Phò Mã 16 Tuổi

Chương 46: Tôi Chỉ Mong Sao Cách Anh Xa Một Chút !




“Nói như vậy, ngươi đồng ý giúp ta lật đổ Lam Thiên?”. Jack kinh ngạc hỏi. Tuy nhiên hắn trong đầu cũng không có nghĩ như thế.

Lam Thiên nói lật đổ liên có thể đổ?.

“Ngươi nghĩ nhiều, muốn ta giúp ngươi phải có giá trị đáng giá điều đó. Hơn nữa, ngươi cho rằng dựa vào ta liền có thể lật đổ Lam Thiên? Ta không e ngại họ, nhưng không có nghĩa họ yếu đi chỗ nào”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Tốt, ta hiểu rồi”. Jack nhíu mày đáp.

Vũ Minh nhìn hắn một cái, cố gắng từ gương mặt của hắn để đoán hắn suy nghĩ, nhưng là cũng không đoán được cái gì, hắn liền dứt khoát không nói tới chủ đề này.

“Được rồi, Lâm Dũng, ngươi đem mấy bộ thi thể này ném vào buồng đốt đi, Jack, thứ ngươi nói kia tọa độ ở chỗ nào. Đừng nói với ta nó là giả, ngươi biết hậu quả”. Vũ Minh ánh mắt nheo lại nhìn lấy Jack nói.

“Yên tâm, thứ kia ta để trong căn cứ bí mật, vị trí đi vào khá là khó di chuyển, cho nên ta cần lái tàu”. Jack nói.

“Được, ngươi tới lái đi”. Vũ Minh gật đầu đáp.

Lâm Dũng đem ba bộ thi thể ném vào buồng đốt, thi thể trong nháy mắt bị đốt thành tro bay ra ngoài vũ trụ. Mà lúc này Jack cũng đã ngồi lên vị trí lái bắt đầu chuyển hướng.

Lâm Dũng đám người không có chú ý tới Jack, mà là ánh mắt toàn bộ tập trung vào bên ngoài không gian.

Cảnh tượng này thật rất xinh đẹp, khí thể trong vũ trụ khúc xạ lại ánh sáng tạo ra một khung cảnh vô cùng lộng lẫy, đủ mọi màu sắc đan xen lẫn nhau.

Đúng lúc này, Jack bỗng nhiên lên tiếng.

“Mọi người cẩn thận chút, chúng ta chuẩn bị tiến hành bước nhảy không gian”.

“Bước nhảy không gian? Đó là thứ gì?”. Alena khó hiểu hỏi, Lâm Dũng cùng Tô Ánh Tuyết cũng hoàn toàn không hiểu.

“Bước nhảy không gian là làm ngắn lại khoảng cách giữa 2 nơi với nhau thông qua tiết điểm, các ngươi có thể hiểu theo cổng không gian loại hình di chuyển. Nó chuyên môn dùng làm phương tiện rút ngắn khoảng cách giữa các nơi trong vũ trụ”. Vũ Minh nói.

Jack quay đầu nhìn đám người, sau đó lắc đầu không nói gì tiếp tục quan sát phía trước.

“Này, ngươi ánh mắt đó là có ý gì?”. Lâm Dũng nhịn không được lên tiếng.

“Hắn là đang khinh bỉ ngươi không có học thức”. Alena trào phúng nói.

“Nói cứ như người nào đó có học thức giống như a”. Lâm Dũng phản kích.

“Ngươi nói người nào?”.

“Nói ngươi sao rồi? Muốn đánh nhau? La Sát Nữ?”.

“Ta sẽ sợ ngươi Lâm chó điên?”.

“...”. Tô ÁnhTuyết.

“...”. Jack.

“...”. Vũ Minh.

“Bọn họ… đây là thế nào?”. Jack kinh ngạc hỏi.

“Há, cãi nhau thôi. Chuyện thường ấy mà, từ từ sẽ quen thuộc”.

“Họ sẽ không thật đánh nhau chứ?”. Jack vẫn có chút bất an. Hai người này nhưng là võ giả a, động thủ chẳng may đem phi thuyền phá hỏng làm sao bây giờ?.

“Yên tâm đi”. Vũ Minh trấn an nói.

“Cái kia La Sát Nữ là có ý gì? Còn Lâm…”.

“Danh hiệu, đừng suy nghĩ nhiều, tập trung lái phi thuyền đi”.

Nhìn hai người Lâm Dũng cùng Alena như sắp động thủ đến nơi, Vũ Minh liền lên tiếng.

“Các ngươi xong chưa?”.

“Hừ, ngươi chờ, hạ xuống ta nhất định đem ngươi đánh thành đầu heo”. Alena uy hiếp nói.

“Ha ha, ngươi không sợ ta chẳng may đem ngươi quần áo hủy rồi?”. Lâm Dũng cười lạnh nói.

“Ngươi có thể thử một chút”. Vũ Minh cười khẩy nói.

“...”. Lâm Dũng.

Cái này khốn nạn… vợ chồng đồng tâm sao? Có phải hay không ta cùng nàng động thủ ngươi liền cùng ta liều mạng?.

“Hừ, thấy sắc quên bạn”. Lâm Dũng hậm hực nói.

“Ha ha, các ngươi thật buồn cười”. Jack cười nói.

“Lo lái tàu đi”. Lâm Dũng quát.

Jack lập tức ngậm miệng.

Rất nhanh, tiết điểm không gian liền cách họ phía trước mặt, nhưng Vũ Minh đám người cũng không biết điều này, họ chỉ thấy được phía trước là một vành đai tiểu hành tinh với vô số loạn thạch, hơn nữa còn là loại kia mang theo chấm đỏ cùng chấm xanh bên trên, thỉnh thoảng lại chớp giật biến mất rồi lại xuất hiện.

“Này, ngươi… đi nhầm hướng, đúng không?”. Lâm Dũng nuốt một ngụm nước bọt nói. Hắn không biết đó là gì, nhưng mà hắn lại có thể cảm nhận được những thứ đó đáng sợ.

“Không, tiết điểm nằm phía sau vành đai thiên thạch này, chúng ta chỉ có một con đường này có thể đi”. Jack đáp.

“Ngươi sẽ không phải là muốn tự sát đi? Đây là đá lượng tử a”. Vũ Minh nỉ non nói.

Hắn thật có chút sợ.

Tuy nhiên hắn cũng không biết rõ đá lượng tử làm sao hình thành, nhưng là hắn biết rõ nó nguy hiểm tính chất a. Thứ này nhưng là sát thủ đối với phi thuyền, chỉ cần đụng chúng, toàn bộ thiết bị trên phi thuyền sẽ bị rối loạn, thậm chí phát nổ nguy cơ cao tới 80 phần trăm.

Mà lại đá lượng tử còn có tính chất giống như nam châm, lúc thì hút nhau, khi lại đẩy nhau, đương nhiên đó chỉ là giữa đá lượng tử với nhau, nhưng là đó cũng là điều nguy hiểm nhất. Nếu chẳng may đang di chuyển mà bị đập chúng, nếu là lực đẩy còn dễ nói, nhưng nếu là lực hút, bị hai viên đá lượng tử đập vào, lực đạo kia đơn giản có thể đem phi thuyền này nổ tan tành.

“Các ngươi cho rằng ta đến bây giờ còn không có bị bắt được là vì cái gì? Bởi vì ta biết những chỗ người khác không biết, có thể hoàn mỹ ẩn dấu đi bản thân mình. Người khác đừng mơ tìm tới ta”. Jack kiêu ngạo nói.

“Ha ha, ngươi không biết trên đời này còn có một loại gọi là trí năng sinh mạng sao? Nếu nó thật muốn tìm ngươi, ngươi cho rằng mình có thể thoát được?”. Vũ Minh liếc hắn nói.

“Trí năng sinh mạng mà thôi, dù cho mang theo sinh mạng 2 chữ này cũng thoát không được trí năng vận mệnh. Nó quá mức chú trọng vào quy luật cùng quy tắc, nó thông minh, nhưng muốn tìm ra ta vị trí là điều không thể nào”.

“Ta là dựa theo ngẫu nhiên tính để di chuyển mà không phải quy luật tính. Ngẫu nhiên tính lựa chọn ẩn nấp chỗ trong Hệ Ngân Hà có tới 230 vạn khả năng, dù nó có theo hướng ta di chuyển phán đoán thì cũng không được, bởi vì ta có thể thông qua tiết điểm không gian di chuyển sang một hướng khác”.

“Cho nên, muốn tìm ra ta, đơn giản chính là nằm mơ”. Jack nói.

“... Không khoác lác sẽ chết a”. Lâm Dũng bĩu môi nói.

“...”. Jack.

Quên đi, không cùng không học thức tranh chấp. Đơn giản hai bên không cùng một chủ đề nói chuyện.

“Tới rồi, bắm chắc”. Jack nói.

Vũ Minh nheo mắt lại, bàn tay nắm lấy một vị trí để giữ văng, mấy người khác cũng thế.

Mà khi đến vành đai thiên thể đá lượng tử, Jack đột ngột tăng tốc độ phi thuyền lên cực hạn, hắn hết tránh bên phải, lại lách qua trái. Khi lên cao, lúc hạ thấp. Nhưng thần kỳ chính là những viên đá lượng tử kia chỉ bay sượt qua phi thuyền mà không có bát kỳ một cái nào chạm vào được phi thuyền.

Không thể không nói, khả năng lái phi thuyền của Jack thật sự có thể xếp vào hàng ngũ 100 người mạnh nhất.

Vũ Minh hắn cũng cam nhận chịu thua. Bởi vì chính hắn cũng không biết làm sao đi điều khiển phi thuyền chứ đừng nói tới tránh qua những thứ này. Mà ngay cả trí năng sinh mạng khống chế phi thuyền bay đi cũng rất khó mà an toàn đi qua, bởi vì đá lượng tử xuất hiện đều là ngẫu nhiên, không cách nào tính toán.

Rất nhanh, Jack liền đem phi thuyền xuyên qua vành đai đá lượng tử, mà phía trước mặt chính là tiết điểm không giản, nó có dạng hình tròn, kích cỡ nhỏ, chỉ đủ cho phi thuyền cỡ nhỏ bay qua.

Ngay sau đó lại tiếp tục xuyên qua một tiết điểm khác.

Các tiết điểm là nối liền với nhau, cho nên trải qua gần 10 cú nhảy không gian, phi thuyền mới dừng lại trước mặt một tinh cầu khá nhỏ, so với trái đất cũng chưa tới một phần 10 diện tích.

“Chào mừng đến với trụ sở bí mật của ta, tinh cầu Sofia”. Jack dang ra cánh tay nói.

“... Tinh cầu này lại nằm trong một tinh vân?”. Vũ Minh kinh ngạc nói.

Tinh vân chính là tập hợp của các dạng khí lại với nhau tạo thành một mảnh hỗn hợp đa dạng khí thể. Nhưng bên trong tinh vân làm sao lại có tinh cầu rồi?.

“Ha ha, đừng ngạc nhiên. Khi còn tại trong hoàng thất, ta từng sử dụng quyền hạn của mình chế tạo khu bí mật này. Chi phi kia đơn giản chính là thiên văn sổ tự, tốn hao gần 20 năm mới đem nơi này chế tạo thành công” Jack nói.

“Khoan đã, ngươi bảo là 20 năm?”. Lâm Dũng kinh ngạc hỏi.

“Đúng thế, làm sao rồi?”. Jack khó hiểu nói.

“Như vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”.

“Tuổi? Tính tới bây giờ có lẽ được khoảng gần 100 tuổi rồi”. Jack đáp.

“...”. Lâm Dũng cùng đám người.

“Con mẹ nó, ngươi như thế nào không già đi a?”. Lâm Dũng nhất thời liền chửi tục.

“... Người Yodan tuổi thọ trung bình vào khoảng 300 năm, hơn nữa đến năm 25 - 26 tuổi liền ngừng phát triển. Cho đến khi chết thì cơ thể vẫn sẽ duy trì ở độ tuổi đó. Ngươi không phải tiếp nhận trồng vào ký ức rồi sao? Làm thế nào mấy thứ này cũng không biết?”. Vũ Minh bất đắc dĩ giải thích.

“Ta làm sao biết hắn là người Yodan a”. Lâm Dũng bất mãn nói.

“Ngươi chẳng lẽ không biết người Yodan đặc điểm chính là con ngươi màu vàng óng cùng mái tóc màu đen sao?”. Vũ Minh khinh bỉ nói.

“Ai nghĩ đến a”.

“Ngươi là lười động não đi?”.

“Cần như thế nói toạc ra sao?”. Lâm Dũng nhún vai nói.

“...”. Vũ Minh.

Mẹ nó, không biết xấu hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.