Phố Dài

Chương 2




Kim Phi Dao mạc danh kỳ diệu nói: “Ta quen ngươi sao?”

“… Không quen.” thanh âm kia dừng một chút, lại nhẹ bỗng nói.

“Ngươi là ai mà lại xanh lét vậy?” Kim Phi Dao thất vọng chau mày, không ngờ lại biến thành vật như vậy, không thể mang về luyện hóa hoặc ăn luôn.

Trước mặt nàng là một nữ nhân, một nữ nhân tạo thành từ nắm bùn đất màu lục kia, ngũ quan xinh xắn, tóc dài thướt tha, trên người mặc váy dài, nhưng thoạt nhìn vẫn là nắm bùn như trước, cả làn váy cũng có cảm giác như bùn nhão, điều này làm nàng hoài nghi nếu nữ nhân này bước đi vài bước thì váy bùn xanh sẽ rơi xuống.

Nữ tử bùn xanh đặt một tay lên ngực, rất có khí chất nói: “Ta là Tức Nhưỡng.”

“Tức Nhưỡng? Sao ta cảm thấy giống như đã nghe ở đâu rồi nhỉ!” Kim Phi Dao nghiêng đầu nghĩ, không nhớ đã nghe qua cái tên này lúc nào.

Tức Nhưỡng có chút thất lạc nhìn nàng, không thể tin được lại có người không nhận ra mình!

“Lão đại!” Mập Mạp kéo Kim Phi Dao, thấp giọng nói: “Nắm bùn kia chính là loại bùn đất mà cái gì cũng biến thành được trong truyền thuyết đó.”

“Ta đương nhiên biết nàng là đất… khoan đã, ngươi nói nàng chính là loại đất đáng giá nhất kia đó hả?” Kim Phi Dao vốn đang không kiên nhẫn đáp, đột nhiên phản ứng lại, nhớ ra Tức Nhưỡng đến cùng là cái gì.

Nhìn thấy biểu cảm của hai người, Tức Nhưỡng tuy có chút không vừa lòng với cách gọi mình là bùn đất nhưng cuối cùng trong lòng vẫn thư thái hơn một ít. Nàng ngẩng đầu, từ thân thể tản mát ra một loại khí chất cao quý thoát tục, hạ thấp hết thảy các nữ tu sĩ thanh cao nhất, đương nhiên Hoa Uyển Ti và nàng không cùng một loại hình cho nên không có gì để so sánh.

Chỉ nhìn khí chất thì Tức Nhưỡng đã đạt tới cảnh giới của Thần. Đáng tiếc, kể cả khí chất có tốt thì nàng vẫn là một nắm bùn đất lục sắc như trước, không thể nhầm lẫn với làn da trắng noãn mịn màng của con người.

Nhìn Tức Nhưỡng đầy người Thần khí, Kim Phi Dao thật khách khí hỏi; “Xin hỏi, những thứ ta gặp trong nửa năm nay đều là do ngươi làm ra?”

“Đúng vậy, đó là khảo nghiệm với ngươi.” Tức Nhưỡng vươn tay, mở ra động tác như muốn ôm, thanh âm truyền ra trống rỗng như Thần ngữ.

Lời của nàng vừa dứt, Kim Phi Dao liền chỉ vào nàng mà mắng: “Khảo nghiệm cái gì! Ta ở trong này mệt nhọc hơn nửa năm, hóa ra tất cả đều do ngươi giở trò quỷ. Đã lớn thế này rồi mà còn chơi cái trò đó, vậy mà không lấy lại được một thứ gì, rốt cục cái tháp rách nát này bày ở đây là để đùa giỡn người sao!”

Kim Phi Dao rất tức giận, bởi vì thứ đã duy trì nàng nửa năm nay chính là một tầng sau truyền tống trận cuối cùng, nàng nghĩ rằng đó sẽ là một nơi tràn đầy linh thạch và pháp bảo tuyệt phẩm, còn có nội y của Nữ Oa hay bát ăn cơm hoặc bảo vật gì đó của người Bàn Cổ, hoặc có chút Thiên Tinh cũng không phí công nàng làm lụng bấy lâu.

Nhưng không ngờ là không có một thứ gì, chỉ có nắm đất tên Tức Nhưỡng này, đã thế lại còn luôn bày ra bộ dáng cao quý như hoàn toàn chờ bản thân đến thăm viếng nàng. Nếu như vậy còn không thể làm cho nàng tức giận thì không còn có việc gì có thể làm nàng tức giận được nữa.

Tức Nhưỡng không ngờ nữ nhân Hợp Thể kỳ này vô lễ như vậy, lúc trước cứ gọi nàng là bùn xanh còn chưa tính, hiện tại lại còn mắng nàng nhàn rỗi không có việc gì đùa giỡn người. Chẳng lẽ nàng không biết bản thân là cái gì sao?

“Hừ, cho rằng mình là một nắm bùn đất là có thể khi dễ người như vậy sao? Ngươi nhốt ta cả nửa năm là để ra trước mặt ta khoe rằng ngươi có thể biến từ nắm đất thành người sao? Thế là có ý gì? Người Độ Thiên giới đều rất tịch mịch nhưng lại không từng có ai làm như ngươi, thật sự là nhàn phát chán rồi mà!” Kim Phi Dao ào ào mắng Tức Nhưỡng, nói cho nàng không phục hồi lại mất một lúc lâu.

Rốt cục, Tức Nhưỡng cũng tỉnh lại từ trong mờ mịt, cực lực giải thích cho mình: “Không phải là ta làm ra khảo nghiệm, đó là do người Bàn Cổ tộc làm. Ta bị bọn họ nhốt ở đây, phải chờ có người tới, bởi vậy thấy ngươi mới có thể nói rốt cục đợi được ngươi.”

“Bị nhốt ở đây? Lại là Bàn Cổ tộc làm? Xem ra trước kia ngươi đã làm không ít chuyện xấu nha.” Kim Phi Dao có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, không rõ Bàn Cổ tộc nhốt nắm đất ở trong này làm gì? Hơn nữa, hiện tại ở Độ Thiên giới căn bản không có người Bàn Cổ tộc, bọn họ đã tiêu thất từ cuộc đại chiến vạn năm trước rồi. Có lẽ đã bị giết toàn bộ mà cũng có khả năng đã chạy hết lên Thiên cấp giới.

“Vì sao ngươi lại nói như vậy? Ta chưa từng làm chuyện xấu gì cả!” Tức Nhưỡng cau mày, thoạt nhìn giống như hai đống bùn đè lên nhau, thật làm người ta phải lo lắng một lát nữa không giãn ra được.

Kim Phi Dao vuốt mặt nói: “Nếu ngươi không xấu thì Bàn Cổ tộc nhốt ngươi làm gì? Nghe nói bọn họ là một Thần tộc vô cùng chính nghĩa, chuyên môn đi đối phó với các Thần tộc xấu xa. Tuy ngươi không phải là Thần tộc nhưng cũng coi như là Thần vật, cho nên hẳn là đã làm chuyện xấu gì rồi. Để ta nghĩ xem, có lẽ ngươi đã hủy toàn bộ Độ Thiên giới, làm cho nơi này không còn một ngọn cỏ cho nên mới có kết cục như vậy.”

“Không phải! Bàn Cổ tộc nhốt ta ở đây chỉ là vì bọn họ không muốn người tam tộc giữ lấy Độ Thiên giới. Nếu ta không ở đó thì Độ Thiên giới sẽ biến thành đại địa phổ thông dù có linh khí nồng đậm, như vậy thì tam tộc không thể chiếm được tiện nghi. Ta thì mặc kệ Thần tộc hay là hạ tộc, ta chỉ yêu thương thổ địa của ta, ta muốn nhìn thấy con dân của ta vui vẻ sinh hoạt mà không phải bị nhốt ở đây vì tư dục của các ngươi.” Tức Nhưỡng căm giận nói, ngũ quan rối rắm lại với nhau, thật sự khiến cho người ta phải lo lắng bùn sẽ quyện lẫn nhau, ngũ quan xinh xắn kia sẽ không thể khôi phục.

“Con dân của ngươi?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.

Thanh âm Tức Nhưỡng lại bắt đầu nhẹ bỗng: “Thụ tộc, các nàng là con dân của ta. Không có ta ở đây, không biết các nàng còn có thể sống sót hay không.”

“Ngươi yên tâm đi, các nàng đang sống rất tốt dưới lòng đất, chỉ là nhân số quá ít. Nơi này một đàn mười mấy, hai mấy người, nơi đó một đàn, còn không dám chạy đi đâu, chỉ có thể bị vây trong rừng hoàng kim.” Hai mắt Kim Phi Dao lập tức sáng long lanh nhìn nàng, Thụ tộc là con dân của nàng, nếu đem nàng về thì không phải Thụ tộc sẽ xuất hiện ở Kiến Thiên thành sao?

Việc này… hẳn là sẽ như vậy.

Tức Nhưỡng có chút nghi hoặc hỏi: “Bên ngoài hiện tại như thế nào?”

“Ngươi bị nhốt từ bao giờ?” Kim Phi Dao hỏi.

“Sau trăm năm tam tộc và Thần tộc khai chiến thì ta bị Bàn Cổ tộc đưa đến đây, dùng cái tháp khô kiệt này đè ép ta lại. Những việc ngươi gặp lúc trước đều là để giải cấm chế của nơi này, cũng là giúp ta khôi phục năng lực.” Tức Nhưỡng có chút cảm tạ nói. Nếu không có Kim Phi Dao ép buộc nửa năm thì nàng cũng không thể khôi phục năng lực, dùng bộ dáng con người để đứng ở đây.

Kim Phi Dao liếc nhìn nàng một cái, hóa ra mình chính là ân nhân của nàng nha. “Bên ngoài rất tệ, ngươi đi ra nhìn sẽ biết.” tình hình bên ngoài căn bản không có cách nào dùng lời để hình dung, phải đi ra tận mắt nhìn thì mới gọi là rung động.

Cảm xúc của Tức Nhưỡng đã tốt hơn nhiều, khí chất thần nữ kia lại xuất ra, nói chuyện lại bắt đầu nhẹ bẫng trỗng rỗng, “Đa tạ ngươi, ta không ngờ ngươi có thể kiên trì hết các cửa. Trước kia cũng từng có tu sĩ tới đây nhưng bọn họ đều rời đi rất sớm, không có ai kiên trì làm những chuyện thoạt nhìn rất nhàm chán kia, ngươi là người đầu tiên. Bọn họ đều phá hủy bãi đá, lấy đi thứ mà Bàn Cổ tộc đặt sẵn trong đó rồi tự hành rời đi.”

“Từ từ! Ý của ngươi là chỉ cần dùng vũ lực hủy diệt cái truyền tống trận kia là có thể lấy được thứ tốt bên dưới, lại có thể truyền tống ra ngoài?” Kim Phi Dao sửng sốt một cái, vội vàng hỏi.

Tức Nhưỡng gật đầu, “Đúng vậy, chỉ cần hủy diệt truyền tống trận là sẽ lấy được một thứ gì đó ở bên trong, có thể là pháp bảo tuyệt phẩm, cũng có thể là tài liệu từ Thiên cấp giới, đủ để cho tu sĩ cảm thấy mỹ mãn rời đi. Bọn họ dùng cách này để ngăn cản các tu sĩ chữa trị năng lực cho ta, ta phải chờ tới lúc bọn họ cảm thấy có thể thả ta ra thì ta mới có thể rời khỏi nơi này.”

“Bàn Cổ tộc cũng thật nhàm chán, nếu không muốn cho ngươi đi ra ngoài thì còn làm truyền tống trận và khảo nghiệm làm gì, cứ phong kín ngươi lại là xong.” Kim Phi Dao cảm thấy Bàn Cổ tộc thật là không thể nói lý, làm việc quá cổ quái.

“Đó là do lực lượng của ta. Bàn Cổ tộc không thể hoàn toàn che kín ta cho nên mới dùng tới cách này. Ai lại rảnh rỗi làm như thế chứ, rõ ràng là không muốn ta ra ngoài lại để lại cơ hội cho ta? Cơ hội này là do lực lượng của ta mà có, bọn họ chỉ dùng một ít biện pháp để khống chế, mê hoặc những người vô ý đi vào đây thôi.” Tức Nhưỡng thật không muốn tỏ ra khinh bỉ trước mặt cô gái này nhưng vẫn không nhịn được mà khinh bỉ nàng.

“Cũng không biết là ngươi đáng giá hay những bảo vật kia đáng giá? Hình như ta đã làm một việc thâm hụt tiền rồi.” Kim Phi Dao vuốt cằm, có chút ảo não nói.

Hai tay của Tức Nhưỡng có chút phát run, nhịn không được nói; “Đương nhiên là ta quan trọng hơn, loại lời nói này ngươi nghĩ ở trong đầu là được rồi, vì sao lại nói ra trước mặt ta?”

“Cũng không phải chuyện gì đáng ngại, ngươi không cần tức giận. Hiện giờ lực lượng của ngươi đã khôi phục, theo ta ra ngoài đi.” Kim Phi Dao cười cười, chỉ cần cái gọi là Tức Nhưỡng này đi ra ngoài thì hẳn là bầu trời của Độ Thiên giới sẽ lập tức có thể bổ xong. Đây chính là đất thần, sau này không cần hàng ngày chạy ra ngoài tìm Bổ Thiên thạch nữa, chiến sự giữa Thần tộc và tam tộc căn bản cũng xong.

“Đương nhiên là có thể đi ra ngoài ngay lập tức, nhưng ta muốn nói rõ ràng với ngươi, ta không phải là phàm vật, không có khả năng chịu bất luận kẻ nào khống chế. Chỉ cần đi ra ngoài là ta sẽ rời đi, trở về thổ địa yêu quý của ta, nhưng ta vẫn sẽ báo đáp ngươi.” Tức Nhưỡng thận trọng nói.

Kim Phi Dao cười nói; “Ngươi sẽ báo đáp ta thế nào?”

“Ta sẽ cho ngươi một vùng thổ địa tốt hơn cả vùng có Thụ tộc, linh thảo bên trong có thể gia tốc sinh trưởng, ta nghĩ đây chính là thứ mà tu sĩ các ngươi muốn có nhất.” Tức Nhưỡng đưa ra thứ mà nàng cho là tu sĩ ham muốn nhất, trước kia đã có không biết bao nhiêu tu sĩ đi tìm kiếm nàng, bao gồm cả Thần tộc, chỉ vì muốn nàng làm cho giới tử cảnh vực hoặc thổ địa của bọn họ có năng lực siêu phàm hơn Thụ tộc. Chỉ cần là tu sĩ thì không ai có thể cự tuyệt ưu việt như vậy.

Thụ tộc ở ngoài tuy có thể làm cho linh thảo mọc nhanh nhưng cũng rất phân tán, muốn tập trung sinh trưởng như vậy thì phải có nàng ra tay mới được.

Kim Phi Dao gật đầu; “Được, chỉ cần là địa bàn của ta thì ngươi đều phải biến thành như vậy cho ta.”

“Được!” Tức Nhưỡng lập tức đồng ý.

Đồ ngu ngốc này, ta có toàn bộ Kiến Thiên thành, lại đang không ngừng khuếch trương, ngươi biến toàn bộ phạm vi Kiến Thiên thành thành thổ địa tốt cho ta, hơn nữa ta còn có tiểu đảo nổi, nấm phong của Lang đại nhân cũng không nhỏ, chỗ đó hẳn cũng coi như là của ta. Đến lúc đó mượn ra dùng, làm xong sẽ để hắn hàng năm chia linh thảo cho ta, muốn Đại Thừa hay phi thăng quả thực chính là chuyện nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.