Phiêu Lưu Vào Mỏ Than Aberfoyle

Chương 34




“Không nghĩ tới Quý Mạt nhậm chức trong mười năm, lén cấu kết với một đám quan viên này, ngân lượng tham ô nhận hối lộ có thể so với chi phí trong hoàng cung, quả nhiên là đáng giận đến cực điểm…” Ánh nến sáng ngời, Quân Mặc Hàn ánh mắt âm lãnh, tay phải nắm chặt sổ sách, thịnh nộ không thôi.

“Có chứng cứ này trong tay, Quý Mạt cũng đừng mơ tưởng chống chế.” Lục Ngưng Nhiên tiếp nhận sổ sách từ tay Quân Mặc Hàn, cẩn thận nhìn số lượng bên trong, “Không nghĩ tới Lý Bá Thiên này cư nhiên có thể một tay che trời, bên trong ngân lượng được hối lộ một nửa đều bị Lý Bá Thiên chiếm làm của riêng.”

“Hừ, đều đáng chết.” Quân Mặc Hàn phẫn nộ không thôi, hắn biết mỗi triều đại đều có tham quan ô lại, nhưng không nghĩ tới dưới sự thống trị của hắn, cư nhiên to gan lớn mật như thế, vì lợi ích mà bị làm cho mê muội.

“Hiện tại chúng ta nên xử trí như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, thấy khuôn mặt ôn nhuận lúc trước giờ phút này trở nên lãnh liệt. Ở trong lòng hắn chỉ sợ là đối với quan viên ỷ thế hiếp người thống hận không thôi.

“Đã có chứng cứ, ta đã phái Lâm Tiêu điều tra rõ, tin tưởng ngày mai sẽ có kết quả.” Quân Mặc Hàn ngước mắt, chống lại đôi mắt lạnh nhạt của Lục Ngưng Nhiên, tức giận bình phục rất nhiều, trả lời.

“Việc này nhất định phải gióng trống khua chiêng, giết một người răn trăm người.” Lục Ngưng Nhiên nhìn sắc mặt hòa hoãn của Quân Mặc Hàn, đối với tham quan nhất định phải nghiêm trị không tha.

Hôm sau, Lâm Tiêu hồi bẩm, tra ra đủ việc xấu của Qúy Mạt, còn có việc xấu hắn cùng Lý Bá Thiên cấu kết với nhau. Còn Lý Bá Thiên càng khi nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm. Quân Mặc Hàn tức giận vô cùng, tức khắc truyền chỉ, đem Qúy Mạt cùng Lý Bá Thiên nhốt vào thiên lao, tịch thu toàn bộ tài sản, quan viên liên lụy cũng tra xét kỹ càng.

Việc này vừa công bố, cả nước cao thấp đều biết, đương kim Hoàng Thượng cải trang vi hành, tra xét tri phủ Vân Châu. Bá vương Vân Châu cũng bị đem ra công lý, làm vui lòng người, mà quan viên dính dáng đều sợ hãi, việc này cùng bản thân không thoát khỏi liên quan, sợ mình bị liên lụy.

Trong ba ngày, Quân Mặc Hàn đã một lần nữa ủy nhiệm tri phủ mới tiếp nhận vị trí của Qúy Mạt, tịch thu toàn bộ gia sản của Lý Bá Thiên, nhốt vào thiên lao, sau đó xử trảm. Còn Quý Mạt vì có quan hệ với Quý Như Phong, giam cầm cả đời, chết già trong ngục.

Ban đêm, Lục Ngưng Nhiên một thân bạch y, tóc đen thả dài giữa lưng, một tay cầm vò rượu, cùng Quý Như Phong nhìn nhau cười. Hai vò rượu chạm vào nhau, Lục Ngưng Nhiên ngửa cổ, uống rượu.

Trong nháy mắt dưới chân bọn họ đã có nhiều vò rượu không, Lục Ngưng Nhiên vẫn có hứng thú, nhìn nam tử trước mặt xiên xiên vẹo vẹo. Quý Như Phong lại ngàn chén không say, thanh tỉnh cầm vò rượu, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Ngươi say.” Nhàn nhạt nói.

Lục Ngưng Nhiên đong đưa thân thể, đi về phía trước một bước, đối diện đôi mắt của Quý Như Phong, hơi thở mang theo hương rượu phun bên tai Quý Như Phong, chỉ thấy nàng một tay cầm vò rượu, một tay túm vạt áo của Quý Như Phong, hung tợn quát, “Ngươi nói ai say?”

“Ngươi…” Quý Như Phong nhìn Lục Ngưng Nhiên hai gò má đỏ ửng, hai tròng mắt mê ly, chu môi đỏ mọng, bộ dáng xinh đẹp, trong lòng rung động không thôi, hơi nghiêng về phía trước, xẹt qua bên tai nàng, ẩn ẩn trả lời.

“Lớn mật! Dám nói ta say!” Lục Ngưng Nhiên ý thức có chút mơ hồ, hít cái mũi, ngửi được mùi hoa lan thơm ngát trên người Quý Như Phong, tựa hồ có tác dụng an thần, kéo vạt áo của hắn, tiện đà quát, “Còn dám nói ta say, tin hay không lão nương bạo ngươi ở đây?” Nói xong, vứt bỏ vò rượu trong tay, xé rách ngoại bào của Quý Như Phong.

Quý Như Phong nhìn vẻ mặt quật cường của Lục Ngưng Nhiên, còn có hành động của nàng, không khỏi cười mỉm, hết sức xinh đẹp. Hắn không ngăn cản, tùy ý cho nàng lôi kéo, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

Trong khách điếm, Quân Mặc Hàn vùi đầu phê duyệt tấu chương, trong lòng tuy rằng đối với Lục Ngưng Nhiên lo lắng, nhưng chuyện quốc gia đại sự hắn cũng không thể mặc kệ, đành phải phái người âm thầm bảo hộ.

Lý Đức Phúc nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Quân Mặc Hàn, dè dặt cẩn trọng mở miệng, “Hoàng Thượng, thị vệ bảo hộ Hoàng hậu nương nương vừa bẩm báo, Hoàng hậu nương nương nàng…”

“Như thế nào?” Quân Mặc Hàn tiếp tục vung ngự bút trong tay, ngước mắt, liếc nhìn Lý Đức Phúc, nhìn hắn lộ vẻ khó xử, chậm rãi hỏi.

“Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương đang cùng Quý thiếu gia đấu rượu.” Lý Đức Phúc tận lực hạ thấp thanh âm trả lời, trong lòng tất nhiên là khiếp sợ không thôi, không biết Hoàng Thượng biết, hậu quả sẽ thế nào?

“Sau đó?” Quân Mặc Hàn tiện đà hỏi, nhưng không đình chỉ động tác.

“Hoàng hậu nương nương kéo quần áo của Quý thiếu gia, sau đó kiêu ngạo rống to…” Lý Đức Phúc tạm dừng, cẩn thận quan sát thần sắc Quân Mặc Hàn.

“Rống cái gì?” Quân Mặc Hàn trong lòng có cảm giác không ổn, trên mặt lại như cũ lạnh nhạt tự nhiên.

“Hoàng hậu nương nương quát, tin hay không lão nương bạo ngươi ở đây!” Lý Đức Phúc tận lực học theo thanh âm của Lục Ngưng Nhiên trả lời.

Cùng lúc đó chỉ thấy một trận gió thổi qua đã không thấy bóng dáng Quân Mặc Hàn.

Lục Ngưng Nhiên đã say không nhẹ nên chỉ có thể dựa vào lý trí còn sót lại, cảm giác được trên người Quý Như Phong tản ra hơi thở độc hữu. Loại hơi thở này như có ma lực, hấp dẫn nàng tiếp tục tới gần, thô lỗ xé rách y bào của Quý Như Phong, trường bào màu đỏ ở không trung tung bay, nhanh nhẹn hạ xuống. Quý Như Phong cười dịu dàng, mà đai lưng không biết khi nào đã bị Lục Ngưng Nhiên cởi bỏ, áo trong mở ra, vòm ngực rắn chắc của nam tử bại lộ dưới ánh trăng, càng thêm mê người.

Lục Ngưng Nhiên hồn nhiên không biết, chỉ dựa theo ý nghĩ trong lòng, muốn dựa vào càng gần, nhào về phía trước, kéo áo hắn ra, hai tay đặt lên giữa lưng hắn, đem hai gò má dán lên ngực hắn, thỏa mãn phun mùi rượu, thì thào lẩm bẩm, “Thật thoải mái!”

Quý Như Phong nhìn bộ dáng hưởng thụ của nàng, trong lòng vui mừng, nhưng cũng biết bây giờ nàng say, sợ là sau khi tỉnh lại, cũng không biết mình đã có hành động lớn mật như thế. Nhưng hắn chỉ hi vọng giờ phút này có thể dừng lại, để hắn hưởng thụ cảm giác ở cùng nàng thêm một chút.

Mở hai tay ra, ôm thân ảnh hắn say mê đã lâu, Quý Như Phong đã thỏa mãn. Hắn không biết bản thân vì sao lại say mê nàng như thế, mỗi đêm nằm mơ trong đầu luôn có thân ảnh của nàng, khi gặp lại, nàng bình tĩnh, kiên định, thong dong. Nàng vì cứu hắn mà cố gắng, làm hắn cảm động, làm hắn hãm sâu trong đó. Hắn phát hiện, thì ra lần đầu tiên liều mình cứu giúp nàng, bản thân liền đã đem tâm cho nàng. Không nghĩ tới hắn _ Quý Như Phong tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, lại bại trong tay nữ tử này, nhưng hắn cũng là cam tâm tình nguyện.

Mặc kệ thân phận của nàng, chỉ cần hắn yêu nàng, vậy là đủ.

Một thân ảnh màu đen đột nhiên xâm nhập, Quý Như Phong cười yếu ớt, xoay người một cái, Lục Ngưng Nhiên đã bị hắn ôm vào lòng, nhanh nhẹn phi thân giữa không trung, đưa tay lên, trường bào màu đỏ mặc lại trên người. Quý Như Phong nhìn về nam tử hung mãnh phía trước, chỉ cười không nói.

Chậm rãi rơi xuống đất, nhìn về phía nam tử tuấn lãng phi phàm trước mặt, đôi mắt tràn ngập địch ý, khi nhìn Lục Ngưng Nhiên lại đầy thâm tình.

“Nàng say.” Quý Như Phong nhàn nhạt mở miệng, nói xong liền đưa Lục Ngưng Nhiên cho hắn.

Quân Mặc Hàn căm tức Lục Ngưng Nhiên vô cùng, nữ nhân này lại cùng với nam tử uống rượu, hơn nữa, còn say bất tỉnh nhân sự. Nếu vậy cũng không sao nhưng nàng còn ngã vào lòng hắn ta, thật đáng đánh đòn. Quân Mặc Hàn vừa nghĩ, chân hắn chậm rãi đi về phía trước, không nói một lời, từ trong lòng Quý Như Phong tiếp nhận Lục Ngưng Nhiên.

“Không, không cần.” Lục Ngưng Nhiên gắt gao ôm Quý Như Phong, cọ cọ trong lòng hắn, bất mãn nói nhỏ, không muốn rời đi.

Quân Mặc Hàn sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Lục Ngưng Nhiên, nghĩ: Hắn ta ôm thì được còn ta ôm thì không thỏa mãn được ngươi sao? Nhưng hắn cũng không dám làm nàng bị thương, chỉ có thể cầm lấy hai vai nàng, muốn kéo nàng từ trong lòng Quý Như Phong ra.

Quý Như Phong không nghĩ tới Lục Ngưng Nhiên lại như thế, trong lòng rung động càng thêm mãnh liệt, nhưng cũng tràn đầy cảm động. Chỉ như vậy hắn liền cảm thấy mỹ mãn! Hắn hiểu, nam tử trước mắt mới là hạnh phúc chân chính của nàng, kéo Lục Ngưng Nhiên ra, xoay người, phi thân rời đi, “Chiếu cố tốt nàng.”

Lục Ngưng Nhiên đột nhiên cảm thấy trống rỗng, nhẹ than thở, “Lạnh, lạnh.” Dựa theo hơi ấm, vòng hai tay ra giữa lưng Quân Mặc Hàn, tựa đầu vào lòng hắn, ngủ say.

Quân Mặc Hàn vốn định hung hăng giáo huấn nàng một phen, nhưng khi nhìn đến tình cảnh này, cũng chỉ có thể từ bỏ, cuối cùng không đành lòng ôm nàng rời đi.

“Nóng, nóng quá!” Lục Ngưng Nhiên ở trong lòng Quân Mặc Hàn cực kỳ không an ổn, xé rách quần áo của mình, Quân Mặc Hàn tùy ý nàng ở trong lòng mình giãy dụa, cấp tốc chạy về khách điếm.

Ôm nàng chạy vội vào phòng, đem nàng cẩn thận để lên giường. Khi muốn đứng lên thì hắn bị Lục Ngưng Nhiên kéo lại, ngã xuống bên cạnh nàng. Lục Ngưng Nhiên tứ chi bắt đầu hoạt động, hai chân khoát lên người Quân Mặc Hàn, hai tay ôm lấy giữa lưng hắn, ngâm nga, “Nóng, nóng quá!” Hết sức mị hoặc.

Búi tóc tán loạn, phác tán ở trên giường, mà quần áo không biết khi nào đã bị bản thân kéo mở, lộ ra da thịt trắng nõn, môi đỏ khêu gợi, vươn đầu lưỡi liếm liếm. Quân Mặc Hàn thấy thế, yết hầu căng thẳng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Cúi đầu, hôn lên cánh môi anh đào của nàng, sau đó thở dài thỏa mãn liếm môi nàng. Hắn đem mọi thứ tốt đẹp của nàng hút vào miệng, nụ hôn triền miên mà ôn nhu rồi tiếp tục xuống phía dưới.

“Ừm!” Lục Ngưng Nhiên than nhẹ ra tiếng. Quân Mặc Hàn hít sâu một hơi, nhất thời thanh tỉnh, híp hai tròng mắt lại, nằm nghiêng bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, lẳng lặng nhìn chằm chằm…

Đêm nay lại có thêm vài người mất ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.