Phiêu Lưu Vào Mỏ Than Aberfoyle

Chương 38




Đi đường cả hai ở trong xe đều tức giận không nói lời nào.

Lâm Kiệt đem A Trữ thẳng về nhà, rồi đưa hắn thẳng vào giường trong phòng ngủ.

“Anh định làm gì!” Đường Tổ Trữ giận dữ hét.

“Tôi mới muốn hỏi cậu định làm gì!” Lâm Kiệt tức đến tái mặt.”Cậu dám để người khác ngoài tôi chạm vào cậu!”

“Chẳng phải anh cũng thế sao!”

“Tôi có điểm nào giống cậu chứ? Tôi cũng đâu sờ lại! Nhưng cậu thì có! Cậu còn ôm! Cậu cho rằng tôi chết rồi sao? ! HẢ?”

Hai người gầm lên giận dữ, mắt đều đỏ.

“Nhìn thấy người ta ưa nhìn liền dính vào đồ háo sắc!” Đường Tổ Trữ bắt một cái gối ném vào Lâm Kiệt.

“Cậu muốn làm rõ ràng! Tôi không dính vào hắn, là hắn tự đến sán lại tôi!” Lâm Kiệt tiếp cái gối bực tức quăng trở lại.

“Nhưng anh còn không đẩy hắn ra! Còn để hắn làm tổ vào trong lòng anh! Đó là vị trí của tôi! Của tôi!”

Cơn tức của Lâm Kiệt chỉ vì câu nói “Của tôi!” mà hoàn toàn tiêu tan. Một chút vui sướng một chút tràn ngập, A Trữ đối với gã có ý muốn chiếm giữ! Thế này có nghĩa là gì? Thế này có nghĩa là gì!

“Lâm Kiêt đáng chết! Anh được! Trước mặt tôi mà anh liếc mắt đưa tình với tên cà lăm kia, anh mới là kẻ coi tôi đã chết! Lâm Kiệt đáng chết! Lâm Kiệt phóng túng! Lâm Kiệt háo sắc!”

Đường Tổ Trữ càng mắng càng thấy tủi thân, hắn cũng chưa muốn tìm phụ nữ, cảm thấy được Lâm Kiệt chăm sóc như vậy cả đời cũng thật sung sướng, nhưng Tử Lâm Kiệt trước mặt hắn lại giở trò vượt tường. Hắn lẽ nào cũng không có quyền lợi phản kháng? Hốc mắt còn bởi khó chịu mà đỏ, thật là! Mẹ nó chứ chẳng nhẽ sẽ trở thành đồ đàn bà sao? Làm lẽ gì mà hắn phải chịu kìm nén cảm giác muốn khóc? Thực oan ức đến chết!

Lâm Kiệt nhào tới gắt gao ôm Đường Tổ Trữ.

“Trước tiên nói cho anh biết đi, em thích anh.” Lâm Kiệt dụ dỗ A Trữ. Gã biết A Trữ nhất định yêu gã, nếu không sẽ không có ham muốn chiếm giữ vớ gã, nên gã muốn nghe A Trữ nói ra.

“Tôi không cần! Tại sao tôi phải nói tôi thích anh cho anh nghe? Tôi không thích anh!” Đường Tổ Trữ bĩu môi chọc tức.

Lâm Kiệt ôm lấy gương mặt Đường Tổ Trữ muốn hôn lên môi hắn.

Đường Tổ Trữ giãy dụa.

“Anh không cần hôn tôi! Đi mà hôn cái tên cà lăm kia! Tôi không bao giờ … cần ở chung một chỗ với anh nữa! Tôi không bao giờ … phải thích anh!”

Những lời này của Đường Tổ Trữ khiến tâm tư Lâm Kiệt khó chịu.

“A Trữ!”

Lâm Kiệt cưỡng ép A Trữ, mạnh bạo hôn hắn. Đường Tổ Trữ lòng tràn đầy bực bội mà kháng cự.

Lần này, nụ hôn của Lâm Kiệt, một chút cũng không mê hoặc được trái tim của Đường Tổ Trữ.

Đường Tổ Trữ buông lỏng không giãy dụa, tuyệt không đáp lại bằng cách phản kháng tiêu cực, ngoan ngõan để cho Lâm Kiệt ôm, cũng không nhúc nhích.

Căn bản Lâm Kiệt không dự đóan được A Trữ sẽ có phản ứng lớn như vậy, biết A Trữ phản úng kịch liệt như thế, nhất định là tình cảm đối với gã rất sâu đậm, điều này làm cho Lâm Kiệt vui sướng không thôi, nhưng mà bộ dáng A Trữ mất hứng như kia, lại khiến bản thân gã cũng khó chịu theo.

“Anh biết em thích anh, nói cho anh biết, được không?” Lâm Kiệt nhẹ nhàng dỗ dành .

Đường Tổ Trữ một chữ cũng không muốn nói.

Hừ! Tử Lâm Kiệt! Sẽ chiến tranh lạnh với anh! Quán triệt đến cùng!

“A Trữ, không cần tra tấn anh.” A Trữ không nói với gã, Lâm Kiệt cảm thấy lòng đau đớn đầy khó chịu .

Bình thường Lâm Kiệt không để ý đến cơn tức của A Trữ, dù sao bình thường chỉ cần qua mấy phút A Trữ lại gần gã, nhưng hôm nay gã không thể để mặc A Trữ. A trữ hôm nay khác thường gay gắt, bản thân Lâm Kiệt cũng chưa từng khó chịu như vậy.

Nhưng sự khó chịu Lâm Kiệt, A Trữ còn đang tức giận, sao có thể cảm nhận được. A Trữ vẫn là không nói lời nào.

“A Trữ, anh yêu em.”

Những lời này thật khiến Đường Tổ Trữ bạo phát.

“Yêu cái rắm! Anh yêu tôi mà còn cùng thằng khác quấn lấy nhau? Định lừa ai a? Tôi ngu ngốc, nhưng không phải kẻ mù!”

“Anh yêu em.”

“Anh mới không thương tôi! Anh từ đầu tới cuối đều là đùa giỡn tôi!” Đường Tổ Trữ tức giận lấy tay đánh Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt cũng không phản kháng, chỉ gắt gao ôm lấy Đường Tổ Trữ.

“Anh yêu em.”

“Anh còn nói! Anh còn dám nói!” Đường Tổ Trữ càng đánh càng hăng, tuy rằng trong lòng bắt đầu mềm yếu.

“Anh yêu em.”

“Là ai nói, làm đàn ông thì đừng đem những lời này lời kia để ngoài miệng?”

“Anh yêu em.” Lâm Kiệt càng kiên định nói, tim càng đau liên tiếp, bởi vì tình yêu kia tự như không thể truyền đến tâm A Trữ.

Đường Tổ Trữ không sức phản bác, im lặng.

“Nói cho anh biết em yêu anh, anh sẽ nói với em nguyên nhân anh không thể đẩy tên cà lăm kia ra, là do có nỗi khổ tâm. . . . . .”

Gì? Có nỗi khổ tâm? Đường Tổ Trữ đáy lòng tò mò ngửng đầu lên.

“Khổ tâm chuyện gì?”

“Em vẫn không nói em yêu anh.”

“Tôi không muốn nói dối. . . . . .” Đường Tổ Trữ rầu rĩ đáp. Hắn mới không biết bản thân yêu Lâm Kiệt, cho nên nếu nói yêu thương với Lâm Kiệt, đúng là nói dối thôi.

Nhưng tiểu ngu ngốc này, vừa nãy rõ ràng vì ghen tị mới có thể phát hỏa lớn như vậy. . . . . .

Vẫn nghĩ rằng A Trữ yêu gã, nên khi Lâm Kiệt nghe được câu nói vừa rồi, như bị một chậu nước lạnh tạt vào đầu, tâm tư đều lạnh lẽo, tim đau thắt trầm trọng. . . . . .

Tiểu ngu ngốc này quả thật không hiểu thế nào là nói dối. . . . . . Chẳng lẽ căn bản không phải A Trữ ghen? Hóa ra hết thảy đều là do bản thân trong lòng tự đa tình. Lần đầu tiên trong đời, Lâm Kiệt muốn bật khóc thật lớn đến 囧囧. Đành phải tự giễu mà miễn cưỡng cười vui : “Không muốn nói coi như xong, tôi đây cũng không nói. Huề nhau. Cậu đã không thương tôi, ” Lâm Kiệt buông cánh tay A Trữ ra, rời khỏi A Trữ qua một bên giường, thản nhiên, bình tĩnh mà tiếp: “Cậu trở về đi. Tôi sẽ không bao giờ … bắt cậu nhận tình yêu của tôi.”

Đột nhiên trong lòng A Trữ hoảng sợ. Tử Lâm Kiệt không thương hắn sao? Vừa rồi rõ ràng nói thương hắn mà. . . . . .

“Cậu đi nhanh đi.”

Tử Lâm Kiệt đuổi hắn? Tử Lâm Kiệt mà lại đuổi hắn? Thật là khổ sở. . . . . .

Đường Tổ Trữ sững sờ tại chỗ, nước mắt bất tri bất giác liền rớt xuống.

Lâm Kiệt thầm nghĩ muốn khiến Đường Tổ Trữ đi thật nhanh, bởi vì gã thật sự rất muốn bản thân chạy mau tới chỗ khác, một mình làm khó chịu tiêu tan, ánh mắt chua xót không muốn khóc trước mặt A Trữ. Nhưng đợi nửa ngày, Đường Tổ Trữ một chút chuyển động cũng không có, ngược lại còn khiến Lâm Kiệt nghe thấy âm thanh nức nở.

Lâm Kiệt nhìn về phía Đường Tổ Trữ, ác thanh ác khí hỏi: “Cậu khóc cái gì? Người nên khóc phải là tôi chứ? Tôi yêu cậu nhưng cậu lại không thương tôi, rốt cuộc là ai có quyền thương tâm a?”

“Anh đuổi tôi đi?”

“Cậu không thương tôi, tôi cần gì phải giữ cậu lại, để khiến bản thân mất mặt?”

“Đối với anh tôi không muốn rời khỏi.” Đường Tổ Trữ liền nói.

“Vậy rốt cuộc cậu có yêu tôi hay không?” Lâm Kiệt tức giận hét.

“Là đàn ông việc gì phải so đo chuyện nói ngoài miệng?” Đường Tổ Trữ bị quát, ngập ngừng đáp.

A Trữ đáng chết, cái gì tốt không học? Cậu lại cố tình đi học lời nói của tôi! Lâm Kiệt tức đến buồn cười.

“Tôi cố tình so đo đấy, tôi chính là cái loại biến thái đáng chết hẹp hòi khoan dung. Cậu không nói vậy xin cứ tự nhiên đi.”

“Tử Lâm Kiệt!”

Đường Tổ Trữ quay người nhào đến lâm Kiệt, dùng sức lớn nhất đè nặng Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt lạnh nhạt bảo: “Nếu cậu không yêu tôi, cũng đừng tiếp tục trêu chọc tôi.”

“Tôi không muốn rời xa anh. Tôi cũng không cho phép anh rời xa tôi. . . . . .” Đường Tổ Trữ bắt đầu ý thức được hai câu hắn vừa nói có nghĩa là gì. . . . . . Hắn không rời khỏi người đàn ông này. . . . . . Không – ly khai. . . . . . Rốt cuộc từ khi nào đã bắt đầu biến thành như vậy . . . . . .

“Cậu đến cùng có phải đàn ông hay không? Yêu không yêu nói một câu!” Lâm Kiệt bị tên ngu ngốc này tra tấn đến hét giận. Không – ly khai gã. . . . . . Tên ngốc này chính là yêu gã nhưng lại nghĩ bản thân không thương gã! Chẳng lẽ hắn còn không biết tình cảm của hắn đối với gã?

Mặc kệ yêu hay không, Đường Tổ Trữ quả thật nhận thức được một chuyện thật: bản thân căn bản không muốn rời khỏi lâm Kiệt . . . . . . Bởi vì nghĩ đến phải tách khỏi Lâm Kiệt, hắn sẽ không có biện pháp đành thừa nhận ý tưởng kia khiến hắn rất đau lòng.

“Được rồi! Yêu vậy! Tôi yêu anh vậy!”

Lâm Kiệt lên mặt, trừng mắt nhìn Đường Tổ Trữ rất lâu.

“Cậu ở đây chiếu lệ tôi sao?” Âm trầm hỏi.

“Ai chiếu lệ anh ? Tôi không ly khai anh! Đều là đồ biến thái anh hại tôi thành biến thái giống vậy! Anh phải chịu trách nhiệm!” Đường Tổ Trữ tức đến gào ra tiếng lòng.

Lâm Kiệt cố sức đẩy Đường Tổ Trữ trên người ra, lủi đứng dậy, còn đem A Trữ đang nằm kéo đến, túm kẻ say rượu đến mềm chân A Trữ đem ra ngoài cửa, đè nén sự đau lòng rồi gầm nhẹ : “Cậu đi đi! Khi nào hiểu rõ tình cảm đối với tôi, nói lại cho tôi biết. Câu trả lời vội vàng kia của cậu, tôi không nhận. Cậu đi đi!”

Đem A Trữ để ngoài cửa, liền đóng cửa lại.

Đường Tổ Trữ ngã trên hành lang, không thể tin nổi nhìn theo cánh cửa đóng lại, nước mắt lập tức trào ra.

——— —————— ———–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.