Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 4




Hoành Kha im lặng bỏ đi, cứ như y rời khỏi cuộc sống của Kha Bối, lại giống như sẽ biến mất hoàn toàn. Việc này làm cho Kha Bối có chút luyến tiếc, hắn đắn đo giữa việc đi tìm Hoành Kha hay mặc kệ tất cả mà quay về nhịp sinh hoạt thường lệ. Nhưng Kha Bối cũng không phải là một người có thể suy nghĩ nhiều, hắn tìm đến quán bar, câu lạc bộ truỵ lạc để giải khuây, nhưng được vài ngày lại ngán ngẩm bỏ về vì không thể đánh thức dục vọng của mình. Đến lúc này, hắn đành cắn răng đi tìm Hoành Kha.

Hắn thừa nhận hắn không phải là một người có nhân phẩm tốt, cho nên thiên lôi quả thật có chăm chút cho hắn cẩn trọng hơn so với người bình thường. Đến nỗi lúc hắn sa đoạ thì không sao, vào khi hắn quay đầu thì lại giáng cho hắn một kiếp nạn, Cao Triết tìm đến.

Kiếp nạn đến ngay khi Kha Bối ngồi trên taxi đi đến công ty của Hoành Kha, Cao Triết chặn xe, lôi hắn ra rồi cùng đồng bọn vây hắn lại. Quân số bên kia quả thật ngoài tầm xử lý của Kha Bối, hắn cũng không định để cho dung mạo của mình chịu thương tổn, bèn liếc mắt tính đường bỏ chạy. Nhưng Cao Triết cũng không phải tay vừa, một bên ra lệnh cho đàn em vây kín hắn, một bên cầm vũ khí sắc bén tiến lên.

Kha Bối bèn chuyển kế sách, giả bộ niềm nở “Cao thiếu gia, hạnh ngộ.” Cao Triết nhìn vẻ cún con của hắn, ngoài mong đợi mà sững người: “Chết đến nơi còn nhanh miệng được.”

Cao Triết đến lần này là trả thù, gã không sợ đánh chết người, ra sao thì gã cũng có người chống lưng. Sau vụ đổ bể lần trước, Song Triều Ân trốn mất biệt, những lão già hợp tác với gã cũng lắc đầu rút lui. Rốt cuộc, gã vẫn chưa hiểu tại sao một đám cáo già lại co vòi trước những tên nhãi nhép này nhanh đến vậy, nhưng gã vẫn phải trả thù, để nguôi đi cơn tức và cũng để lấy lại danh dự cho chính gã nữa.

Tiến lại gần Kha Bối, Cao Triết đưa con dao mình đang cầm lên chạm nhẹ vào mặt hắn. Gã phải công nhận một điều, khuôn mặt của con người này, các nét hài hoà lại sắc sảo, mắt phượng mũi thanh, thật sự cuốn hút.

Kha Bối cảm nhận cái lạnh của kim loại trên gò má mình, hắn cảm thấy đời hắn sắp tàn thật rồi, hắn bắt đầu sợ hãi. Tuy nhiên tính cách lưu manh của Kha Bối vốn dĩ là trời sinh sẵn có, còn kinh qua rèn luyện lâu, cho nên ngoài mặt vẫn là vẻ bình thản thường ngày. Hắn biết Cao Triết đang quan sát mình, đoán biết gã đang do dự. Nên hắn chớp lấy thời cơ, cuốn lên người Cao Triết, một tay vuốt dọc sống lưng gã, tay kia bá lấy cổ “Cao thiếu gia. Huỷ dung tôi thì sẽ mất đi tình thú đấy.”

Từng lời trầm ấm rót vào tai Cao Triết làm gã nhộn nhạo, mỹ nhân bên tay ai chẳng muốn, Cao Triết lại càng dao động hơn. Gã phải công nhận một điều, những người xung quanh Vương Thiệu tuy vô danh nhưng tên nào cũng có khí chất của riêng mình. Thứ mà gã thèm khát, Vương Thiệu lại dư thừa trong tay, càng nghĩ càng hận hơn, lưỡi dao mất khống chế, ghim thêm một chút vào mặt Kha Bối.

Lưỡi dao lạnh lẽo làm thần kinh Kha Bối căng lên, tuy đã hơi có chút tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn cố thử thêm một lần nữa, một tiếng rên đau gợi tình ngay lập tức được khuôn miệng hoàn hảo rót vào tai Cao Triết. Lần này, gã chịu không nổi nữa, tay cầm dao thả ra, giữ lấy tấm lưng Kha Bối, bắt đầu dò tìm môi hắn để nếm thêm chút cảm giác gợi tình.

Ngay lúc đó, Hoành Kha cùng nhân viên của y xuất hiện, xử đẹp đồng bọn của Cao Triết rồi tính toán đến gã. Ngay lúc bị kéo ra khỏi người Kha Bối, hồn phách Cao Triết vẫn chưa hoàn lại, kĩ năng *** của Kha Bối đúng thật là đã lên hạng thượng thừa.

Lần này, Cao Triết không còn gặp may như lần trước nữa, Hoành Kha sau khi dùng quyền lực của công ty cùng những thứ y thu được để uy hiếp bọn biến thái kia, đã hoàn toàn nắm trọn Song An. Nên Hoành Kha không còn phải nể nang ai nữa, trực tiếp dạy dỗ Cao Triết rồi tống gã vào phòng nuôi nhốt sủng vật. Thứ cuồng *** dám động tay động chân với vợ y, kết cục nhận được sẽ không tốt đẹp gì.

Kha Bối nhìn Hoành Kha từ xa tiến lại khi hắn đang hôn Cao Triết, nhìn Hoành Kha xử lý hết đám lưu manh cỏn con đó, sau đó lẳng lặng ôm bên mặt bị thương của mình rời đi. Vốn là lúc đầu hắn định tìm Hoành Kha để làm lành với y, nhưng bây giờ, có lẽ không cần nữa.

Nhưng Hoành Kha không để cho hắn bỏ trốn dễ dàng thế được, tay Kha Bối bị nắm lại, mạnh mẽ kéo hắn ngã vào trong xe, rồi Hoành Kha cứ thế trầm mặc mà lái xe đi về nhà của mình.

Kha Bối lần đầu tiên đặt chân vào nhà Hoành Kha, không tránh khỏi cảm giác choáng ngợp. Chỗ này có phải là xa hoa quá mức cần thiết rồi hay không, hắn thầm hỏi. Không khí giữa hai người lúc này vừa trầm lắng vừa có chút gượng gạo, Hoành Kha cứ cau mày quan sát hắn làm toàn thân hắn ớn lạnh không thôi.

“Hôm nay, anh hôn hắn.” Hoành Kha cuối cùng cũng phải lên tiếng trước. Kha Bối vẫn còn mắc kẹt trong những suy đoán của mình, cũng chỉ ậm ừ với y, nên y lại hỏi tiếp “Anh cứ thích chủ động với người khác nhỉ?”

“Ừ.” Kha Bối chua chát cười, tay vẫn che bên mặt bị thương, lúc này hắn mới nhận thấy cảm giác đau xót từ miệng vết rách, đến mỉm cười cũng thật gượng gạo. “Không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.”

Hoành Kha tiện tay đập xuống mặt bàn đá hoa cương kế bên chỗ y đứng, cả tiền sảnh liền vang tiếng, Kha Bối liền dừng bước. “Tôi đã nói anh được đi?” Hoành Kha vừa nói vừa tiến đến gần hắn “Anh thật sự chán ghét tôi sao?” y gỡ bàn tay che mặt của hắn ra, liếm sạch dòng máu ấm nóng đang nhỏ giọt, chuyển giọng thủ thỉ, “Xin lỗi, lúc nãy tôi đến trễ.”

Lúc này, miệng Hoành Kha ngoài vị tanh ra còn nếm thấy vị mặn, Kha Bối cứ thế mà im lặng đổ lệ. Hắn là nam nhân, nhưng lúc khóc tuyệt không khó coi, cứ như một bức phù điêu phiền muộn trên tường gạch gặp mưa, nước mắt lặng thầm lăn khỏi gò má của hắn. Hoành Kha lấy làm thương xót, liền ôm chặt hắn vào lòng mà dỗ dành “Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không nên vì giận quá mà nói anh nặng lời như thế. Đừng giận nữa, có được không?”

Một người đàn ông cao lớn, ôm lấy một người đàn ông có vóc dáng chẳng khác mình là bao, nhưng Hoành Kha cứ cảm thấy như y đang ôm lấy cả thế giới của mình, vừa hứng khởi vừa an lòng. Hơn nữa người kia là một mỹ nhân gai góc như hoa hồng, lại cứ thế nhu thuận để cho y ôm chặt, “Được rồi, được rồi. Đi băng vết thương lại, rồi tôi sẽ cho anh xem cái này.”

Kha Bối vẫn im lặn. Hoành Kha dẫn hắn đi xử lý vết thương, dùng thuốc mỡ đắt tiền tỉ mỉ bôi qua một lần để ngăn sẹo rồi mới dẫn y vào phòng ngủ. Vốn dĩ phòng ngủ của Hoành Kha rất đỗi bình thường, bày trí đơn sắc và góc cạnh, nay y lại vì người trong lòng mà trang bị thêm các công cụ SM. Những ngày gần đây, y thật sự không ngủ ngon giấc, cứ nhìn đến roi và còng tay lủng lẳng trên đầu giường là toàn thân y toát mồ hôi, nhưng đem giang sơn đổi lấy nụ cười của người kia, quả thật với y cũng đáng.

Kha Bối nhìn qua một lượt, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Hoành Kha “Tại sao cậu lại để ý tôi? Chúng ta trước đây có từng tiếp xúc đâu?” Khoảnh khắc thẹn thùng hiếm có của Kha Bối khiến Hoành Kha cảm thấy vui vẻ “Tôi đã để ý anh từ lúc anh giở trò với số cổ phiếu đó rồi. Một con cá nhỏ bé lại quẫy đạp ngay vùng sóng to. Anh cũng không hề tỏ ra sợ hãi hay bán đứng bạn bè. Có đôi khi tôi ghen với cả tên Vương Thiệu kia, nhưng qua tài liệu điều tra thì tôi mới hiểu. Anh không biết tôi, nhưng có thể coi như tôi đã quen anh từ rất lâu rồi.”

“Vậy nếu nhìn tôi không còn bắt mắt nữa thì sao?” Kha Bối đã rũ bỏ vẻ thẹn thùng, quay về với phong cách yêu nghiệt thường thấy. Hoành Kha rất bình thản trả lời “Với tôi thì anh lúc nào cũng rất đẹp … ưm…” không biết y còn định nói gì, nhưng cái hôn mãnh liệt của Kha Bối đã chặn đứng tất cả.

“Ở đây đúng là không thiếu thứ gì…” Kha Bối vui vẻ nhận xét lúc Hoành Kha vẫn còn bận ổn định nhịp thở. Hắn nhanh chóng xé lớp áo sơ mi tề chỉnh của Hoành Kha, đưa chiếc lưỡi hồng ướt át vờn quanh cần cổ y, cắn nhẹ, kéo dãn làn da săn chắc ngay đó, rồi lại ra sức liếm mút như muốn an ủi nói. Hoành Kha chịu đựng kích thích, cả người run lên, vươn tay định tóm lấy thân người đang nghịch ngợm kia, nhưng Kha Bối đã nhanh tay hơn mà dùng mảnh áo rách trói tay y lại.

Hắn mở ngăn tủ đầu giường, lôi thêm miếng bịt mắt bằng da ra chặn đi tầm nhìn của Hoành Kha, rồi lại tung hoành cắn mút da thịt y. Cảm giác không thể phòng bị trong bóng tối cùng với sự nguy hiểm giống như sắp bị một thứ rất hoang dã nhai nuốt bản thân khiến cho Hoành Kha vừa sợ hãi vừa kích thích. Kha Bối gặm cắn vùng eo của y đem theo cảm giác đau đớn cùng rạo rực, tay hắn lại thuần thục mở khoá quần y ra, ấn nhẹ lên hạ bộ đã căng đầy dưới lớp quần lót.

Hoành Kha ưỡn người lên, ý muốn thêm nhiều hơn nữa cảm giác động chạm, nhưng Kha Bối đã dời lực chú ý đến đùi non của y. Nơi đó quả thật rất nhạy cảm, chỉ cần dùng quá sức cũng sẽ làm cho bạn tình mất hứng, nhưng Kha Bối vốn dĩ không phải tay mơ, hắn đặt từng cái hôn nhẹ nhàng lên chỗ da thịt non yếu đó. Cứ rải đều cho đến khi gần chạm vào đáy quần lót của Hoành Kha thì ngừng lại, sau đó lại hôn nhẹ lên nơi đầu phân thân đã tiết dịch ướt một mảng tròn trên lớp vải quần bó chặt.

Hoành Kha thật sự bị kích thích đến điên người, y càng lúc càng muốn, càng muốn nhiều hơn, nhưng Kha Bối dứt khoát không ban cho y ơn huệ đó. Mỗi lần y cong người lên nghênh đón miệng hắn, Kha Bối lại lùi ra xa thêm một chút, tay đang vân vê hai quả cầu thịt nho nhỏ trên người y sẽ gần như sơ ý dùng lực làm y tê rần như có luồng điện chạy qua.

Không nhìn thấy được, nhưng y tưởng tượng thân người rắn chắc nhưng mảnh mai của Kha Bối trườn dài trên người y, tay duỗi thẳng lên bờ ngực rắn chắc rộng rãi của y, đầu vùi vào hạ bộ y, mông cong căng tròn đưa lên, y lại bức bối muốn đè mạnh hắn xuống, làm tình với hắn theo kiểu cách hoang dại nhất mà y biết được.

Hoành Kha gồng người chống cự với sự kích thích của Kha Bối làm cho hai chân y dần kẹp chặt đầu hắn xuống phía dưới hạ bộ y. Như để trả thù, Kha Bối cứ đưa hàm răng trắng đều của mình cắn nhẹ lớp quần lót, gần như cắn nhẹ vào da thịt của y, kéo mạnh nó rồi dứt khoát buông ra cho sợi vải co giãn đập vào túi bóng của Hoành Kha.

Mái tóc mượt mà cọ xát vào thân dưới Hoành Kha lại càng tăng thêm cảm giác hoang dã của thú rừng khi làm tình với y, chất dịch của y tiết ra đã gần như làm ướt hết phần dưới quần, mùi xạ hương bốc ra nồng nặc rất kích thích, thậm chí chất thun thượng hạng đó cũng không còn lực kéo mà bị phân thân hoành tráng sung mãn của y dựng mạnh thành một túm lều nho nhỏ ngay trước mặt Kha Bối.

Hắn thèm thuồng hương vị nam tính này, sau khoảng thời gian vuốt ve kích thích dài dằng dặc như thể hàng giờ liền đã trôi qua, hắn không kiềm được nữa, đứng bật dật rồi túm lấy chiếc roi để sẵn kế bên, vụt mạnh vào vùng bụng sáu múi cơ nổi bật lên vì gồng người của Hoành Kha.

Nhát roi bất ngờ làm cho Hoành Kha tự nãy giờ đang cắn răng chịu đựng liền than mạnh thành tiếng trầm khàn, nước bọt không kịp nuốt tràn ra khoé môi. Nhìn cơ thể rắn rỏi hoàn hảo dưới thân căng ra vì đau, vết roi đỏ để lại dấu trên bụng y, Kha Bối lại mím môi vụt thêm một roi nữa. Roi này hạ xuống chính xác nơi xương hông hơi nhô ra rất gợi cảm của Hoành Kha, khiến cho chiếc quần lót y còn đang mặc bị xé một đường bén ngọt. Cùng lúc đó Kha Bối phải nhanh đưa tay cởi quần của chính mình để tự bóp nắn phân thân nhộn nhạo của hắn.

Hoành Kha bị đánh thêm một roi, y vừa đau lại vừa ham muốn mạnh mẽ hơn nữa, hai tay bị trói đã bắt đầu thiếu khống chế mà gồng lên muốn xé đứt mọi trói buộc. Không để cho y kịp hành động, Kha Bối đã vụt liên tiếp thêm vài roi lên người y, chiếc quần con nãy giờ chịu đủ giày vò liền oanh liệt rách toạt ra, khoe trọn chiều dài trơn bóng hùng dũng của chủ nhân.

Kha Bối như một con mèo thấy miếng cá chiên ngon lành, hắn buông roi, nhào lên người Hoành Kha mà mút liếm gậy th*t đang chảy nước thơm ngon đó. Nước bọt thèm thuồng chảy xuống ướt hết vùng lông mao của Hoành Kha, hai tay của Kha Bối cũng gấp gáp mò xuống an ủi thứ đàn ông của chính mình.

Đột nhiên bị cưỡi lên, đột nhiên có cảm giác mái tóc dài lướt qua vùng da mang những vết roi oan khuất, tính khí đột nhiên bị khoang miệng ướt mềm bao lấy, lưỡi và răng khéo léo đem lại khoái cảm cùng đau nhức dưới thân. Hoành Kha phát điên, xé nát miếng áo đang trói bản thân, mặc kệ da tay có rách toạc ra, y chồm dậy, giựt đứt miếng bịt mắt, đè mạnh Kha Bối xuống.

Con mèo hư đốn, y nghĩ, đồ rắn độc yêu nghiệt. Hơi thở nồng nặc mùi hormone của đàn ông động dục, mắt vì đột ngột chuyển tối thành sáng mà bỏng rát đến nổi gân máu, phân thân thèm khát, Hoành Kha từ một người đàn ông luôn biết tự kiềm chế thật sự đã biến thành thú hoang.

Y cắn mạnh lên từng chỗ trên người Kha Bối, trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, đó là phải ăn cho hết thứ yêu tinh này. Dám giày vò y, dám xem y là đồ chơi, hắn quả thật phải nhận lấy hậu quả. Ngắt nhéo, cắn xé đến mức từng dấu hôn chuyển từ hồng phớt qua đỏ sậm, đôi chỗ trên làn da trắng tinh rỉ từng giọt máu đỏ tươi như tô điểm cho vẻ mỹ lệ, Kha Bối đau đến mức mắt đẫm nước, bấu víu từng hơi thở hổn hển mà quằn quại dưới thân y.

Hình ảnh đó lại càng kích thích y hơn, đến mức không cần bôi trơn, y dùng thứ vũ khí đàn ông của mình đâm thẳng vào bên trong ấm nóng khô khốc của Kha Bối. Chắc chắn là máu đã chảy ra, vị tanh tràn ngập căn phòng, Kha Bối co quắp bật khóc trong ngực y, nhưng nơi đó đã trơn và sảng khoái hơn bao giờ hết.

Mặc kệ Kha Bối có dùng tay cào cấu y như thế nào, mặc kệ hắn có khóc thét mà lui người cố sức bỏ trốn ra sao, Hoành Kha như càng được tiếp thêm sức mạnh, kẹp chặt người dưới thân mà ra vào một cách tàn nhẫn nhất có thể. Sau một hồi vận động, y đã tìm được điểm trí mạng của Kha Bối, bèn cứ nhắm thẳng vào đó mà giày vò, Kha Bối không còn sức lực kêu la nữa, chỉ có thể lả người rên rỉ, hiến dâng tất cả cho y.

“Làm ơn… làm ơn dừng lại…. hức… “ trong tiếng nức nở vì sắp bắn lần thứ ba mà Hoành Kha vẫn chưa có dấu hiệu lên đỉnh, Kha Bối hổn hển van xin. “Không.” Hoành Kha cắn môi, càng ra sức mạnh mẽ đâm vào, túi bóng đập vào mông Kha Bối đến đỏ ửng, hắn chỉ còn cách bám chặt lấy người y mà gồng lên, cố sức vắt kiệt y ngay tại chỗ.

Sau một hồi vất vả của Kha Bối, hắn cũng ép được Hoành Kha xuất thẳng vào sâu bên trong thành ruột của mình. Toàn thân hắn mỏi nhừ, chân bị chuột rút đau nhói, bụng trướng lên vì thứ dịch nóng bỏng đó đang dần chảy về chỗ vết rách nơi cúc hoa, cả người không tím xanh thì cũng xước xát đỏ hồng. Lúc này, Kha Bối mới trải nghiệm đầy đủ cái gì gọi là “tự tạo nghiệt, không thể sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.