Phố Cũ

Chương 211




162.

Nhạn Thanh bị đau bụng dằn vặt mà tỉnh ngủ, gần đây cậu rất thích ngủ, thường ngủ ban ngày, buổi tối cũng ngủ.

Mùa đông càng lúc càng lạnh, Bạch Ngôn sợ cậu lại ngủ đông. Trong nhà luôn bảo trì nhiệt độ như mùa xuân, cũng cho Nhạn Thanh nghỉ học, hắn quyết định tự dạy!

Đau đớn từng cơn, Nhạn Thanh nhíu mày, khẽ mím môi nhìn về phía cửa sổ mới phát hiện trời tối đen, âm u thâm trầm.

Nhưng ánh sáng của một người sẽ không bao giờ mờ tối hay đỏ, xanh…

Nhạn Thanh khẽ vuốt bụng, đau đớn dịu bớt, nhưng tạm thời cậu không còn buồn ngủ.

Khi xưa, mỗi khi mùa đông đến, cậu luôn tìm một chỗ ấm áp ngủ một giấc dài.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thức trong mùa đông? Vì có người bầu bạn bên cạnh sao?

Nhạn Thanh hơi nhích người, lại phát hiện thật khó khăn.

Bạch Ngôn đã ngủ nhưng vẫn ôm chặt cậu, như là sợ cậu chạy mất. Gần đây Nhạn Thanh thường xuyên thở dài, rốt cuộc con hồ ly Bạch Ngôn này có tính chiếm hữu đến cỡ nào vậy?

Có lẽ trước đây cậu không phát hiện mà thôi. Chờ cậu phát hiện ra, muốn chạy đã không kịp rồi.

Nhạn Thanh nghiêng đầu, ánh mắt như sao nhìn người đàn ông đang ngủ.

Ngay cả ngủ rồi cũng ôm chặt cậu trong lòng.

Thật ra cậu không hiểu, rốt cuộc quan hệ hiện tại của họ là gì.

Cứ hồ đồ không rõ như vậy.

Người hồ đồ làm chuyện hồ đồ, còn làm ra một sinh mệnh.

May là, người cha hồ đồ kia còn quý trọng sinh mệnh đột ngột xuất hiện này hơn cậu.

Rốt cuộc cậu có nhà rồi sao?

Người như cậu có thể có một mái ấm sao?

Bóng tối luôn sinh ra vài tâm sự khó nói, huống chi trước khi ngủ hai người còn làm chuyện như vậy.

Nhạn Thanh nhịn một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được nữa mà làm một chuyện cậu đã muốn làm từ lâu.

Cách cậu gần nhất chính là “thứ” vẫn luôn hấp dẫn cậu kia. Nhạn Thanh chạm vào, há miệng, vươn lưỡi liếm một cái!

Cậu lập tức cảm nhận được thứ dưới lưỡi nhúc nhích một cái.

Nhạn Thanh: “!!”

Cậu ngẩng đầu, phát hiện một đôi mắt hồ ly sáng quắt nhìn cậu đang chôn mặt trong cổ hắn.

Bạch Ngôn cười tà mị: “Thừa dịp anh ngủ, giở trò lưu manh với anh?”

Nhạn Thanh – bị bắt quả tang tại chỗ: “…”

“Thì ra em là ốc sên thành tinh như vậy.” Bạch Ngôn buông lỏng vòng tay đang ôm cậu, nằm ngửa ra: “Anh nằm xong rồi đây, bây giờ mời em tiếp tục biểu diễn!”

Nhạn Thanh: “…”

Cậu xấu hổ không mặt mũi gặp người bèn chôn mặt trong gối, còn Bạch Ngôn thì vui vẻ cười không ngừng.

Rốt cuộc cậu ngẩng đầu lên trừng hắn: “Anh đừng cười nữa… Shh…” Khí thế chưa kịp làm gì đã ỉu xìu cau mày, vươn tay đè bụng.

“Sao vậy?! Bụng khó chịu?” Bạch Ngôn hoảng hồn nhìn động tác của Nhạn Thanh.

Cậu nhăn nhó: “Đau.”

Thật ra cậu có thể chịu được, nhưng có người quan tâm, có thể làm nũng, có thể phàn nàn thì cậu lại không nhịn nổi.

Rõ ràng trước đây cậu không yếu ớt như vậy, đều do tên hồ ly thối này!

Còn tên hồ ly thối nào đó thì đang sốt ruột đứng lên thay quần áo: “Đi, chúng ta đến bệnh viện!”

“Ốc sên không đi…”

“Ngoan…”

“Thật sự không cần đi.”

“Em đau như vậy rồi!”

Cái gì gọi là “lấy đá đập chân mình”, ốc sên hiểu rồi đó.

“Em nằm một lúc là được rồi! Không có chảy máu, đây chỉ là hiện tượng bình thường thôi.”

“Bình thường?”

Nhạn Thanh gật đầu, Bạch Ngôn lấy di động ra bắt đầu tìm kiếm, phát hiện đúng là phản ứng bình thường ở đầu thai kỳ hắn mới ngồi xuống.

Nhạn Thanh thở phào nhẹ nhõm, không cần đến bệnh viện rồi!

Nhưng ngay sau đó, cả người cậu căng cứng, Bạch Ngôn đặt tay lên bụng cậu, bàn tay hắn rất lớn và ấm, nhẹ nhàng xoa lên bụng, khiến Nhạn Thanh bình tĩnh lại.

Bạch Ngôn hỏi: “Như vậy có dễ chịu hơn không?”

“Ừm…” Không biết có phải vì Bạch Ngôn dùng linh lực hay không, Nhạn Thanh cảm thấy thoải mái hơn không ít, vì vậy khi cậu bắt đầu buồn ngủ lại nghe “cha xấp nhỏ” ngốc nghếch lên tiếng: “Lại bắt nạt mẹ con, lúc đi ra sẽ đánh mông con.”

“Ô…” Bảo bối như phản kháng, Nhạn Thanh vừa thoải mái một chút lại kêu lên.

Bạch Ngôn thấy đứa nhỏ còn hăng hái hơn bèn nói tiếp: “Con lại bắt nạt mẹ? Cho con cả đời không có gà ăn!”

Có lẽ việc này quá nghiêm trọng, lần này bảo bối yên tĩnh như gà.

Nhạn Thanh lại buồn bực, không có gà ăn nghiêm trọng như vậy sao?

Vừa nhìn là biết không phải con cậu.

Cậu không ăn gà.

Nhưng lăn qua lộn lại một lúc, cậu mệt rồi, cả người không có tinh thần, đáng thương nói: “Muốn đuôi…”

Bạch Ngôn đau lòng biến ra một cái đuôi lông xù màu trắng thật to.

Nhạn Thanh được một tấc lại muốn tiến một thước: “Còn muốn…”

Bạch Ngôn lại biến ra một cái.

Cậu gối đầu một cái, ôm một cái, ba giây sau đã chìm vào giấc ngủ.

Nghe tiếng hô hấp đều đều, Bạch Ngôn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cậu: “Em cực khổ rồi, Thanh Thanh của anh.”

Nhạn Thanh đang ngủ bỗng nở nụ cười, xem ra là một giấc mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.