Phò Mã 16 Tuổi

Chương 3: Năm Năm Sau, Người Xưa Chưa Trở Lại




“Ngươi nói cái gì?” Hồ Linh quay đầu, tức giận nhìn Lôi Thiên Thụ, nàng vẫn không biết điều!

Thiên Thụ đỏ mặt cắn môi trong chốc lát, hít sâu một hơi, cố gom dũng khí, ngẩng đầu, đại nghĩa lẫm liệt nhìn Hồ Linh chằm chằm: “Linh nhi, ta đối xử với nàng tốt như vậy, sao nàng có thể khi dễ ta thế?”

Hồ Linh bị chọc tức đến run lên, đau đầu nhìn Thiên Thụ: “Ngươi rất tốt với ta?!”

Vì gia tăng khí thế, Thiên Thụ ưỡn bộ ngực nhỏ bé của mình lên: “Nếu không phải Hồ Linh mở miệng, Phích Lịch đại thần của thiên đình trong tương lai như ta sao có khả năng không để ý thân phận mà biến thành nữ đầu bếp như thế? Nếu để cho ba ta biết, không bổ ta ra làm đôi mới lạ đó.”

Hồ Linh nhìn Thiên Thụ vẻ mặt nghiêm túc, liền thở dài: “Thiên Thụ, ngươi không cần như vậy được không, ta và người thực sự không hợp. Tựa như lời ngươi nói, tương lai ngươi sẽ là thần tiên, mà ta đã chú định ngàn năm vẫn là yêu, sao chúng ta có khả năng ở bên nhau được? Ngươi không sợ Thiên Lôi dùng sét bổ mình à?”

Thiên Thụ cúi đầu, cắn ngón tay: “Ta biết, kỳ thật ta cũng không ngờ mình lại thích một hồ ly tinh.”

“???!!!”

Nhị tỷ từ trước tới giờ vốn luôn bình tĩnh của chúng ta hoàn toàn nổi giận, khuôn mặt trắng nõn như ngọc đỏ lên, đôi mắt đẹp trợn trừng, căm tức nhìn Lôi Thiên Thụ, người này thật đúng là không thể khen nổi!

Thiên Thụ kinh hoảng nhận ra mình nói lầm, liền vội vàng huơ cánh tay nhỏ bé giải thích: “Linh nhi, nàng trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, ta không phải đang nói hồ ly tinh thủy tính dương hoa*!”

(*lẳng lơ)

==!

“Ta cũng tuyệt đối không nói là hồ ly tinh bạc tình bội nghĩa!”

==!

Hồ Linh mặt cười lạnh buốt, khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn Lôi Thiên Thụ: “Ngươi đã chán ghét hồ ly tinh như vậy, còn làm bạn với Hồng nhi làm gì, giờ thì vì cái gì còn muốn theo ta?”

Thiên Thụ buồn bực cúi đầu: “Kết bằng hữu với Hồng nhi là năm đó ta còn nhỏ, chưa nắm giữ được sự tinh túy của việc nắm giữ lôi thần, lúc luyện công chỉ biết phóng điện lung tung, không chính xác, không ngờ là phóng trúng phải Hồng nhi đang chui trong bụi cỏ bắt thỏ.

“Cái gì?” Hồ Linh vẻ mặt nghi ngờ, Hồng nhi sao có thể chịu thiệt vậy mà còn không tố cáo với người nhà đây?

Thiên Thụ nhìn vào mắt Hồ Linh dò xét, biết nàng suy nghĩ gì, liền vội giải thích: “Ta không phóng vào nó, ta là phóng vào con thỏ trong tay nó kìa.”

“……”

Hồ Linh bất đắc dĩ nhìn nhìn Thiên Thụ, ngươi như vậy mà còn được coi là Phích Lịch thần tướng? Phỏng chừng cho dù là Ngọc đế cũng không dám dùng. Để ngươi đi phóng sét người khác, có khi ngươi lại phóng nhầm lên đầu Ngọc đế lão tử cũng nên.

“Sau Hồng nhi lại quấn quít lấy ta, không làm được bằng hữu với ta quyết không thôi, ta lúc ấy còn nhỏ, trí óc chưa phát dục hoàn toàn, không cần suy nghĩ liền một lời đáp ứng Hồng nhi.”

Hồ Linh cười lạnh trong lòng, đây là chỉ giờ ngươi đã phát dục hoàn chỉnh rồi?

“Vốn tưởng rằng sau khi có bạn thì cuộc sống sẽ đa dạng hơn, không nghĩ tới Hồng nhi làm bằng hữu của ta rồi liền ngày ngày kéo ta đi vào đám cỏ phách thỏ. Nàng cứ một mực nói với ta ‘Bạn cùng làm thịt thỏ mới là bạn cùng chung hoạn nạn,” ta cũng vẫn đều cố gắng tin tưởng, mãi cho đến lần ngoài ý muốn đó……Ta đang ngồi xổm trên mặt cỏ, chọn lựa thỏ để phóng lôi, không ngờ mẹ ta nghe thanh âm chạy lại đây. Hồng nhi thật không hổ là con hồ ly ngày ngày ăn thịt thỏ, thấy lão mụ liền nhảy dựng lên hớt hải chuồn vào đám cỏ, chạy nhanh hơn bất kì ai khác. Ta lại bị mẹ túm lại đánh một trận…Từ sau lần đó, ta chưa từng gặp lại Hồng nhi.”

Nói đến người này, Thiên Thụ bĩu môi cúi đầu, vừa nhớ lại những ngày nghĩ mà sợ kia, trái tim rướm máu.

Hồ Linh mỉm cười, ánh mắt nhìn Thiên Thụ cũng không quá nghiêm khắc nữa. Thì ra lại là một hài tử bị Hồng nhi hãm hại. Cúi đầu cẩn thận nghĩ ngợi, cảm thấy có chỗ không quá thích hợp, liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thiên Thụ: “Vì sao ngươi lại nghe lời Hồng nhi đến vậy?”

Một câu, khiến khuôn mặt Thiên Thụ đỏ bừng, xấu hổ vô cùng nhìn nhìn Hồ Linh, tay cũng không biết nên đặt vào đâu.

“Nói đi?!” Hồ Linh thúc giục. Từ ngày ở cùng Thiên Thụ, Hồ Linh cũng hiểu rõ không sai biệt lắm tính tình của nàng, chỉ cần là nói tới chuyện có liên quan tới mình, nàng nhất định sẽ đỏ mặt, hiện tại xem ra, chắc chắn Hồng nhi lại phạm phải chuyện xấu trái lương tâm gì rồi.

Thiên Thụ bị Hồ Linh nhìn chằm chằm khiến lòng sợ hãi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nó dẫn ta đi xem các ngươi luyện công.”

“Luyện công gì?!” Hồ Linh đề cao âm lượng thêm một tầng, nhìn chằm chằm Thiên Thụ.

“Huyễn hình công…”

Hồ Linh vụt mở đôi mắt to, mặt lập tức đỏ lên. Huyễn hình công, tức là bỏ đi lớp da hồ ly biến thành người, lúc luyện công phải trần truồng lõa thể. Hồng nhi dĩ nhiên vì mấy con thỏ mà hy sinh nàng và đại tỷ?

Thiên Thụ nhìn thấy Hồ Linh nổi giận, liền vội vàng giải thích không ngừng: “Linh nhi, kỳ thật ta cũng không nguyện ý xem.”

“……”

“Không phải, là ta nguyện ý xem, nhưng không có gì hay ho để nhìn cả.”

“……”

Thiên Thụ nói xong, mặt không tự chủ được đỏ lên. Xong rồi, xem ra cái miệng hư hỏng của mình lại đắc tội với Linh nhi rồi, kế hoạch bổ nhào vào đêm nay lại thất bại.

Nghe xong lời Thiên Thụ nói, khuôn mặt tươi cười của Hồ Linh căng ra, cắn răng nhìn nàng chằm chằm. Cái gì gọi là được tiện nghi mà còn khoe mã, hôm nay nàng xem như được kiến thức rồi!

“Linh nhi……”

“Ngươi tránh ra!!!” Hồ Linh đẩy cánh tay muốn lấy lòng của Thiên Thụ ra, vác theo đầy bụng lửa giận, qua lưng về phía nàng, nằm trên giường. Hồng nhi, ngươi giỏi lắm! Uổng công nhị tỷ yêu thương ngươi!

Thiên Thụ khuôn mặt đau khổ, trông mong nhìn bóng lưng của Hồ Linh. Xong rồi, cái này là tiền mất tật mang, sáng mai chắc chắn Hồng nhi sẽ không bỏ qua cho ta. Nghĩ như vậy, quay đầu, nhìn bóng lưng yểu điệu của Hồ Linh, khẽ cắn môi, vung đại cánh tay ôm chặt lấy nàng. Hừ, phải chết thì ta cũng muốn chết không tiếc nuối, ít nhất ta được ôm Linh nhi, không phải sao?!

Hồ Linh cảm giác được thân mình mềm mại của Thiên Thụ, cả người cứng đờ. Thật lâu sau, hít sâu một hơi, làn hương bạc hà thơm mát lại bay vài mũi, nàng cắn răng: “Buông tay!”

“Không!” Thiên Thụ khó khăn thẳng thừng cự tuyệt.

“Linh nhi, ta đã nói cho nàng nhiều bí mật như vậy, nàng để cho ta ôm một cái đi!”

Không nghe thấy Hồ Linh đáp lại, Thiên Thụ càng hoảng, dùng sức siết chặt cánh tay: “Van cầu nàng, coi như ta là một người ngưỡng mộ nàng không được sao?”

Thiên Thụ nức nở cài xin, trời biết nàng đã yêu Hồ Linh bao lâu, thật vất vả mới có cơ hội tiếp cận, biết ngay cái miệng hư đốn lại chọc người ta bực mình. Hồ Linh đã biết mình từng nhìn thân thể nàng, với tính tình nàng, khẳng định sáng mai sẽ đóng đói đồ đạc chạy lấy người. Nếu như vậy, còn không bằng để mình phóng túng một đêm.

Cảm giác ẩm ướt trên vai phải thấm vào lòng Hồ Linh. Hồ Linh thở dài, thả lỏng thân mình, không nhiều lời, để mặc Thiên Thụ ôm. Aish, bất quá là sự si mê của một đứa trẻ con thôi, bản thân mình tội gì phải làm khó nàng.

Dần dần, trình độ si mê của đứa trẻ dần thăng cấp, đầu chậm rãi di chuyển lên trên, đến chỗ ngực của Hồ Linh, Thiên Thụ vừa lòng dừng đầu áp lên đó, cọ cọ, híp mắt hưởng thụ. Hồng nhi nói thực đúng, Linh nhi thoạt nhìn lanh như băng nhưng lòng lại mềm hơn bất kì ai khác, đối phó với nàng, dùng nước mắt là tuyệt đối không thành vấn đề.

“Linh nhi, ngủ ngon!” Thiên Thụ thì thầm một tiếng, cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại, ngăn không được sự mệt mỏi của cả một ngày trời, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tiếng hô hấp nặng nề truyền đến, Hồ Linh cúi đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ chất phác trong lòng đến xuất thần.

***

Phòng Hồ Mộ Y cùng Y Lãnh Y.

Hồ Mộ Y dán vào góc tường, nửa ngồi xổm, căm giận nhìn phía trước.

Y Lãnh Y mới từ phòng tắm tắm rửa xong đi ra, kinh ngạc nhìn Hồ Mộ Y dò xét: “Rốt cuộc chị đang làm gì vậy? Như thế nào từ lúc vào phòng chị liền cứ dán vào tường thế?”

Hồ Mộ Y cúi đầu không nói lời nào, được, Lôi Thiên Thụ, ngươi thật sự là ăn gan báo mà! Dĩ nhiên dám lôi hết toàn bộ chuyện cũ của ta ra, chính mình lại dùng vài giọt nước mắt tranh thủ lòng thương hại của nhị tỷ, giỏi, giỏi lắm!

Hồ Mộ Y đang cắn răng tính toán liên kết với Vị Ương thế nào để khi dễ Thiên Thụ, mùi hương lành lạnh quen thuộc lại bay vào mũi, lòng rung động, tạm thời gạt bỏ mối bận tâm, ngẩng đầu, chân thành thâm tình nhìn Y Lãnh Y.

Lãnh Y quay đầu không nhìn nàng, nằm nghiêng trên giường ra vẻ mười phần nghiêm túc xem tivi, mặt cũng không tự chủ được đỏ lên. Hồ Mộ Y cười khẽ, đứng lên, tay chân cùng sử dụng bò lên giường, quét mắt nhìn tivi, bắt đầu dòm Lãnh Y: “Y Y, em bắt đầu thích xem thế giới động vật từ khi nào vậy?”

Lãnh Y quẫn bách muốn đổi kênh, lại bị Hồ Mộ Y vươn tay đè lại: “Làm gì chứ? Em có tật giật mình, Y Y, nói cho tôi biết, vừa rồi em suy nghĩ gì?”

Mặt Lãnh Y hồng đến không thể hồng hơn, mím môi, cúi đầu: “Chị đừng có linh tinh, đã nói phải chờ em một tháng rồi mà.”

Hồ Mộ Y nghe xong cười: “Tôi nói linh tinh lúc nào? Y Y, em là đang ám chỉ tôi sao?”

Lãnh Y biết mình không nói lại nàng, liền im lặng, chỉ đỏ mặt cúi đầu.

Hồ Mộ Y nhìn Lãnh Y thật sâu, niềm hạnh phúc lấp đầy cõi lòng. Lãnh Y rốt cục cũng chấp nhận nàng rồi không phải sao? Có thể bởi vì một câu của nàng mà đỏ mặt, có thể bởi vì một động tác của nàng mà có ý nghĩ kỳ quái, đây không phải rung động thì là cái gì? Nàng yêu cảm giác này chết được! Giờ xem ra, mọi khổ sở sau khi huyễn hóa thành người, những giọt nước mắt đã rơi, tất cả đều đáng giá. Vươn tay, giữ lấy cằm Lãnh Y, buộc nàng ngẩng lên nhìn mình, nhìn ánh mắt ẩn ẩn sợ hãi lại tràn ngập chờ mong của Lãnh Y, một cỗ nhu tình dâng lên trong lòng Hồ Mộ Y, đôi môi đỏ mọng hé mở, thốt ra mấy lời: “Y Y, tôi yêu em, vĩnh viễn không hối hận.”

Nói xong liền cúi đầu, nhìn đôi môi căng mềm hồng nhuận, thâm tình hôn lên.

Cảm giác tê dại từ trên môi truyền đến, Lãnh Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân thể mềm mại ngồi tựa vào lòng Hồ Mộ Y nhẹ nhàng run rẩy, không muốn cự tuyệt, cũng không thể lại chối từ. Trái tim đã trao cho nàng, thân thể còn lấy gì để phản kháng đây.

Hồ Mộ Y trong lòng mừng thầm, tuy Lãnh Y không có ý hòa theo mình, nhưng hiển nhiên không hề cự tuyệt. Nghĩ như vậy, khóe môi khẽ cong lên, cái lưỡi nho nhỏ lại không kiêng nể gì xâm nhập vào lãnh địa đã khao khát từ lâu, nơi nơi cướp đoạt, thăm dò, khuông buông tha một tấc.

Lãnh Y bị hôn đến hụt hơi, đưa tay muốn đẩy Hồ Mộ Y ra lại lọt vào vòng quầy rầy mãnh liệt hơn. Dần dần, bàn tay Hồ Mộ Y xấu xa lần mò xuống dưới tìm kiếm, tìm được hai nơi căng tròn đẫy đà kia, chậm rãi xoa bóp.

Lãnh Y hít sâu một hơi, cố gắng bắt lấy một tia lý trí cuối cùng, dùng sức đẩy Hồ Mộ Y ra, ôm lấy ngực bất lực nhìn Hồ Mộ Y.

Hồ Mộ Y ngạc nhiên trước sự biến chuyển của Lãnh Y, một tia khó hiểu, một tia bi thương xẹt qua đôi mắt. Lãnh Y bị ánh mắt bi thương của nàng khiến lòng đau đớn, rướn người về phía trước, chủ động ôm lấy Hồ Mộ Y, nhẹ giọng giải thích: “Mộ Mộ, không cần vội vàng như vậy được không?”

Hồ Mộ Y sớm đã bị nỗi vui sướng như điên đánh úp, nếu nàng nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Y Y chủ động ôm nàng. Hồ Mộ Y vòng cánh tay, ôm Y Lãnh Y, dùng sức kéo nàng vào trong ngực. Nỗi bất mãn trong lòng sớm đã bị quét sạch, hai má dán hai má, như thể con mèo nhỏ không ngừng cọ khiến thái dương Lãnh Y ngưa ngứa: “Y Y, chỉ cần em không trốn tránh tôi, bao lâu tôi cũng sẽ chờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.