Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 24: mĩ nữ từ dị vực tới





Đem toàn bộ tài vật thu được trong nhà thôn trưởng đặt trước mặt phu thê Đinh Nhị Oa, Đinh Lỗi lại đi ra ngoài thôn. Khi đi ngang qua nhà Thiến nhi, hắn nhìn lại cánh cửa kia một lần cuối cùng. Quan tài đã được chuyển tới, còn đang thu liễm thi thể Thiến nhi. Toàn bộ cửa sổ những nhà xung quanh đều đóng chặt lại, từng đạo ánh mắt sợ hãi đang cẩn thận nhìn sang bên này.

Trong nội tâm Đinh Lỗi càng thêm bi thương, đang định cất bước chợt nghe vu bà vừa khép lại quan tài cho Thiến nhi thở dài:

- Đây là số mạng ý thật khó cãi, số mạng đã nhất định.

Mạng?

Bàn tay nắm yêu đao của Đinh Lỗi bỗng dưng căng thẳng, sau đó hắn càng bước nhanh hơn.

- Cả đời này của Thiến nhi chẳng lẽ nhất định phải hồng nhan bạc mệnh? Không, ta không tin mạng!

- Ý trời? Nếu thật sự là như thế, lão thiên kia đối đãi với người không khỏi quá mức bất công.

- Đây là không công chính! Thân quản sự cùng Đinh Phụng chẳng qua chỉ là chó săn, do Thượng Quan gia làm giàu bất nhân, giữ lại cũng chỉ tai họa nhân gian!

Cỗ lệ khí sát niệm trong lồng ngực của hắn, còn có cỗ xúc động muốn nhắm người mà nuốt càng thêm sôi trào kích động. Trái tim hắn nhảy lên mãnh liệt, phảng phất như tùy thời có thể vỡ ra.

Theo con đường lớn trước mắt không biết đã đi được bao lâu, xa xa liền trông thấy trang viên lớn của Thượng Quan gia phía trước. Nhưng vừa mới nhích tới gần, liền có mười mấy tên sai nha vây quanh tới.

- Người này chính là Đinh Lỗi! Bắt hắn cho ta, chết sống bất luận!

Trong nháy mắt lời kia vừa rơi xuống, liền có hai mươi mũi tên đồng loạt bắn tới. Đinh Lỗi chỉ ngăn cản được mười mấy mũi tên, sau đó cánh tay cùng ngực đều bị trúng tên. Giờ khắc này ở trước mắt hắn hai mươi tên cung thủ lại kéo cung lần nữa, trong đầu Đinh Lỗi nhất thời tràn ngập vẻ trống rỗng.

- Chẳng lẽ hôm nay Đinh Lỗi này phải chết yểu thế sao? Không được! Thù lớn của ta còn chưa trả, há có thể nhận thua mà chết?

Một cỗ sát khí hung lệ chợt nổ ra trong đầu Đinh Lỗi, hơn hai mươi mũi tên bắn tới phảng phất như bị một cỗ lực lượng dẫn dắt xẹt qua bên người hắn.

Bản thân Đinh Lỗi cũng không nghĩ tới dị trạng này, cả người nhanh như báo săn xông vào bên trong trận hình của mấy tên lính đang thất thố. Yêu đao phát ra ánh sáng rét lạnh, đem tên sai nha mặc trang phục đầu lĩnh một đao chém chết.

- Cho dù số mạng đã nhất định buộc ta phải chết, ta cũng phải kéo theo toàn tộc Thượng Quan gia cùng đi theo ta!

Đinh Lỗi lại xông vào đám người, liền giết tán mười mấy tên lính kia. Sau đó cũng không để ý tới bọn hắn, trực tiếp phóng vào tường cao trang viên, chạy thẳng vào trong viện, gặp người liền chém, gặp người liền giết.

Cũng không biết thanh đao trong tay vung lên bao nhiêu lần, rốt cục khi Đinh Lỗi dừng lại thân hình, trong trang viên đều là ngọn lửa bốc cao đầy trời, thi thể tràn đầy đình viện. Mà bên hông hắn mang theo vài thanh yêu đao, đều đã bị sứt mẻ, hắn nhìn khắp bốn phía, chung quanh không còn người nào.

Lẽ ra giờ phút này đại thù của Đinh Lỗi đã được báo, phải có cảm giác vô cùng sung sướng, nhưng khi nhớ tới thi thể lạnh như băng của Thiến nhi, cùng với bản thân mình ngày hôm nay không thể không vong mạng thiên nhai, nỗi bi phẫn trong lòng hắn không hề sút giảm.

Đinh Lỗi cầm lên một mảnh vải từ xiêm y người chết, chấm máu chảy dưới đất, viết lên vách tường dòng chữ: "Kẻ giết người là Đinh Lỗi", sau đó vẫn cảm giác trong lòng vô cùng tức giận, liền liên tục viết thêm bảy chữ "Hận" lại thêm bảy chữ "Sát", xem như phát tiết sát niệm hận ý vô tận trong nội tâm của hắn.

- Tuy Thượng Quan gia gây họa, nhưng cái chết của Thiến nhi chỉ trách thiên ý trêu người!

Nghĩ tới đây, Đinh Lỗi bỗng dưng dùng yêu đao trong tay chỉ lên bầu trời:

- Thiên nếu muốn đùa ta, ta liền đem thiên chém vỡ! Từ nay về sau, Nhạc Vũ này sống chết nắm trong tay, biến hóa tùy tâm. Địa không thể chôn! Thiên không thể sát! Lần này mạng chỉ do ta, không còn do trời!

Lời vừa rơi xuống, thiên địa chợt nổi lên sấm sét vang dội, mây đen che lấp mặt trời! Mà Đinh Lỗi đứng bên trong viện, đột nhiên giật mình ngẩn ra.

Vì sao mình lại biết chữ, còn Nhạc Vũ là ai?

Bên trong Quan Vân Điện Thủy Hàn Phong, sáu tu sĩ Nguyên Anh cảnh sắc mặt xanh mét. Bên trong thủy kính trước mặt, hiện lên hết thảy những gì Nhạc Vũ đã kinh nghiệm trải qua.

Bảy chữ "Hận" được viết bằng máu tươi, hiện lên thật rõ ràng bên trong kính. Khi Nhạc Vũ hóa thân Đinh Lỗi dùng yêu đao chỉ lên bầu trời, nói ra câu: "Thiên nếu muốn đùa ta, ta liền đem thiên chém vỡ", thủy kính nhất thời đung đưa thật kịch liệt. Mà sắc mặt sáu tu sĩ Nguyên Anh cảnh đều khẽ biến. Theo ý nghĩ vô cùng mãnh liệt kia, cả ảo cảnh cũng đã dao động dữ dội, cho dù sáu người họ đã vận dụng toàn lực thúc đẩy linh trận, cũng chỉ có thể miễn cưỡng trấn áp, không làm linh trận bị hỏng mất mà thôi.

- Sống chết trong tay, biến hóa tùy tâm, địa không thể chôn! Trời không thể sát! Mạng chỉ do ta, không do trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ở bên cạnh đại trận, Diệp Tri Thu ngồi xếp bằng bàng quan nhìn vào, chợt lẩm bẩm, sau đó dị quang thoáng hiện trong mắt:

- Nhạc sư điệt thật hào khí! Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể trường sinh!

- Hắc hắc! Hài tử này, trời sinh nên tu đạo thật đúng.

Lý Vô Đạo lúc này cũng chợt than thở:

- Mạng ta không do trời! Lúc ta còn trẻ tuổi chỉ sợ không có được hào khí này.

- Hai người các ngươi! Lại còn lòng thanh thản ở đó nói chuyện? Còn không mau tới đây hỗ trợ?

Cung Trí không nhịn được gầm lên một tiếng, Lý Vô Đạo cùng Diệp Tri Thu đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ gia nhập vào bên trong linh trận. Bắt đầu trợ thủ trấn áp ý thức muốn phá trận thoát ra ngoài của Nhạc Vũ.

Khi ảo cảnh từ từ ổn định, mấy người đang chủ trì trận pháp đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải tu vi hôm nay của họ đã sớm không còn sợ thời tiết, giờ phút này nhất định tuôn đầy mồ hôi lạnh.

- Đây đã là lần thứ hai mươi hai diệt cả nhà người ta, sát tâm của tiểu tử này đúng thật là quá nặng.

Mạc Quân thở dài một tiếng, sau đó chợt nghe Đoan Mộc Hàn cười khúc khích, dựng ngón tay nói:

- Sư thúc tổ, hẳn phải là lần thứ hai mươi bảy mới đúng. Ngoài ra còn có hai lần dù chưa thành công nhưng cũng đã đại khai sát giới.

Mạc Quân trợn mắt nhìn nàng, cũng không phản bác. Chẳng qua đưa mắt nhìn vào trong thủy kính, nhìn vào vẻ mặt mờ mịt của Nhạc Vũ vẫn còn chưa khôi phục lại.

- Vốn dự định để cho hắn bị quan sai bắt, sau đó kinh nghiệm mười năm tai ương lao ngục. Nhưng hiện tại lại xuất hiện biến cố, bây giờ phải làm sao?

- Còn có thể làm sao? Ta và ngươi tuy hai lần liên tục dùng pháp lực trấn áp, nhưng hài tử kia đều có thể dùng ý niệm tránh thoát. Tru diệt hết mấy tên lính kia, khiến cho tình hình sau đó hoàn toàn thoát khỏi khống chế của chúng ta. Ảo cảnh này dù sao cũng phát sinh trong đầu hắn, mặc dù mấy người chúng ta hợp lực, cũng thật khó chân chính trấn áp.

Cung Trí cau mày thở dài nói:

- Tính tình của hắn cùng người thật thật quá khác xa! Năm đó ta xuyên qua hư không du lịch hồng hoang chư giới, Đinh Lỗi gặp phải chuyện này là ta tận mắt nhìn thấy. Nhưng người kia tuy có chút huyết tính, nhưng tính tình dù sao cũng bình thản, lúc ấy lại chịu ngoan ngoãn đi theo sai nha, đổi lại Vũ nhi, tình hình lại hoàn toàn khác hẳn. Chúng ta cho hắn hóa thân thành Đinh Lỗi, kinh nghiệm cuộc đời của người trong ảo cảnh, xem như lịch lãm đạo tâm mà thôi, không ngờ kết cục cuối cùng lại như thế.

- Nếu không phải có tính tình như vậy, năm đó khi hắn còn chưa vào Quảng Lăng Tông, liền làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy. Tính tình Vũ nhi không thích bị người định đoạt, tính nết cương liệt, chỉ từ những lời nói vừa rồi liền biết rõ ràng. Tình hình đồng dạng Đinh Lỗi thực sự lại chịu đựng, Vũ nhi thì rút đao khiêu chiến. Làm sao chịu nổi chuyện bọn đạo chích kia giẫm lên trên đầu mình? Trời sinh hắn cũng không phải người chịu vâng theo số mạng!

Nông Dịch Sơn vuốt râu, vẻ mặt buồn rầu:

- Thật ra đây cũng là chuyện tốt. Vô Đạo nói không sai, hài tử này đích thật là nhân tài tu chân. Thật ra đạo tâm của hắn cũng không còn cần ma luyện, đã đủ đối kháng bất kỳ tâm kiếp nào.

- Vực Ngoại Thiên Ma mạnh mẽ chư vị đâu phải không có kinh nghiệm? Hôm nay tuy Vũ nhi biểu hiện không tệ, ngày sau khả năng độ kiếp càng lớn hơn một phần.

Nói tới đây, Cung Trí hừ lạnh một tiếng:

- Năm đó mấy người bọn ta cũng không phải đều như vậy hay sao? Mấy tháng trước chúng ta không biết tu vi tiến cảnh của hắn nhanh như thế, đã dám cho hắn mạo hiểm một lần. Lần này trước khi độ kiếp Kim Đan, lại cần phải bổ sung lần nữa!

- Lời này của Cung sư huynh thật hợp ý ta! Chẳng qua hài tử kia bên trong ảo cảnh không chịu theo dẫn dắt của chúng ta đi tới, bọn ta cần phải làm sao?

Nghiêm Chân cau mày:

- Nói ra thật xấu hổ, nửa tháng nay kinh nghiệm qua bốn mươi bảy loại ảo cảnh, hôm nay chỉ đạt được hiệu quả quá nhỏ.

Đoan Mộc Hàn nghe vậy cười hì hì nói:

- Cái gì hiệu quả quá nhỏ? Căn bản là không có chút tác dụng!

Lời vừa nói ra, vẻ mặt mấy vị tu sĩ Nguyên Anh đều hiện lên vẻ hổ thẹn. Dù là Lý Vô Đạo cũng phải nhếch môi ngượng ngùng.

Qua một lúc lâu, Nông Dịch Sơn rốt cục mở miệng thăm dò:

- Chư vị sư thúc, với tính tình của Vũ nhi, chỉ sợ thế gian thái bình không dung nổi hắn. Nhất định phải giết người phóng hỏa, đi theo con đường giết chóc nghịch phản. Sao chúng ta không thử thay đổi hoàn cảnh một chút?

Mấy người Cung Trí nhất thời lộ ra ý mừng, ánh mắt phát sáng. Chỉ nghe Xương Băng Hồng lại lạnh lùng nói:

- Còn có mười bảy lần! Nếu còn có chuyện tránh thoát sự khống chế của ta và ngươi, mặc dù có thêm Diệp sư điệt cùng Lý sư điệt tương trợ, nhiều nhất chỉ có thể làm thêm được mười bảy lần mà thôi. Với lực lượng của Vũ nhi, lúc nào cũng có thể khôi phục thanh tỉnh, tránh thoát Cửu Thiên Thập Địa Huyễn Linh đại trận này.

Bên trong Quan Vân Điện nhất thời vắng lặng.

Giờ phút này Nhạc Vũ không hề hay biết phiền não của những người bên ngoài, hắn chỉ cảm thấy ý thức của mình thật hỗn loạn, trong đầu không ngừng chuyển đổi vô số hình ảnh. Phảng phất như trong nháy mắt đã trải qua vô số kiếp người, có khi sinh trong nhà giàu có, có khi lại nghèo hèn, có khi là thân nam tử, có lúc lại là nữ tử cùng hài tử.

Theo thời gian trôi qua, ý phẫn uất tích lũy trong lòng Nhạc Vũ cũng càng ngày càng khó có thể phát tiết. Thật sự vô cùng khó chịu, hắn không ngừng giằng co, chỉ muốn tránh thoát tòa lao lung này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.