Phò Mã Gian Manh

Chương 27: Đây Là Chìa Khóa Nhà




Phòng ngủ của Trương Niệm Duyệt bố trí rất thanh nhã. Bởi vì là mùa hè, đệm giường là một tầng mỏng mỏng, một chiếc ga trải giường hoa nhỏ màu xanh nhạt tỏa ra mùi thơm cơ thể nhè nhẹ của thiếu nữ, trên tường dán hai bức ảnh của minh tinh điện ảnh, có lẽ là sở thích của Niệm Duyệt. Tuy nhiên, trong mắt Diệp Chi Nhiên, cái gọi là minh tinh còn thua xa vẻ đẹp mê hồn mà Trương Niệm Duyệt có.

Cô ấy dáng người uyển chuyển, eo nhỏ một tay có thể ôm, da mềm mại, không phấn trang điểm mà nhẵn nhụi trời sinh. Bởi vì khí chất thanh khiết không chút bụi trần mà cô ấy có thể khiến cho người khác không dám tùy tiện khinh nhờn.

- Đầu gỗ, quần jean rốt cuộc là đẹp hay không?

Trương Niệm Duyệt ở trong phòng đã đổi sang quần jean mới mua. Chả trách trong phòng nói chuyện to nhỏ, có lẽ là hai người bọn họ đang bình phẩm về nó.

Nét mày thanh tú của Niệm Duyệt, bởi vì ánh mắt trong suốt nên khiến cô sở hữu một vẻ thanh cao tao nhã. Mặc lên chiếc quần jean càng khiến ưu thế về cơ thể được phô ra, nhìn đến nỗi cổ họng Diệp Chi Nhiên từng trận căng lên.

- Niệm Duyệt, vẻ đẹp của cô là trời sinh, mặc chiếc quần này càng tăng thêm tính gợi cảm, sẽ khiến con trai phát điên.

Diệp Chi Nhiên lại khen.

Trương Niệm Duyệt nghe thấy, sắc mặt liền khẽ ửng lên, hờn dỗi nói:

- Miệng lưỡi ngọt xớt, đáng ghét!

Ánh mắt ẩn chứa sự vui mừng, được anh ta khen như vậy, cô ấy vẫn là thích thú.

- Anh Diệp, em cũng mua một cái.

Đường Hồng không khỏi cũng có chút “nóng mắt”.

- Em đang học trung học cơ sở mà, quá nhỏ, đợi lên trung học phổ thông rồi mua.

Diệp Chi Nhiên trả lời.

- Không được, em cũng muốn mặc giống như chị Trương.

Đường Hồng bắt đầu thể hiện cá tính, cô bé cũng thực sự thích chiếc quần jean, loại trang phục trào lưu mới này khiến cho đường cong hoàn mỹ của người ta được phô ra.

- Mua rồi cô Vu cũng sẽ không cho em mặc đâu.

Diệp Chi Nhiên khuyên bảo

- Hơn nữa, Niệm Duyệt cũng sẽ không mặc trên phố, chỉ mặc ở nhà thôi.

- Em cũng chỉ mặc ở nhà, cho anh xem.

Diệp Chi Nhiên có chút đau đầu, trong lòng nghĩ: “ tiểu nha đầu này, sao lại có loại tâm tư này, để Bí thư Đường phát hiện ra, không phải xong đời sao”. Anh ta nhìn Đường Hồng một cái, mặc dù vẫn chưa dậy thì hoàn toàn nhưng đã ra dáng một tiểu mỹ nhân rồi. Thường nghe người ta nói đến cô gái lớn lên xinh đẹp, tâm lý trưởng thành vẫn còn tương đối sớm. Tuy nhiên, phát sinh trên người của Đường Hồng thì chính là khuynh hướng không ổn. Diệp Chi Nhiên thầm nghĩ, xem ra sau này có cơ hội phải hướng dẫn thích hợp thêm, tránh để sau này xảy ra hiểu lầm, không thể cứu vãn.

- Đầu gỗ, thực sự không thể mặc ra ngoài sao?

Trương Niệm Duyệt nghiêm túc hỏi.

- Niệm Duyệt, chỉ mặc ở nhà thôi, cô đã đẹp chim sa cá lặn rồi, còn mặc thêm chiếc quần jean này ra ngoài, tôi sợ tạo thành tắc đường mất.

Trương Niệm Duyệt ngẫm nghĩ chút rồi nói:

- Vậy tạm thời không mặc, đợi tuần sau mẹ đến xem xem.

- Bác gái sắp đến sao? Khi nào vậy?

Diệp Chi Nhiên ngạc nhiên hỏi, anh ta chưa từng gặp mẹ của Trương Niệm Duyệt, lúc này nghe thấy cô nhắc đến, rất muốn gặp một lần, xem rốt cuộc là mẹ thế nào mới có thể sinh ra cô gái thuần khiết xinh đẹp như vậy?

- Chủ nhật tuần sau đến, mẹ đi làm bận mà, bình thường không có thời gian.


- Ồ, bác gái làm nghề gì vậy?

Diệp Chi Nhiên muốn biết nhiều về tình hình trong nhà Trương Niệm Duyệt, liền hỏi tỉ mỉ.

- Mẹ làm bác sĩ trong bệnh viện quân đội của cha, mẹ là bác sĩ khoa ngoại.

Trương Niệm Duyệt nói đến mẹ thì rất tự hào.

- Vậy Trương đại thúc làm gì?

- Cha là sư trưởng đó, anh không biết sao?

Trương Niệm Duyệt mở to mắt, dường như có chút ngạc nhiên.

Trương Hằng Lương lại là sư trưởng sư đoàn quân chủ lực tác chiến! Diệp Chi Nhiên lần này thật sự kinh ngạc. Anh ta biết bộ đội thường trú ở khu vực thành phố Gia Nam không thuộc quân khu tỉnh, là sư đoàn chủ lực dã chiến quân khu NJ, chiến công hiển hách trong lịch sử, cũng từng là bộ đội chủ lực trong chiến tranh phản kích ở Việt Nam. Thật không ngờ Trương Hằng Lương lại là sư trưởng của chi bộ này, khiến Diệp Chi Nhiên trở nên nghiêm túc kính nể. Như vậy xem ra, thân phận của Diệp lão lại càng khó đoán, trong lòng Diệp Chi Nhiên có chút lo sợ bất an.

- Vậy còn Diệp lão?

Anh ta không ngăn được lại hỏi.

- Không cho anh biết, tránh để anh sau này ức hiếp tôi.

Trương Niệm Duyệt lần này tinh quái hơn, thủ khẩu như bình.

Diệp Chi Nhiên cũng không truy hỏi, anh ta và Diệp lão đơn thuần là vì tính tình hợp nhau, đánh bài, chơi cờ, nói chuyện trên trời dưới đất, tóm lại là vô cùng ăn ý. Sự qua lại giữa anh và Diệp lão cũng chưa bao giờ có ý dựa vào Diệp lão trên con đường làm quan. Còn Diệp lão cũng là vì anh ta chân thành thẳng thắn, làm việc thực sự, trên người có sự chất phác của người ở quê nên mới kết bạn vong niên, nếu anh ta có tâm lý dựa dẫm, sợ là sớm đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi.

Diệp Chi nhiên hỏi tin này, trong lòng liền có chút bất ổn, Niệm Duyệt xuất thân cao quý, khiến anh ta trong lòng có chút bất an, đối với tin tức mẹ của cô sắp đến cũng có chút lo lắng.

- Đầu gỗ, đơ cái gì vậy?

Niệm Duyệt thấy Diệp Chi Nhiên sau khi nghe thân phận của cha mình liền sững sờ, ánh mắt nhìn mình cũng mang theo chút sợ hãi, cảm giác có chút buồn cười.

- Cha thân phận cao, cũng là cha của tôi, lại không phải là ăn thịt người, anh lo lắng cái gì.

Diệp Chi Nhiên nghĩ nghĩ cũng phải, trước kia Trương Hằng Lương chính là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mình và ông ấy qua lại cũng tàm tạm, cần lo lắng gì chứ. Hơn nữa, thân phận của ông ấy cao hơn trong tưởng tượng, cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Anh ta xoay mặt nói với Đường Hồng:

- Đường Hồng, Diệp lão giữ chúng ta ở lại ăn cơm, em gọi điện về cho nhà nói một chút, nếu không cô Vu sẽ lo lắng.

- Vâng.

Đường Hồng cong miệng trả lời một tiếng, cô ấy không có cảm giác gì đối với thân phận của cha Trương Niệm Duyệt, nhưng đối với chiếc quần jean vẫn nhớ mãi không quên.

Nhân thời gian Đường Hồng gọi điện, Diệp Chi Nhiên và Niệm Duyệt nói chuyện cũ ở trường J. Niệm Duyệt tháng chín vào học cũng là năm thứ tư rồi, học chuyên ngành quản lý kinh tế, Diệp Chi Nhiên bởi vì công việc yêu cầu nên cũng có hứng thú với quản lý kinh tế, trong lòng sớm đã có kế hoạch đi học hai năm nghiên cứu sinh, liền nghe ngóng từ Niệm Duyệt xem giáo viên hướng dẫn của khoa quản lý kinh tế đã có kế hoạch nhận sinh viên nào chưa.

Ăn cơm tối xong, Diệp Chi Nhiên liền cáo từ Diệp lão, dẫn theo hai chị em Đường Hồng đi. Trương Niệm Duyệt đưa mắt lên dặn dò:

- Đầu gỗ, ngày mai về sớm ăn cơm tối.

- Được.

Diệp Chi Nhiên cười cười, nghe lời dặn dò giống như vợ của Niệm Duyệt, trong lòng ấm áp như mùa xuân vậy.

Thấy sự qua lại giữa hai người, Diệp lão lộ ra thần sắc hiền từ mà thân thiết, chú Tài liền biết Diệp lão đã ngầm cho phép sự qua lại giữa hai người, đối với đôi kim đồng ngọc nữ này cũng là tràn đầy yêu mến.

Chớp mắt đã đến sáng thứ hai, Diệp Chi Nhiên xử lý xong công việc liền gọi điện cho Mã Diễm Lệ đến văn phòng tầng ba.

Diệp Chi Nhiên sau khi đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch xã thì có phòng làm việc riêng, phòng làm việc của Phó Chủ tịch xã đều ở tầng ba, cách phòng làm việc của Đảng chính một tầng.

- Vâng, Chủ tịch Diệp.

Mã Diễm Lệ sau khi trả lời lập tức lên lầu, cô hôm nay mặc chiếc áo sơ mi hoa màu vàng, váy đen xẻ tà dài, đôi chân trong lớp tất màu nude dài miên man, kết hợp với vóc dáng cao ráo, có phong thái một thiếu phụ thường thấy, thu hút Diệp Chi Nhiên nhìn cô ta hơn một cái.

Diệp Chi Nhiên nghe nói cô năm đó là mỹ nữ số một của Ủy ban nhân dân xã, có vô số người theo đuổi, sau đó Lưu Quốc Dũng bên Chi cục thuế có được hoa khôi, khiến cho người thất bại đều buồn bã. Chỉ có điều, cô ấy kết hôn đến nay hơn bốn năm vẫn chưa có con, khiến cho vợ chồng bất hòa, gần đây còn loáng thoáng truyền đến tin đồn hôn nhân gặp phải trắc trở.

Diệp Chi Nhiên nhớ đến hôm qua lúc trên đường với Niệm Duyệt nhìn thấy Lưu Quốc Dũng và một người phụ nữ lạ đi cùng nhau, trong lòng thầm thở dài cho Mã Diễm Lệ, có điều, chuyện nhà của đồng nghiệp nữ trẻ tuổi anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.

Khi chiếc xe chạy qua tiểu khu kinh tế, Diệp Chi Nhiên bảo tài xế lái xe đi một vòng bên trong tiểu khu kinh tế, nhìn thấy hai con đường trong tiểu khu đã dọn dẹp sạch sẽ, đống rác bên cạnh nơi làm việc cũng đã biến mất, tổng thể thì môi trường đã cải thiện không ít.

- Chủ tịch Diệp, toàn bộ công nhân viên của tiểu khu kinh tế hôm chủ nhật tăng thêm giờ làm để làm vệ sinh đó.

Mã Diễm Lệ biết Diệp Chi Nhiên vì sao lại cố ý đi một vòng trong này, liền cười nói

- Tất cả kéo đi năm xe rác.

- Sao cô lại biết?

Diệp Chi Nhiên có chút ngạc nhiên hỏi.

- Hàng xóm của tôi là Trầm Vinh đi làm ở tiểu khu kinh tế. Hơn năm giờ chiều qua tôi thấy anh ta người đầy bụi bặm trở về, hỏi thì sau đó mới biết Chủ tịch Diệp của chúng ta đến tiểu khu kinh tế.

Khi cô nói đến “chủ tịch Diệp” còn đặc biệt thêm vào chữ “ của chúng ta”, ngữ khí rất thân mật.


Diệp Chi Nhiên nhìn cô một cái, thấy cô cười khanh khách, trước sau như một, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Mã Diễm Lệ là đồng nghiệp và là người giúp đỡ thân thiết nhất từ khi anh tới công tác, nếu vì sự cất nhắc của anh ta mà tạo nên xa cách thì anh ta không muốn nhìn thấy. Hơn nữa, Mã Diễm Lệ mặc dù là đồng chí nữ, nhưng về công tác thì luôn tích cực chủ động, năng lực rất mạnh, nếu cố ấy không phải là xinh đẹp như vậy, nói không chừng sớm đã được cất nhắc rồi. Đồng chí nữ quá xinh đẹp trên con đường làm quan là rất khó tiến lên, điều này sớm đã là quy tắc ngầm của quan trường.

- Trầm Vinh là người thế nào?

Diệp Chi Nhiên hỏi.

- Cậu ta là tốt nghiệp Học viện Hóa chất Gia Nam, con người rất thực tế, không có tâm địa gian xảo, có ý chí cầu tiến.

Mã Diễm Lệ hiểu rõ Diệp Chi Nhiên muốn tìm hiểu điều gì, lời giới thiệu của cô rất tóm tắt, không muốn để anh ta lưu lại ấn tượng mình làm chủ trước.

Xe đến nhà máy dệt Mã Thạch, Giám đốc nhà máy Hồ Vỹ Trung dẫn nhân viên quản lý đến cổng đón tiếp.

Khi Diệp Chi Nhiên đảm nhiệm Chánh văn phòng Đảng ủy đã từng đến đây, đối với Giám đốc nhà máy Hồ và Bí thư chi bộ Liễu Bình cũng không xa lạ gì. Anh ta quan sát Hồ Vĩ Trung một cái, nói:

- Giám đốc Hồ, hôm nay tôi đến là tìm hiểu thực địa tình hình nhà máy dệt và trao đổi biện pháp với các đồng chí, nhà máy cứ tiếp tục như vậy nhất định là không được.

- Vâng vâng, mong Chủ tịch Diệp chỉ đạo nhiểu.

Hồ Vỹ Trung gật đầu khom lưng nói.

Diệp Chi Nhiên quay người bắt tay Liễu Bình, nói:

- Bí thư Liễu, chúng ta xem tình hình nhà máy trước rồi đến phòng làm việc họp bàn.

- Được, Chủ tịch Diệp.

Liễu Bình đưa hai tay ra bắt, Diệp Chi Nhiên phát hiện ra cùng lúc cười nói, cô ta còn quét mắt nhìn Hồ Vỹ Trung, dường như cực kỳ để ý đến phản ứng của Hồ Vỹ Trung. “ Xem ra Bí thư chi bộ này không có chủ ý của mình, cơ bản chỉ là để trang trí”, Diệp Chi Nhiên thầm nghĩ.

Biết lãnh đạo xã sắp đến, nhà máy hiển nhiên là làm công tác chuẩn bị, trong xưởng, sàn nhà và thiết bị máy móc đều được bảo dưỡng sạch sẽ, cùng lúc lãnh đạo vào xưởng, các công nhân cũng lập tức bận việc lu bù.

“ Hồ Vỹ Trung là người biết làm bộ”, Diệp Chi Nhiên thầm nghĩ. Anh ta biết nhà máy dệt Mã Thạch bắt đầu từ năm ngoái thì đơn đặt hàng giảm mạnh, vải dệt tồn đọng lại nghiêm trọng, sản xuất cơ bản đã vào giai đoạn đình trệ. Đương nhiên, điều này có quan hệ mật thiết đến chính sách “điều chỉnh, chỉnh đốn, cải tạo, nâng cao” mà quốc gia hướng đến các doanh nghiệp xã thị trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.