vụt vào cơ thể Hoàng Trần.

Hoàng Trần yên lặng hưởng thụ cảm giác linh lực trong cơ thể nhanh chóng được hồi phục sau đó còn tăng trưởng không ít. Băng điểu là yêu thú cấp 4 trung kỳ đỉnh, tương đương với tu sỹ Trúc cơ trung kỳ đỉnh phong nên lợi ích mang lại không hề nhỏ.

Sau thời gian khoảng một bữa cơm Hoàng Trần mới hoàn toàn hấp thụ hết linh lực do Băng điểu tạo thành. Sau khi nội thị thì linh lực của hắn đã tăng trưởng không ít, nếu như cứ tốc độ này trong hai năm không chừng hắn có thể đột phá Trúc cơ hậu kỳ cũng nên. Tuy nhiên trước mắt vẫn còn xa vời, Hoàng Trần tiếp tục hành trình của mình.

Bốn ngày sau, tại phía đông của Băng địa, một thân ảnh áo lam đang kịch chiến cùng với một bầy yêu thú cấp 2 và cấp 3, bầy yêu thú này cỡ chừng gần 20 con các loại, dưới đất và trên không đều có cả.

Thân thể Lam y nhân toàn thân đều là vết máu loang lổ, chính là Hoàng Trần. Kể từ lúc vào nhập vào Băng địa tới giờ đã gần 5 ngày liên tiếp hắn liên tục di chuyển và chiến đấu cùng với yêu thú, lúc này hắn đã thành công vượt qua trung tâm của Băng địa, đến phía đông gần giáp với khu vực trung tâm của tầng 1. Chỉ cần kết thúc trận chiến này là hắn có thể thoát ra khỏi Băng địa.

Mặc dù thương thế đầy mình, nhưng những vết thương cơ bản đều không quá ảnh hưởng tới sức chiến đấu của hắn, tinh thần hắn lúc này khá tốt. Mấy ngày qua chiến đấu liên tục nhưng lợi ích mang lại thì không cần phải nói cũng biết. Ngoài việc tăng cường thực lực thì kinh nghiệm chiến đấu của hắn được tăng lên đáng kể. Đến bây giờ một mình hắn có thể ung dung chiến đấu trong vòng vây của hơn 20 yêu thú cấp 2 cấp 3 mà không hề bối rối.

Thân pháp uyển chuyển, thi thoảng hắn còn sử dụng cả chưởng pháp, một bộ võ học cổ dân gian, lúc đầu còn bỡ ngỡ nhưng càng chiến đấu hắn thấy khá thuận tay, tay trái dùng chưởng pháp, tay trái là kiếm pháp, hắn càng đánh càng say rồi nhận ra rằng hắn có một khả năng đặc biệt là 2 tay có thể độc lập sử dụng 2 loại pháp quyết và công pháp khác nhau. Có lẽ điều này bắt nguồn từ việc khi còn là học sinh thì hắn có tham gia mấy lớp học kích phát tiềm năng con người. Lớp học này trước đây đã giúp hắn học ngoại ngữ rất tốt.

Tuy nhiên bộ chưởng pháp Hoàng Trần sử dụng chưa được cải biên cho phù hợp với tiên linh lực, không phát huy được sức mạnh thực sự như trong võ đạo. Nhưng trước mắt đối với lũ yêu thú cấp thấp này thì Hoàng Trần chưa cần quan tâm điều đó. Sau một lúc quần chiến khá chiến khá lâu, Hoàng Trần đã thấm mệt, hắn quyết định ra sát chiêu. Chỉ thấy Hoả Long Kiếm kiếm lóe lên đến đâu, hàng loạt những đường kiếm phong phóng ra ào ạt, đi qua cơ thể mỗi một yêu thú là một tiếng kêu sắc nhọn vang lên rồi nhanh chóng tan biến thành một tia sáng bắn vào thân thể hắn.

Thi thoảng cánh tay trái của hắn lại bất chợt xuất ra những luồng chưởng phong hình hỏa cầu đỏ rực như lửa, hỏa cầu đó có uy lực đủ để tiêu diệt một yêu thú cấp 2. Mặc dù chưa hài lòng lắm với uy lực này xong như thế cũng đủ để đối phó trong tình huống này rồi.

Một canh giờ sau Hoàng Trần đã có mặt tại biên giới của khu trung tâm, theo như trong bản đồ chỉ rõ thì khu vực trung tâm là rộng lớn hơn cả, nếu như thuận lợi thì với tu vi của hắn cũng phải mất mười ngày hoặc nửa tháng mới vượt qua được khu vực này. Đây là một khu vực quanh năm suốt tháng bao phủ bởi sương mù, bầu trời bị che khuất chỉ nhìn thấy một màu hơi nước nồng đậm, tạo cho con người cảm giác ngột ngạt khó thở như đang trong một cái buồng xông hơi vậy.

Một điểm khác biệt nữa so với Băng địa, đó là nếu như Băng địa là một vùng hoang nguyên rộng lớn mênh mông, đồi núi thưa thớt, thì khu vực trung tâm này lại là một vùng rừng núi mênh mông. Có lẽ cũng bởi vì điều kiện nóng ẩm của nơi này mà thảm thực vật lại vô cùng tươi tốt, xen kẽ những mảng rừng lớn là các đỉnh núi cao vút trời không nhìn rõ đỉnh. Thi thoảng lại xuất hiện những thung lũng, từ trên cao nhìn xuống sương mù bao phủ tạo ra một cảm giác vô cùng huyền ảo.

Sau khi đã quan sát và định hướng, Hoàng Trần quyết định sẽ không di chuyển về phía trung tâm, vì nếu di chuyển về phía đó thì khả năng chạm trán đối với 2 người còn lại là rất cao. Việc hắn muốn tới khu vực Hỏa địa hiển nhiên là một bí mật, không muốn cho bất cứ ai phát hiện ra. Chính vì thế sau khi xem lại bản đồ thì hắn cố tình di chuyển lệch với khu vực trung tâm một góc nhỏ.

Hoàng Trần phi hành cũng khá nhanh, nhưng sương mù cũng ngày một tăng lên, ban đầu là sương giá, càng vào phía trong thì nhiệt độ càng ấm dần lên. Điểm khó khăn nhất khi di chuyển trong khu vực này là hạn chế tầm nhìn và thần thức, bình thường thần thức Hoàng Trần có thể phóng ra quan sát trong phạm vi 700 - 800 mét nhưng khi tới đây thần thức chỉ có thể trong phạm vi trăm mét đổ lại. Điều này khiến tốc độ phi hành của hắn càng bị hạn chế.

Sau khi vượt qua khoảng vài trăm dặm đường mà không hề gặp bất cứ một yêu thú nào, Hoàng Trần bắt đầu tiến tới một mảng rừng nguyên sinh cực lớn. Mảng rừng này thoạt nhìn vô cùng thần bí, cây cối rậm rạp, phía trên tán lá đan xen che kín cả không gian, phía dưới thì dây leo chằng chịt, một cảm giác rờn rợn truyền vào cơ thể kiến cho hắn phải cảnh giác.

Sau khi đã phóng xuất linh lực bảo vệ xung quanh cơ thể, Hoả Long Kiếm cũng được hắn cầm nơi tay. Hoàng Trần bắt đầu tiến vào khu rừng, Hoả Long Kiếm được hắn sử dụng thành công cụ mở đường, từ đợt sóng kiếm liên tiếp phóng ra chặt đứt các dây leo chằng chịt. Mặc dù thuận lợi tiến lên phía trước, nhưng linh lực tiêu hao cũng rất khủng bố. Mới đi được khoảng 1 canh giờ thì linh lực trong cơ thể hắn đã cạn đi phân nửa. Hoàng Trần không không giám tiến tiếp mà tìm một gốc cây đại thụ thật lớn dự định sẽ hồi phục linh lực rồi lại tiếp tục.

Sau khi bố trí mấy miếng trận bàn phòng hộ xung quanh, hắn bắt đầu ngồi xuống, 2 tay cầm 2 viên linh thạch bắt đầu đả tọa phục hồi linh lực.

Thời gian khoảng một bữa cơm trôi qua, lúc này linh lực trong cơ thể Hoàng Trần cũng đã phục hồi được 70 – 80 %. 2 viên hạ phẩm linh thạch trong tay bỗng nhiên nổ bụp một tiếng rồi cùng lúc tan rã hết. Với tu vi của hắn bây giờ thì linh thạch hạ phẩm không đủ linh lực cho hắn một lần hồi phục. Hoàng Trần đang định lấy ra 2 viên khác để thay thế thì bỗng một âm thanh “Ầm Ầm...” vang lên, cấm chế xung quanh bỗng nhiên dao động cực mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.