Phiền Toái

Chương 8: Đạo trưởng ngạo nghễ




Tin tức kế tiếp phần lớn là chuyện chiến tranh Tây Hạ, ngoại trừ quân lộ Vĩnh Hưng củng cố Hoành Sơn đang nhắm hướng Đông Bắc tới lấy Hạ Châu ra, cũng không có tin tức có giá trị khác. Có điều bởi vì xuất hiện chiến tranh, vốn sương quân làm ruộng điều vào tiếp tế hậu cần, cho nên năm nay sản xuất lương thực giảm bớt không ít, lại thêm tốn hao do lung lạc các bộ tộc Tây Hạ, còn cả dự trữ lương thực trong chiến lược với Liêu, giá lương thực trong nước Tống tăng hai thành.

Tin tức bên Đông Nam nói, nhóm lương thực trồng theo xu hướng đầu tiên theo đường biển vận đến triều Tống, nhóm lương thực này toàn bộ do quan phủ thu mua theo giá thị trường.

Âu Dương nhìn văn kiện trên bàn, mới biết được lượng công việc của Huệ Lan hiện giờ có bao nhiêu. Mỗi điểm báo hoàng gia các châu bình thường là ba ngày, nhiều nhất năm ngày phải truyền tin tức có giá trị ở bản địa đến Dương Bình một lần. Hiện giờ thẩm bản thảo gần trăm điểm, lượng công việc rất lớn. Nên đề bạt một số phóng viên trở thành phó chủ biên, chia sẻ công việc.

Lực ảnh hưởng của báo hoàng gia đã trở thành sách báo quyền uy trong nước Tống. Cũng có thương nhân và quan viên muốn lập tờ báo thứ hai, nhưng đều bị triều đình phủ quyết. Ở quốc nội tạo thành cục diện một nhà độc đại. Âu Dương đang xem, một tên bảo an ở cửa công ty bảo an đi vào nói:

“Đại nhân, huyện nha có người tìm, nói họ Lý, là bạn cũ của ngài.”

“Biết rồi.”

Âu Dương buông bài viết nói với trợ lý:

“Bảo Huệ Lan tỷ ngươi đi làm, còn nữa, cũng nên là lúc đề bạt mấy phó chủ biên rồi. Mọi người công việc rõ ràng. Nhưng tin tức triều đình và nước ngoài vẫn phải do Huệ Lan tiếp nhận. Về phần kinh, thương, nông, y, giải trí, vệ sinh liền do phó chủ biên tiếp nhận.”

“Dạ, đại nhân đi thong thả.”

. . .

“Lý Hán?”

Âu Dương ngẩn người, người này lĩnh danh khâm sai, không phải đi mở trường rồi sao? Sao lại rảnh chạy tới Dương Bình? Phải biết rằng tỉ lệ Dương Bình biết chữ là đứng đầu Đại Tống. Tới Dương Bình mở trường là dệt hoa trên gấm, chứ không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Người này là không việc không lên điện tam bảo mà.

Lý Hán ở trên ghế ung dung nói:

“Sao, ngay cả trà đều không cho uống ngụm nào à?”

“Sao có thể chứ, phòng họp mau pha trà.”

Nha môn mới chức năng nhiều hơn rất nhiều, bao hàm phòng điều giải, phòng họp, phòng thẩm vấn. . .

Trà dâng lên, là trà ngon. Cửa phòng đóng, Lý Hán hớp ngụm trà nói:

“Không tệ, hai mươi xâu một lượng thành trà Hàng Châu thượng đẳng.”

“Không sai.”

Âu Dương khen một câu, thật ra là lá trà gì hắn cũng không biết. Nếu Lý Hán nói phải, thì là phải. Âu Dương hỏi:

“Lão ca là cố ý đến gặp ta à?”

“Không”

Lý Hán để chén trà xuống nói:

“Ta cố ý tới cứu ngươi.”

“Cứu ta?”

Âu Dương khó hiểu.

Lý Hán cười nói:

“Ta đi cả năm tìm được một cao nhân, bói một quẻ thay ngươi, cao nhân nói ngươi chính là hỏa mệnh, hỏa khí quá vượng, năm hiện giờ là năm chí âm, chỉ sợ ngươi có tai ương huyết quang.”

“A.”

Âu Dương mê mang nhìn Lý Hán.

“Muốn giải tai ương huyết quang này, cũng không phải là không có biện pháp. Chỉ có điều. . .”

Lý Hán nói một nửa, bưng trà mở uống, khóe mắt liếc nhìn Âu Dương.

Âu Dương vẫn mê mang:

“. . .”

Lý Hán thấy người này không chịu phối hợp, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

“Cao nhân nói nếu nguyện ý hiến tiền tài, tất có thể nghịch thiên cải mệnh. Tương lai gặp thủy được thủy, gặp hỏa được hỏa, phúc lục song toàn, con cháu đầy đàn, thăng quan tiến chức. . .”

“Ngừng”

Âu Dương dừng lại hỏi:

“Lão ca biết quốc sư Kim quốc là người gì của ta không?”

Lý Hán mê mang lắc đầu:

“Không biết.”

“Là nửa đồ đệ của ta.”

Lý Hán lặng một hồi rồi cười ha hả nói:

“Nhìn ngươi kìa, ta chỉ là đùa một chút, ngươi lại thổi da trâu rồi. Trà này không tệ.”

Âu Dương hỏi:

“Có chuyện ta rất kỳ quái, ngươi không phải khâm sai sao? Vệ đội khâm sai đâu?”

“. . .”

Lý Hán không nói.

Âu Dương đưa tay cào mặt Lý Hán một cái, cũng không phải mặt nạ da người trong truyền thuyết. Nhưng Lý Hán xác thực là khâm sai. Quả thật có vệ đội khâm sai. Việc này báo hoàng gia từng viết.

Lý Hán một chưởng xoá sạch móng vuốt Âu Dương nói:

“Nuôi không nổi vệ đội khâm sai, ta bảo bọn họ trở về kinh. Lưu hai người ở hành dinh khâm sai tại thành đô để giữ thể diện. Ngươi có biết không, những người này một ngày sẽ ăn bao nhiêu tiền?”

“. . .”

Âu Dương trầm mặc một hồi:

“Lão ca ngươi tới Dương Bình sẽ không căn cứ ý niệm cướp của người giàu chia cho người nghèo mà tới chứ?”

“Ai nha, lão đệ thật thông minh, khó trách lúc trước vừa thấy ngươi đã hợp ý như vậy.”

Lý Hán cười ha hả nói:

“Dương Bình, huyện giàu đệ nhất Đại Tống. Cầm tảng đá đập qua, đập ngược lại mười cái, năm người thân gia hơn trăm vạn, bốn người thân gia hơn ngàn vạn, còn một người thân gia cũng mấy chục vạn. Chỉ cần lão đệ hô lớn một tiếng, mấy trăm vạn xâu quả thật không nói chơi.”

Âu Dương nhìn Lý Hán, người này phỏng chừng đã đem trang phục và đạo cụ bán sạch, ngay cả y phục trên người cũng là giặt sạch rồi mặc, y phục vàng đất sắp biến thành thuần trắng. Âu Dương ngẫm lại nói:

“Lão ca, quyên tiền này không thành vấn đề. Ngươi bây giờ mở trường ở phủ lộ thành đô có chỗ khó cứ tìm Dương Bình chúng ta, giao tình giữa ta và ngươi không thể nói, ta gánh. Nhưng địa phương khác thì sao? Lão ca không phải không biết, hai mươi bảy châu Đông Nam, giàu thật chỉ ba châu, ba mươi mốt châu phía bắc, cũng chỉ có ba phần giàu có. Một lỗ giáo dục lớn như vậy, lão ca ngươi định bù thế nào?”

“Được đừng tìm ta nói giàu có gì. Hồng Châu giàu có à? Đồ tri châu rùa đen kia cho lão tử một trăm xâu tiền, nói gì mà trăm phế đợi tân. Lão đệ biết, tiền này dễ xài lắm à. Ở thành đô mười gian học đường, năm nghìn học sinh. Đơn giản nhất ăn một ngày phải năm mươi xâu, thêm thịt chính là một ngày một trăm xâu. Lão đệ biết phủ lộ thành đô có bao nhiêu hài đồng trên sáu tuổi, mười hai tuổi không biết chữ không? Hai mươi mốt vạn người. Ngươi nói nếu đều xây dựng, vậy một ngày sẽ ăn bao nhiêu tiền? Bốn ngàn xâu đó, một năm trôi qua, đi nghỉ hai tháng, ăn hết phải một trăm hai mươi vạn xâu. Nếu ba năm là kỳ hạn, một nhóm người kia cần ba trăm sáu mươi vạn xâu. Đây vẫn chỉ là phủ đường thành đô. Đối với ngươi có thể nói để bọn họ ăn đồ của mình, nhưng đường xá xa xôi, không ăn không ở có lẽ cũng không tới được. Ăn thiếu chút, liền mỗi ngày sinh bệnh, cũng không có cách gì đến trường. Để bọn họ tự mang đồ ăn, mang đều là cái gì? Ngươi có biết hay không, những học sinh kia gạo trắng thiu cơm đều ăn rất vui vẻ, giống như ăn tết. . .”

Lý Hán thổn thức, chảy cả nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.