Phò Mã 16 Tuổi

Chương 27: Gặp Bạc Dạ , Không Thể Chiến Thắng !




Phách Nhã nghe tiếng gào khí thế hùng hổ tiếng sau lại cao hơn tiếng trước liền phóng về hướng đó, tìm kẻ đang đứng bên hồ. Chỉ thấy dưới ánh trăng có một nữ tử đang đứng, dáng người mảnh khảnh bọc trong bộ y phục lụa mỏng hồng nhạt, nơi cổ tay áo có một dấu hiệu lang đồ đằng màu vàng tượng trưng cho vương thất. Vẻ xinh đẹp tuyệt trần của nàng lộ ra một cỗ anh khí, biểu tình kiêu ngạo, chói loá rạng ngời, hai gò má cao như rặng mây lành, hai mắt sáng ngời như ánh trăng.

Lang Lâm vốn tưởng người lao tới sẽ là Hồ Mộ Y, nên khi thấy Phách Nhã cũng sửng sốt, đồng dạng híp mắt nhìn nàng chằm chằm. Một lát sau, đôi mắt loé sáng kinh diễm, nữ nhân thực khá, dĩ nhiên so với ta còn nhỉnh hơn một chút! Phách Nhã không giống nữ nhân mà nàng thường thấy, như Y Lãnh Y quá mức nhu nhược, như Hồ Mộ Y lại quá mức quyến rũ. Phách Nhã lại thêm một phần thì không nhiều lắm, thiếu một chút cũng không phải ít, là vừa đủ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, Phách Nhã dùng sức lắc đầu, khẳng định là đặc biệt mặc y phục màu hồng đến dụ dỗ ta mà, không thể mắc mưu được, sau đó liền ngẩng đầu, căm tức nhìn Lang Lâm.

Lang Lâm lại thầm mắng trong lòng. Được lắm Hồ Mộ Y, ngươi đến đâu cũng có nữ nhân giúp đỡ nhỉ, nhanh như vậy đã lại tìm được một nữ nhân xinh đẹp như thế làm chỗ dựa cho ngươi, vậy ta đây sẽ không khách khí.

Không nhiều lời một câu, Lang Lâm lùi lại hai bước, lấy một cây lang nha bổng dài tám trượng từ sau lưng ra, đen thùi bóng lưỡng khiến người ta kiêng kỵ, dấu hiệu đầu sói mười phần sát khí. Lang Lâm bễ nghễ nhìn Phách Nhã, hét lớn một tiếng, không nói hai lời vung lang nha bổng gây từng trận gió rít.

Phách Nhã đã sớm sợ tới ngây người. Má ơi, vì mắt nàng cận thị nên vẫn nghĩ cái thứ đen thui Lang Lâm đang tựa vào là cột điện hay gì đó, ai ngờ lại là Lang nha bổng! Ở thiên đình nàng đã từng nghe nói về thần bổng Lang Nha Bổng, cùng Nam hải Định hải thần châm hợp lại thành hai bảo vật, uy lực khôn cùng, nếu bị nó đánh trúng thì sợ là mấy trăm năm tu hành đều biến thành tro. Người sử dụng cũng phải có cốt tiên, Phách Nhã không ngờ thân mình gầy yếu như thế của Lang Lâm lại vung cây Lang Nha bổng mà không cần cố sức chút nào. Lang Nha bổng bị nàng vung như thể cây quạt điện xoay xoay lao thẳng về phía mình. Phách Nhã kinh hãi, cúi đầu ôm cánh tay lăn một vòng trên mặt cỏ, tránh thoát một kích này. Một lát sau, Phách Nhã thở hổn hển, xắn tay áo, giận dữ nhìn Lang Lâm đang đắc ý dạt dào.

“Ha, Lang bà tử ngươi muốn mạng của ta hả?”

Lang Lâm không nói lời nào, tiếp tục vung gậy tiến lên đánh một trận. Lang Nha bổng đến đâu, cây cối bị phá huỷ tới đó, từng trận bụi đất mù mịt. Mấy người trong động nghe thấy thanh âm liền kinh ngạc liếc nhau. Kỹ xảo quyến rũ người ta của Phách Nhã này sau khi lên tới thiên đình rồi giờ biến đâu vậy? Dĩ nhiên lại thực sự đánh nhau! Mọi người liền buông đồ trong tay xuống chạy ra ngoài, đến nơi rồi ai nấy đều giật mình kinh hãi, không nghĩ tới dáng người như cái cọc kia của Lang Lâm lại dĩ nhiên huy động thứ nặng khủng khiếp đến vậy! Nhìn nhìn lại Phách Nhã, sở trường mở miệng đả kích người khác căn bản không dùng được, thiên chuỳ cũng không mang, căn bản không phóng lôi được, chỉ biến lăn lộn trên mặt đất mong đoạt cây bổng, cũng không biết lúc trước nàng tự tin tràn đầy chạy tới để rồi bị đánh bại là lý do làm sao.

Thiên Thụ thấy Phách Nhã gặp nguy hiểm, lập tức buông tay đang nắm tay Hồ Linh, cảm giác say xỉn cũng tỉnh vài phần, tiến lên vài bước, chắn trước mặt Lang Lâm. Hồ Lâm cúi đầu nhìn nhìn bàn tay bị Thiên Thụ buông ra, ánh mắt ảm đạm. Thiên Thụ đứng thẳng người, một tia sét thực lớn phóng về phía Lang Lâm, Lang Lâm lại giơ hai tay dùng Lang Nha bổng đỡ. Vị Ương ở bên cạnh nhìn, cười đến méo mặt, đẩy đẩy Hồ Mộ Y: “Tiểu lang này đúng là muốn thành thịt khô mà, dĩ nhiên lại dám dùng Lang nha bổng để đỡ lôi!”

Hồ Mộ Y cũng cảm thán lắc đầu. Sắt thép thì dẫn điện ngay cả mình cũng biết, nhưng sói con chưa nếm sự đời kia lại không biết, aish, đến lượt bị điện giật chết cho coi. Kết quả lại ngược lại với hai người nói, chỉ thấy Lang Nha bổng đen như mực kia của Lang Lâm không những không truyền điện, ngược lại sét Thiên Thụ phóng ra lại bị nàng dùng, quanh quẩn xung quanh Lang Nha bổng, phiếm lam quang nhàn nhạt, càng tăng sát khí. Lang Lâm đắc ý đứng tại chỗ vung mái tóc dài nhìn mấy người: “Phòng điện!”

“……”

Thế này thì Thiên Thụ cũng cúi đầu ủ rũ an ủi Phách Nhã thất bại. Giờ khắc này, tất cả mọi người đổ dồn mắt về phía Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y hít một hơi thật sâu, rống lên một tiếng biến thân, lại bị Ương tử kéo lại, kéo vào phòng trong.

“Gì thế?” Hồ Mộ Y khó hiểu hỏi, thật là, mau mau giải quyết con sói con kia đi, ta còn muốn uống rượu, thân mật thân mật với Y Y mà.

“Lát nữa ngươi không phải muốn phun cầu lửa đấy chứ?” Vị Ương không có ý tốt nhướn nhướn mày.

“Đúng vậy.” Hồ Mộ Y kinh ngạc nhìn Vị Ương, không rõ vì sao hỏi vậy.

Vị Ương nghe nàng nói vậy, vừa lòng gật gật đầu, cầm lấy bát tỏi trên bàn, đưa cho Hồ Mộ Y: “Nè, ăn hết đi.”

Hồ Mộ Y nhíu mày: “Ngươi có bệnh à?”

Vị Ương lắc đầu, bắt đầu giảng giải: “Hồng nhi, ngươi nghĩ lại đi, Lang Nha bổng kia của Lang Lâm ngay cả điện cũng phòng được, sao có thể không phòng lửa được.”

“Ngươi là nói?” Hồ Mộ Y chớp mắt hỏi.

“Làm đạn khói ah! Để có con tiểu lang kia kiêu ngạo tiếp đi!”

Hồ Mộ Y nghe xong gật đầu, nhìn tỏi trong bát, cắn răng nuốt xuống, quay đầu nhìn Vị Ương cười cười: “Xong rồi.”

Một câu này thiếu chút nữa khiến Vị Ương hôn mê. Vị Ương nhíu mày, lấy lá thơm ngậm trong miệng rồi mới dám đáp lời: “Tử tiểu Hồng, ngươi cẩn thận ngộ thương!”

“……”

Hai người không nhiều lời, một trước một sau ra khỏi phòng. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hồ Mộ Y xinh đẹp xoay người một cái, biến trở lại thành hoả hồ, bàn chân to như cái bồ quạt hương rơi xuống đất làm dấy lên một trận cuồng phong, toàn thân rực rỡ hồng quang, giữa đêm nhìn thật hoành tráng. Phách Nhã vẫn chưa thấy qua chân thân của Hồng nhi kinh ngạc đến không khép miệng được.

Mà đại tỷ lại buồn bực nhìn hoả hồ, quay đầu, khó hiểu hỏi Vị Ương: “Tiểu miêu, bình thường lúc Hồng nhi biến thân không phải đều phải phóng rắm gào một tiếng sao? Hôm nay sao vậy?”

Vị Ương không nói, cười tủm tỉm đưa lá thơm đã chuẩn bị sẵn phân phát cho mọi người, nhẹ giọng dặn mọi người ngậm trong miệng. Tuy mọi người không biết sao phải làm vậy, nhưng qua nụ cười âm trầm của Vị Ương thì các nàng cũng biết không phải chuyện tốt gì, chỉ đành làm theo lời.

Lang Lâm nắm Lang Nha bổng uy vũ đứng xa xa khinh thường nhìn. Hừ hừ, có trò gì cứ việc làm đi, có Lang Nha bổng ở đây, cái gì cũng không thành vấn đề! Lang Nha bổng này là do Lang Lâm đặc biệt tới núi Trường Bạch, xin xỏ lão ba đã ở ẩn trên núi về. Nó không phải Lang Nha bổng bình thường, răng nanh trên đỉnh chóp là lấy từ trong miệng đầu lĩnh mỗi giới sau khi họ chết đi. Đầu sói trên cùng là đầu lâu của vị đệ nhất thủ lĩnh ngàn năm trước, đặt lên thần đàn dùng bảy ngọn chân hoả bảy bảy bốn chín ngày luyện chế mà thành, là tinh hoa của toàn bộ lang tộc, lấy đầu tướng địch giữa trăm vạn quân giống như lấy đồ trong túi. Mặc ngươi dùng lôi, điện, hoả tam hệ pháp thuật cũng không thể xâm phạm. Vì muốn tìm Hồ Mộ Y lấy lại công đạo, báo thù cho mình, giải oan cho lang tộc, Lang Lâm bế quan ở nhà tu luyện một tháng nhưng cũng chỉ nắm giữ được chút da lông mà thôi, nếu không mặc kệ Hồng nhi có giúp đỡ đến đâu thì cũng chỉ thành thịt nát.

Mà Hồng nhi ở xa xa thấy mọi người đã võ trang hạng nặng xong xuôi, thế này mới xoay người, dùng sức phun một quả cầu lửa thực lớn về phía Lang Lâm. Lang Lâm nghiêng người, cầm Lang Nha bổng vốn nghĩ sẽ tiếp được đoàn lửa, lại không biết vì sao, theo đoàn lửa cháy một cỗ mùi quỷ dị gay mũi ập vào mặt, khiến người ta muốn nôn mửa. Lang Lâm bịt mũi nghiên người né tránh. Hồng nhi sao có thể cho nàng có cơ hội né tránh, hoả cầu kèm theo cỗ mùi quỷ dị liên tiếp phun ra. Lang Lâm bị xông hơi đến đầu choáng váng từng trận, tay cầm Lang Nha bổng cũng bắt đầu run lên, miễn cưỡng ứng phó. Vị Ương bắt lấy cơ hội, biến thành kim tôn miêu yêu, tràn trề sinh lực, nhảy lên một cái, đè Lang Lâm xuống đất. Thiên Thụ nhìn, vội chạy lên muốn nhặt Lang Nha bổng, hai tay trong nháy mắt liền sưng lên.

Mỗi khi một vị thủ lĩnh lang tộc sử dụng Lang Nha bổng đều phải lấy máu dâng cho đầu sói trên đỉnh. Lang Nha bổng nhận chủ, từ đó về sau trừ khi chủ nhân chết nó mới có thể nhận người chủ nhân thứ hai, chỉ cần ngoại tộc đụng vào thì bất luận là thần hay yêu nó đều tự chủ phát ra luồng khí nóng để ngừa tộc khác cướp lấy. Hồ Linh ở xa xa thấy Thiên Thụ bị phỏng liền vội chạy lại, cầm tay nàng, lo lắng tạo băng để áp lên bàn tay sưng lên kia, giảm nhiệt độ xuống: “Sao ngươi lại bất cận vậy?!”

Hồ Linh giận dữ nhìn Thiên Thụ, người này! Sao có thể không biết thương bản thân như vậy?

Thiên Thụ lại nhe răng cười, nhìn Hồ Linh chằm chằm, cũng không quản bàn tay da tróc thịt bong, chỉ ngây ngô cười. Đây là lần đầu tiên Hồ Linh thất thố trước mặt nhiều người vậy, không để ý ánh mắt bất luận kẻ nào, cũng chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm tay Thiên Thụ, mà Thiên Thụ sớm đã bị hạnh phúc choán đầy tâm trí, cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn vành tay Hồ Linh.

Hồ Linh ngẩng phắt đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ đỏ bừng, giận dữ lườm Thiên Thụ một cái, thấy bộ dáng ngu ngốc kia của nàng lại không thể nề hà, chỉ có thể thở dài, kéo Thiên Thụ vào động Hồ Liên.

Phách Nhã ở xa xa không chớp mắt nhìn màn dây dưa giữa Thiên Thụ và Hồ Linh, nắm tay dần siết chặt, một lát sau, lắc đầu đi tới giúp Hồng nhi và Ương tử.

Hồng nhi đã biến thành hình người, đè lên Lang Lâm không ngừng giãy dụa cười điên cuồng. Y Lãnh Y ở xa xa nhìn thấy liền thở dài, bước nhanh tới, vỗ vỗ sau lưng Hồ Mộ Y.

“Ai thế?!” Hồ Mộ Y không kiên nhẫn quay đầu, thấy là Y Lãnh Y liền lập tức biến thành bộ mặt nhăn nhở.

Y Lãnh Y bịt mũi mở miệng: “Mộ Mộ, thả nàng đi, dù sao cũng là chị sai trước.”

“Nhưng mà……” Hồ Mộ Y do dự nhìn Lãnh Y, bắt được sói con này dễ dàng lắm sao?

“Mộ Mộ, chị không nghe lời em nói?”

Hồ Mộ Y buồn bực lắc đầu, buông lỏng tay đang đè Lang Lâm ra. Lang Lâm bật dậy, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Y Lãnh Y, lại nhìn Hồ Mộ Y, cúi đầu, nàng không nói gì cả, đá đá tảng đá, vẻ mặt cô đơn đi vào rừng.

Để cho Lang Lâm chạy đi, Hồ Mộ Y cười hì hì quay đầu, ôm Y Lãnh Y nịnh: “Y Y, đêm nay chúng ta –”

Y Lãnh Y lắc đầu, đẩy đầu nàng ra: “Em không muốn có tiếp xúc gần gũi gì với người mùi tỏi đầy miệng như thế.”

“……”

***

Trong động Hồ Liên, Thiên Thụ ngoan ngoãn ngồi trên giường đá, chuyên tâm nhìn Hồ Linh bôi thuốc cho mình.

Ánh trăng chiếu vào động, hắt lên làn da Hồ Linh ánh lên quang mang nhàn nhạt. Ngửi mùi tỏi của Hồng nhi thực lâu, Thiên Thụ lúc này liền tham lam hít lấy hương khí trên người Hồ Linh. Hồ Linh cúi đầu, cẩn thận bôi thuốc cho Thiên Thụ, thấy tay nàng bầm tím, trái tim liền ẩn ẩn nhói đau.

Thiên Thụ thấy, nheo mắt, mặt dày ôm cổ Hồ Linh. Thân thể nàng khẽ run rẩy khiến Thiên Thụ lòng sinh thương tiếc, cúi đầu, hai má nhẹ nhàng cọ cọ một bên tóc Hồ Linh, thì thào nói nhỏ: “Linh nhi, nói thật cho ta biết đi. Nàng lúc này rốt cuộc có yêu ta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.