Phố Cũ

Chương 17: Đồng giường




Nghe vậy, thần sắc mọi người đều khác nhau. Ngại nói? Vì sao không tiện nói? Có thế nào đi nữa cũng đã bước vào cấp đại linh sư rồi, cứ xem như chỉ là đại linh sư cáp một cũng không có gì mất mặt cả.

“Ha ha, không sao, trò nói đi! Nói rồi ta mới biết thực lực của trò đến cấp bậc nào, cũng để xem trò thích hợp với cách tu luyện nào.” Lữ đạo sư cười nói, ánh mắt mang theo khích lệ nhìn gương mặt ngại ngùng của thiếu niên.

“Ngươi không cần thấy ngại, các học tử ở đây đều đã trải qua hơn mười năm tu luyện, gia tộc là điểm tựa bồi dưỡng, danh sư chỉ dạy, đan dược bổ trợ mới có thực lực đại linh sư cấp ba như ngày hôm nay, ngươi có thể tự tu luyện đến đại linh sư đã rất…” 

“Hiện giờ ta đang ở cấp đỉnh cao của đại linh sư.”

Hắn còn chưa nói hết đã nghe thấy thiếu niên kia liếc nhìn mọi người xung quanh, nói ra phẩm cấp đại linh sư của mìn, nghe thấy lời này, hắn cũng ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Mọi người xung quanh cũng giống vậy, ai nấy đều ngơ ngác, không thể tin nổi nhìn chằm chằm thiếu niên kia, tưởng mình nghe lầm. 

“Trò, trò mới nói gì? Cấp gì cơ?” Lữ đạo sư nói lắp, hỏi.

“Đỉnh cao đại linh sư, ta chỉ đợi cơ hội đến là có thể Trúc Cơ rồi.” Nàng cười híp mắt nhìn Lữ đạo sư hoàn hồn trước tiên.

Xung quanh nháy mắt yên tĩnh, bầu không khí ngưng trọng, tựa như ngưng đọng lại vậy, lờ mờ chỉ có tiếng xào xạc của tiếng gió nhẹ phất qua lá cây truyến đến… 

Phượng Cửu nhìn các học tử ai nấy đều trợn tròn mắt, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, vô tội nói: “Ta đã nói rồi! Rất không tiện nói, sợ đả kích mọi người, quả thật.”

Mọi người mở miệng, nửa ngày sau cũng không nói ra lời. Quả đúng là bị đả kích, bọn họ giống như Lữ đạo sư đã nói, đều là con cháu các gia tộc làm điểm tựa bồi dưỡng, nhưng so với tên biến thái này quả thực không sao so sánh được.

Thần sắc Diệp Tinh cổ quái nhìn Phượng Cửu, thì ra lúc đó trên phố Phượng Cửu nhường nàng, nàng còn tưởng rằng Phượng Cửu không phải đối thủ của nàng, không ngờ nàng đã là tu sĩ đỉnh cao đại linh sư. 

Đỉnh cao đại linh sư chỉ thiếu một bước là vào Trúc Cơ, kỳ thực thực lực của bọn họ không thể so được, nhìn ra cả học tử thiên phẩm của học viện cũng không có ai đạt đến đỉnh cao đại linh sư.

Lúc này nàng cuối cùng cũng biết vì sao phó viện nghĩ trăm phương ngàn kế đưa nàng từ Đan viện qua đây.

Không chỉ có nàng, ngay cả Lữ đạo sư cùng các học tử khác sau khi nghe thấy lời của Phượng Cửu, rốt cuộc cũng biết vì sao phó viện ưu đãi với nàng như vậy, thực lực như thế, thiên phú như vậy, quả thực không phải quan trọng bồi dưỡng. 

Nói không chừng tương lai còn có cơ hội tranh Tiềm Long bảng của các học viện, để mọi người trong học viện Tinh Vân bộc lộ tài năng!

Nghĩ đến điều này, hô hấp của mọi người không khỏi nặng nề.

Thân là mầm móng học tử của học viện Tinh Vân, đương nhiên biết chuyện Tiềm Long bảng, lần trước học tử bước vào Tầm Long bảng Tinh Vân cũng không có, nhưng nếu như lần kế tiếp… 

Ánh mắt mọi người không khỏi rơi trên người thiếu niên thanh y kia, nếu như là hắn, liệu có thể thật sự có có khả năng hay không? Nhưng hắn lại là học tử mới vào, lẽ nào thật sự có năng lực tranh đoạt Tầm Long bảng?

Nghĩ vậy thẩn sắc mọi người khác nhau, nói cho cùng chính là không tin người tên Phượng Cửu này thật sự có thực lực đó.

“Nào, Phượng Cửu, trò đoán thuộc tính ngũ hành trong cơ thể đi.” Lữ đạo sư khó khắn lắm mới hoàn hồn được, vẫy tay ra hiệu nàng đi qua. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.