Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 1




Mẹ Vương không thể nghe được Lâm Tuyền nói gì, bà chỉ thấy nét mặt cậu biến đổi rất nhiều, rất nhanh. Từ lúc tỏ ra đau đớn, lạnh lẽo, đến lúc cậu nhìn như bất lực định buông tha cho tới khi cậu hoảng loạn mở to miệng như đang gào hét với một người vô hình nào đó. Sau đó, bà thảng thốt nhận ra từ lúc nào mà trong phòng đã xuất hiện nhiều người đến vậy, những tên đàn ông với vẻ mặt *** dê đê tiện, quần áo xốc xếch trễ nãi đó chẳng mấy chốc đã bao vây xung quanh Lâm Tuyền. Từng bàn tay chạm vào người cậu bé, vuốt ve phần da thịt lộ ra sau cái cooc xe gợi cảm đó khiến cậu ta giãy dụa thổn thức mãi không thôi, nhưng Lâm Tuyền lại không hề phản kháng.

Không giống như lúc bọn chúng đến nhà bắt người, cậu ta lao ra cố gắng cứu bà bằng cách dùng hết sức để ra những đòn đánh vụng về nhưng không phải không nguy hiểm. Lúc này đây, Lâm Tuyền chỉ gồng người, hai mắt nhắm chặt ra ý mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm.

Bà che miệng, răng cắn chặt vào lòng bàn tay, nước mắt cứ thế đổ xuống khoé mắt, tay kia lại cố gắng đập phá tấm kiếng dày đó. Nếu như lúc đó cậu ta chạy trốn, chỉ cần lúc đó cậu ta cố gắng chắc chắn vẫn có cơ hội bỏ trốn một mình, mẹ Vương tin chắc là như thế. Rõ ràng bọn người đó chỉ có ý đến bắt bà, bọn chúng không quan tâm trong nhà còn có ai hết. Hai tay bà đập mạnh lên tấm kiếng, có ai đó làm ơn cứu cậu bé kia với, nó chỉ là một đứa trẻ còn chưa có trưởng thành cơ mà, nó lại là người yêu của con trai bà cơ mà, làm ơn …

~~~

Lâm Tuyền cố gắng đẩy cái bụng to mỡ màng của tên già trước mặt ra, tay cậu đeo găng bông dày quả thật rất khó kiểm soát cử động của chính mình. Hai tên khác lại ra sức ngắt nhéo bờ ngực vốn dĩ sưng đỏ cùng rất nhạy cảm của cậu. Những nốt chai sần trên tay chúng giống như lưỡi nạo của một thứ dao bào nhẹ lên da thịt mỏng manh của cậu. Lách người trốn lui về sau lại rơi vào vòng tay của một tên khác, hắn vòng lên bóp mạnh vào phần dưới của Lâm Tuyền khiến cậu đau đến độ để sót một ít nước tiểu ra chiếc quần lót vô dụng của cậu.

Đau đớn khiến Lâm Tuyền ngay lập tức không kiềm được phản xạ cơ thể, vung chân đạp vào bụng tên đằng trước, động tác này làm hắn nổi điên, ngay lập tức khiến cho cậu phải nhận lấy hậu quả. Hắn kéo rách mảnh quần lót ren nhỏ của cậu, vừa dùng nó cột quanh vật nhỏ cùng túi da trơn bóng của cậu vừa gầm ghè “Đến giờ vẫn chưa biết vị trí của mình. Xem ra chủ nhân của cưng quá là kém cỏi rồi.”

Vòng cột của hắn quá chặt so với sức chịu đựng của cậu, đã vậy cơn đau do bị nắn bóp vừa nãy vẫn chưa kịp tan, Lâm Tuyền bắt đầu cảm thấy khó thở, hai tay quơ quàng như cố tìm một điểm bám giữa biển khơi. Nhưng hai gã đang thưởng thức nhũ tiêm xinh xắn của cậu nào có buông tha, bọn chúng ghì chặt cậu xuống, dùng miệng hút mạnh, từ chỗ hai viên ngọc trai xinh xắn đính trên đó, một dòng nước đặc sệt trong suốt bắt đầu chảy ra. “Lại có cả sữa non nữa này.” Một tên hứng khởi nói với tên còn lại. Tên kia cũng lười dài dòng “Đúng là cực phẩm mà.”

Gã đàn ông đằng sau nãy giờ chỉ có một nhiệm vụ là ôm chặt thiếu niên thanh tú này vào lòng, giữ chặt cậu cho bọn còn lại hành xự. Việc phải thụ động nhìn mấy gã kia làm việc khiến hắn thèm thuồng, thân thể trơn láng của thiếu niên quả thật khiến hắn thèm nhỏ dãi. Thế là một tay của hắn bắt đầu không yên phận, liền di chuyển sờ nắn lên vùng da khiến hắn thèm thuồng.

Cao Triết quan sát cảnh ấy từ camera ẩn trong phòng liền cảm thấy cơn tức vừa nãy trôi mất. Phải đối phó với cả Vương Thiệu và Lâm Tuyền quả thật làm hắn tổn thọ, một người thì tự tin cùng bản lĩnh cao ngất, thâm sâu khó dò, còn người còn lại thì kiên cường, cứng đầu cho dù xét thân phận cũng chỉ là thứ đồ chơi rác rưởi cho người ta chà đạp. Cậu ta từ chối hắn, làm hắn bị thương, được lắm, vậy hắn sẽ cho cậu ta biết thế nào là vuốt râu hùm sẽ khó sống.

Thẩm Phương Hùng vừa gọi cho hắn, cảnh cáo một lần cuối là lão ta sẽ không nhúng tay vào việc hắn đang làm. Cao Triết phỉ nhổ, lão thì có cái bản lĩnh gì, cả đời xây dựng cơ nghiệp sau lại dứt khoát lui ra hậu trường để ăn chơi. Thậm chí với một đứa con rơi từ trời xuống như hắn, lão cũng chẳng hề đề phòng mà trao gần hết cơ nghiệp vào tay. Chỉ là dạo này lão cứ căn dặn hắn mãi rằng đừng đụng vào Vương Thiệu, làm hắn có chút chột dạ, có khi nào tên kia cũng là một đứa con rơi khác của lão già họ Thẩm đó hay không?

Nhưng Cao Triết hắn cũng nhanh vứt chuyện đó ra sau đầu thôi, chẳng cần kể đến số tài sản hắn nắm trong tay đủ để lão già đó không thể trao phần còn lại cho ai khác dễ dàng, việc giờ đây hắn và Song Triều Ân đứng về một phía cũng đủ để Vương Thiệu phải dè chừng hắn. Cứ biết rằng giữa một thằng tìm được người chống lưng với một tên nhân viên quèn thì chắc chắn trận đấu này không thể nào cân sức được.

Lúc này Lâm Tuyền bị sờ nắn đến mức cả người sưng đỏ, đang phải quỳ gối liếm mút cho tên đàn ông có vẻ lớn tuổi nhất trong bọn. Có vẻ như bọn hắn xưng hô cũng theo biệt hiệu phân biệt bằng cỡ tuổi, lão Đại được cái miệng nhỏ của thiếu niên phục vụ, những tên còn lại bắt đầu rục rịch lấy đồ chơi ra đùa nghịch trên thân thể kia.

Nhóm khách này của Song An thuộc dạng thượng khách, ngoài việc lùng mua những “thú cưng” có giá trên trời, bọn họ còn rất chuộng những thứ sản phẩm đặc biệt của công ty. Vốn dĩ người bình thường chỉ đơn thuần có tâm lý như Vương Thiệu hay Kha Bối tìm đến công ty rất ích, món lợi lớn hơn thường đến từ những người này. Bọn họ có vấn đề trong việc chăn gối như bất lực do tuổi tác, sức ép xã hội, thất vọng trong cuộc sống,… Nên nhu cầu hành hạ sủng vật cao hơn người thường, mức độ biến thái và cách thức cũng đa dạng hơn.

Như tên có biệt danh là lão Đại này, hắn vốn dĩ đã ngoài ngũ tuần, tuổi trẻ ăn chơi đến mức bây giờ quả thật hắn không dậy nổi nữa, chỉ có thể mua thêm càng nhiều thú cưng suốt ngày liếm mút an ủi lòng tự trọng của hắn. Khi hắn sử dụng bọn họ đến chán chê thì lại vứt cho đàn em chơi bời tập thể.

Lão Nhị và lão Tam lại thích kiểu chơi búp bê, sủng vật được trang bị những món đồ khiến họ dở sống dở chết van xin hai gã, nhìn bọn họ khốn khổ cầu xin rên rỉ dưới chân như thế hai gã mới có thể vực dậy thứ sinh lý thảm hại của mình.

Cho nên giờ đây thiếu niên dưới tay hai lão đùa bỡn trên người đã gắn đầy những giác hút điện, chỉ cần cần cậu hơi dừng lại lấy sức, lão Nhị sẽ bấm công tắc phóng điện thẳng vào người cậu. Dòng điện không đủ để đánh gục Lâm Tuyền, nhưng chắc chắn nó làm cậu đau hơn những trận đòn roi cậu từng nhận được từ tay Vương Thiệu.

Lão Tứ ngay lúc đó dùng một ống nghiệm chứa một thứ côn trùng đặc biệt đâm vào hậu huyệt của Lâm Tuyền. Thứ bọ đó vừa được đưa vào trong động thịt ấm mềm liền gần như điên cuồng tìm cách chui ra, nó bắt đầu cắn chích loạn bốn phía, động thịt vì thứ chất độc ấy cũng từ từ sưng lên, ngứa ngáy khó chịu. Lâm Tuyền bật người thoát ra, dùng tay cố sức banh cúc huyệt mình để lấy nó ra, nhưng tay cậu vốn dĩ đã bị trói bên trong chiếc găng tay đó, không cách gì làm được. “Vương Thiệu…” cậu rên rỉ “Chủ nhân… làm ơn …” cậu biết anh sẽ không nỡ bắt cậu chịu đựng thứ cảm giác quá sức này. “Chủ nhân … em không chịu nổi…”

Bọn đàn ông vây quanh cậu nghe thấy cậu gọi tên một người khác với thái độ tin cậy và thuần phục như thế liền bị kích thích, lão Tứ vội vàng cùng lão Tam đè cậu ra để lấy con bọ đã chết bên trong người cậu ta ra. Lão Nhị không kiềm được nữa, với lấy thứ đồ chơi giả phân thân theo hình xoắn ốc ngay gần đó đưa hẳn vào cúc huyệt của Lâm Tuyền. Cú thúc mạnh ngay vào chỗ ngứa khiến cậu thoải mái cong người lên đón nhận, nhưng sau khi gã rút vật đó ra, tất cả chỉ còn lại cảm giác nóng rát, dịch ruột non theo phản ứng sinh lý nhiễu ra đầy tràn.

“Chủ nhân…. Xin anh …” Lâm Tuyền thật sự không còn nhận thức được chuyện gì đang xảy ra nữa, cậu dựa vào cơ thể gã đàn ông gần bên mình nhất, quay sang kiếm tìm hơi ấm bạn tình “Chủ nhân…tôi chịu không nổi nữa…” Đôi mắt ngây dại, khuôn mặt đỏ ửng vì ***, giọng nói khàn đi vì cổ họng bị giải phẫu …van xin, ỷ lại … Cả bọn cảm thấy phấn khích đến mức nếu như hôm nay không chơi chết thiếu niên *** đãng này, bọn họ sẽ không còn là chính mình nữa.

Lão Tam nhanh tay vất bỏ thứ phân thân giả dối đó, đang định ngồi thẳng dậy để lắp thứ vũ khí của mình vào thì một tiếng động kinh người hù cho gã giật nảy mình. Cửa phòng bật mở, một đám người hầm hố nhanh gọn đổ vào bên trong, khống chế hết tất cả bọn họ.

Kha Bối có vẻ rất hớn hở khi buông lời chào: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

Ngoại trừ Lâm Tuyền vẫn còn mê man trong thế giới điên cuồng của chính mình, bốn gã còn lại như dại ra khi nghe câu nói của Kha Bối, đến lúc này, bọn họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhìn bốn cái bản mặt già nua ngơ ngác, vẻ *** dật vừa nãy đã trôi đi đâu mất, Kha Bối lại càng căm hận hơn. Hắn quay sang Vương Anh đang đứng đó mà ra lệnh “Cậu mau kiếm camera ẩn ở phía góc trái bức tường kia, lấy hết dữ liệu nãy giờ quay được cho tôi. Thế nào boss đại nhân của cậu cũng sẽ tăng lương cho cậu thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.