Phò Mã Gian Manh

Chương 26: Cũng Rất Giống




Diệp Chi Nhiên bỏ qua chuyện của Lưu Quốc Dũng, cùng với Trương Niệm Duyệt đi dọc theo con đường ra ngoại thành. Hai ven đường của tiểu thành trồng rất nhiều cây ngô đồng, che khuất cả bầu trời, ánh nắng thưa thớt xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, cái nóng cũng đỡ đi hơn nhiều. Trong cửa hàng ở bên đường đang phát một bài hát rất thịnh hành gần đây: “ Hoa tâm” của Chu Hoa Kiện.

Hai người nương theo tiếng nhạc, thong thả hồi lâu.

Lòng của hoa ẩn giấu trong nhị
Thiên không bỏ lỡ thời kỳ hoa nở rồi
Lòng của hoa đã quên mùa
Không dễ dàng để cho người hiểu
Tại sao không nắm tay em
Cùng nghe nhật nguyệt hát ca
Trời tối rồi lại sáng
Trời tối rồi lại sáng
Đời người vui buồn có bao nhiêu
Xuân đi rồi xuân đến
Hoa tàn hoa lại sẽ nở
Chỉ cần anh nguyện ý
Chỉ cần anh nguyện ý
Để mộng họa vào trong tim anh…



- Nhạc của Chu Hoa Kiện thật hay.

Trương Niệm Duyệt vẻ mặt say sưa nói.

- Bài hát hay người ta mới hát nhiều lần.

Diệp Chi Nhiên học theo hai câu:

“ Chỉ cần em nguyện ý
Chỉ cần em nguyện ý
Để mộng họa vào trong tim anh.”

- Niệm Duyệt, nếu bây giờ tôi vẽ thì có vẽ được không?

Nói xong, anh ta nhìn Trương Niệm Duyệt chăm chú.

Trương Niệm Duyệt lườm anh ta một cái, hỏi lại một cách giảo hoạt:

- Vẽ đến nước Mỹ sao? Cũng được đấy, chị Dương một mình rất cô đơn đó.

Diệp Chi Nhiên nhất thời nghe thấy được sự yên lặng không tiếng động, anh ta cảm thấy quan hệ giữa mình và Trương Niệm Duyệt dường như đến một cánh cửa nhạy cảm, cả Trương Niệm Duyệt cũng nhận ra điểm này.

Hai người liền trầm tư, không hẹn mà cùng đều lựa chọn im lặng, trong ánh nắng của mùa hạ, mùi thơm mà chỉ tiểu thành Giang Nam mới có bay bay qua mũi hai người Trương, Diệp. Hai người từ từ bước đi, trong lòng ai nấy đều thấy dịu dàng.

Trên con đường người qua lại, Trương Niệm Duyệt yên lặng cảm nhận chút tâm trạng chưa từng có này, trong lòng có dư vị rất ngọt ngào. Khi đi qua một cửa hàng nhỏ, Trương Niệm Duyệt đứng lại, nói:

- Đầu gỗ, khô miệng rồi, đi mua kem sữa ăn đi.

Diệp Chi Nhiên nghe lời lấy tiền ra, đến trước quầy đồ uống lạnh, đang muốn mua thì đột nhiên nghe thấy có người rất phấn khích gọi tên:

- Anh Diệp, mua thêm hai que kem đi.

Vừa quay đầu nhìn, thì ra là chị em Đường Hồng, Đường Khang đang đi lại.

Diệp Chi Nhiên không ngờ lại gặp hai chị em bọn họ ở đây, ngạc nhiên hỏi:

- Hai tiểu quỷ các em không phải là trên đường theo anh chứ, sao anh vừa định mua kem thì nhô ra vậy?

- Bọn em lên núi phía tây chơi, vừa xuống đấy.

Đường Hồng vui vẻ nói.

- Chỉ hai em sao? Cô Vu không đưa hai em đi sao?

Diệp Chi Nhiên nhìn phía sau hai chị em Đường Hồng, không nhìn thấy bóng dáng của Vu Gia.

- Vâng ạ, bọn em làm xong bài tập rồi nên muốn đi chơi, mẹ nói không có thời gian đưa đi, để bọn em tự đi. Mẹ thật là, chủ nhật bận gì chứ, hại hai đứa em đi mệt chết rồi.

Đường Hồng ríu rít nói một hồi, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Niệm Duyệt

- Anh Diệp, đây là ai vậy?

- Chị là bạn của Diệp Chi Nhiên

Trương Niệm Duyệt cảm thấy ánh mắt nhìn mình của tiểu nha đầu này mang theo ý kẻ địch thì chiếc mũi liền nhíu lên, giành nói trước Diệp Chi Nhiên.

- Anh Diệp, thật không?

Đường Hồng nghi ngờ nhìn nhìn Trương Niệm Duyệt, dường như không thích cách nói “bạn” của cô.

- Đường Hồng, anh giới thiệu cho bọn em, đây là Niệm Duyệt, bạn cùng trường đại học J của anh.

Diệp Chi Nhiên khẽ cười vì sự ghen tỵ nho nhỏ của Đường Hồng, quay đầu nói với Trương Niệm Duyệt:

- Niệm Duyệt, đây là chị em Đường Hồng, Đường Khang, con trai và con gái của Bí thư Huyện ủy Đường.

Trương Niệm Duyệt và Trương Hồng đồng thời cùng bĩu môi, cùng làm ra bộ dạng khinh thường Diệp Chi Nhiên.

Đường Hồng nói:

- Anh Diệp, em phát hiện ra anh là tên ba lăng nhăng.

Dường như không vui vì cậu ta chưa từng có người yêu bỗng nhiên có đại mỹ nhân thế này.

Trương Niệm Duyệt nói:

- Đầu gỗ, tôi phát hiện anh là tiểu quan liêu lòng dạ đen tối.

Dường như rất không vui vì anh ta là người có chính nghĩa lại quen biết như vậy với con của Bí thư Huyện ủy, rõ ràng có ý đồ.

Mồ hôi của Diệp Chi Nhiên liền túa ra.

Cũng may lúc này bên người đột nhiên có hai tên côn đồ, trong lúc vô tình liền vây lấy Diệp Chi Nhiên.

Hai tên côn đồ chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, để tóc dài, miệng ngậm điếu thuốc, đoán là cũng đang du đãng ở quanh đây. Sau khi nhìn thấy Trương Niệm Duyệt, rõ ràng ngạc nhiên trước vẻ đẹp bất phàm của cô, ánh mắt sáng lên, trong miệng nói tào lao:

- A ha, ở đâu lại có hai mỹ nhân đây, hai anh em ta hôm nay có nhãn phúc rồi.

- Cút đi, tên lưu manh.

Trương Niệm Duyệt không nói gì, Đường Hồng chán ghét nhìn hai tên đó liền mắng, người Giang Nam bình thường đều gọi loại côn đồ này là lưu manh.

- Hê, tiểu mỹ nhân thật có cá tính, cùng anh đi đến phòng xem phim, xem phim đi, hôm nay ra bản cấp ba đó.

Tên côn đồ vừa nói vừa hehe cười, ánh mắt tà ác nhìn Đường Hồng, lại nhìn nhìn Trương Niệm Duyệt.

Mới cười ba tiếng, liền nhìn thấy Trương Niệm Duyệt giơ chân lên, lấy chiếc giày cao gót giẫm mạnh lên bàn chân của một trong hai tên côn đồ.

Tên côn đồ nhất thời “oái” lên một tiếng như lợn bị chọc tiết, đau đến nỗi khom người xuống, trong miệng thở ra một hơi, đồng thời dùng tay muốn sờ vào chỗ bị giẫm lên, một chân rời khỏi mặt đất, liên tục nhảy loạn lên trên đất, bộ dạng rất khôi hài.

Diệp Chi Nhiên thầm nghĩ, không làm mà không nghỉ, dù sao thì Niệm Duyệt đã động thủ rồi, sợ không thể xong, anh liền giơ một chân đá vào chỗ hiểm của tên côn đồ còn lại, chỉ nghe thấy cũng là một tiếng “ oái”, tên côn đồ khác liền ngồi xuống đất, đau đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra, khiến Đường Khang nhìn thấy mà há to mồm trợn mắt, không phát ra tiếng.

Do đó, hai tên côn đồ trên đường, một tên ôm chỗ hiểm đau đến phát run, một tên thì một chân liên tục nhảy lên, cũng đau đến nỗi cắn răng. Dù sao thì Diệp Chi Nhiên thời gian học bấp ba cũng luyện qua ba năm võ, còn lực sát thương giày cao gót của Trương Niệm Duyệt cũng không thua gì đao sắc.

Đường Hồng nhìn thấy liền hô lên một cách nhanh trí “Chạy thôi”, bốn người liền tản ra chạy đi, cũng may nhà của Diệp lão ở gần đây không đến ba mươi mét, đợi hai tên côn đồ đỡ đau rồi thì sớm đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi nữa.

Bốn người chạy một đường, trên đường cười, vào thẳng sân tiểu viện của Diệp lão.

Tiểu viện của Diệp lão nằm ở đầu phía tây huyện thành, cách núi phía tây hai ba trăm mét, nhà mái bằng hai lối vào kiểu cũ, toàn bộ đại viện rất lớn, cổng vào là một khoảng đất trống, trồng đầy các loại rau, giữa vùng đất trống có một con đường xi măng, nối thẳng đến căn phòng nhỏ ở lối vào thứ nhất. Đó là căn phòng nghỉ ngơi sau khi Diệp lão tiếp khách và lao động. Hai phòng bên cạnh là phòng bếp và phòng ở của người làm. Lối vào thứ hai là phòng ngủ năm gian, trước phòng có một chiếc giếng trời diện tích khoảng bốn trăm mét vuông, trên mặt đất đặt một hòn đá vuông vức, hai bên trái phải có hai cây bạch quả to lớn, mọc xanh tốt, cho tiểu viện chỗ che nắng trú mưa.

Viện tử mặc dù là nhà mái bằng kiểu cũ, nhưng tu sửa rất tốt, từng cây cột trụ nước sơn sáng loáng, tường sơn đặc màu trắng tinh khiết, men theo tường trồng mấy cây long não, khiến cho không khí mang đến mùi hương nhè nhè.

Diệp lão bình thường khoảng bốn giờ chiều mỗi ngày đều làm việc một giờ, trồng các loại rau, tưới hoa, nhổ cỏ, vừa là lao động vừa là rèn luyện, bình thản hưởng thụ cuộc sống nửa nông thôn nửa thành thị.

Bốn người đột nhiên đẩy cửa vào, khiến cho Diệp lão và chú Tài hơi kinh ngạc, chú Tài nhìn rõ trước tiên là Trương Niệm Duyệt, trách cứ nói:

- Niệm Duyệt, lúc ẩn lúc hiện, đang làm cái gì vậy?

Bốn người đều không có thời gian để ý đến chú Tài, để chú Tài bị “bơ” ở đó.

Trương Niệm Duyệt chạy đầu tiên, sau khi vào cửa dùng tay vỗ nhẹ vào ngực, thở ra một hơi thật dài, dường như là may mắn sống lại vậy. Phản ứng của Đường Hồng vào sau thì không giống với Niệm Duyệt, cô lại “ haha” cười đến nỗi khom người. Đường Khang là người thứ ba đi vào, bởi vì chạy quá gấp, miệng thở phì phì, tay giơ cao lên, ngón trỏ và ngón giữa làm kiểu chữ “V”. Diệp Chi Nhiên coi như là bình tĩnh, trước khi vào cửa còn nhìn trước nhìn sau một cái, thấy không có ai đuổi theo, vui vẻ nói:

- Cảnh báo giải trừ.

Theo đó, ánh mắt dừng trên tay của Niệm Duyệt, thấy cánh tay nhỏ của cô một trên một dưới vỗ vào ngực, không ngăn được nuốt nước miếng một cái, tưởng tượng cánh tay phải của cô nếu lúc này biến thành cánh tay phải của mình thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ!

Với sự từng trải của Diệp lão, đương nhiên có thể đoán ra đại khái xảy ra chuyện gì, đầu tiên là hiền từ nhìn Trương Niệm Duyệt, sau đó thoáng nhìn qua hai chị em Đường Hồng, nhìn Diệp Chi NHiên, nhíu mày một cái, nói:

- Tiểu Diệp, con cũng hồ đồ theo, xảy ra chuyện gì vậy?

Không đợi Diệp Chi Nhiên mở miệng, Đường Hồng một chút cũng không sợ xa lạ, liến thoáng nói nhanh một lượt chuyện xảy ra, nói đến chỗ đắc ý, không nhịn được lại cười một trận lớn, Diệp Chi Nhiên bất đắc dĩ đành nhìn Diệp lão.

Diệp lão nghe xong câu chuyện, không nhịn được mỉm cười một cái, nói với Trương Niệm Duyệt:

- Nhìn lại thấy cháu đã không ra tay thì thôi, ra tay vừa độc vừa chuẩn, có tác phong của Trương Hằng Lương.

Diệp Chi Nhiên thở phào nhẹ nhõm nói:

- Diệp lão, cháu xin lỗi, không ngờ xảy ra chuyện như vậy.

Trương Niệm Duyệt liền ngang tàng nói:

- Không sao, sau này còn như thế, cháu một chân giẫm gãy xương của hắn.

Nói xong làm động tác giẫm xuống, độc tác rất tự nhiên, quay người kéo tay Đường Hồng vào trong:

- Đi, chúng ta đi rửa mặt trước.

Hai cô gái từ hơi thù địch khi vừa gặp mặt, bây giờ vì chiến đấu liền kết hữu nghị, nói nói cười cười nắm tay đi, giống như là chị em tốt vậy. Đường Hồng mặc dù ít hơn Trương Niệm Duyệt bảy tám tuổi, nhưng dậy thì rất sớm, thân thể không thua Niệm Duyệt bao nhiêu.

Diệp Chi Nhiên kéo tay Đường Khang, nói với Diệp lão:

- Chị em Đường Hồng, Đường Khang là con của Bí thư Huyện ủy Đường, trên đường bọn cháu gặp được

Diệp lão nhìn Đường Hồng, Đường Khang, hai người bộ dạng một đôi rất đáng yêu, không cảm thấy phản cảm, gật gật đầu, nói với Diệp Chi Nhiên:

- Các cháu cũng đi rửa tay đi, buổi tối ở nhà ăn cơm.

Diệp Chi Nhiên lúc này mới quay đầu, nói với chú Tài:

- Vậy phải phiền chú Tài rồi.

Chú Tài haha cười nói:

- Không sao, thêm mấy người càng đông vui.

Chú Tài mặc dù vừa rồi bị “bơ” ở một bên, nhưng chú đương nhiên sẽ không so đo với trẻ con.

Trong phòng khách rửa mặt, Đường Khang vừa nhìn thấy “Thư kiếm ân cừu lục” ở trên ghế, thích thú xem không rời tay, Diệp Chi Nhiên biết đây là sách Niệm Duyệt mang đến tiêu khiển, tiểu thuyết của Kim Dung trong lòng của thiếu niên là sách thịnh hành nhất. Diệp Chi Nhiên khi lên đại học cũng từng đọc suốt ngày suốt đêm.

Để Đường Khang một mình vẫn ở phòng khách đọc sách, Diệp Chi Nhiên đi đến chiếc giếng trời, nghe thấy âm thanh ríu rít của Niệm Duyệt và Đường Hồng, trong lòng như có hàng trăm con kiến cắn vào, ngứa ngáy khiến anh ta không nhịn được đi xem.

Xuyên qua ngõ nhỏ của hai cây long não, căn phòng của lối thứ hai ở trước mặt.

Anh ta nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy ánh mắt Trương Niệm Duyệt “soạt” quét đến, giống như có gì đó, khiến ánh mắt của Diệp Chi Nhiên liền đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.